Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 504




Trình Khanh tiếp nhận nỏ, giống như thuận miệng hỏi: "Du Tam còn lời gì nhờ ngươi mang cho ta hay không?"

Thôi Ngạn lắc đầu.

"Hắn chỉ nhờ ta cảm tạ ngươi, cũng không nói gì khác. Chờ ngươi trở lại kinh thành, mọi người đều có thể gặp mặt, lần này ở Hoài Nam cùng trải qua sinh tử, ta lại có thể không còn chán ghét Du Tam giống như trước kia, hắn là người thật tình, yêu ghét rõ ràng, so với một số tên ngụy quân tử mạnh hơn."

Trình Khanh dùng lòng bàn tay vuốt ve chiếc nỏ Du Tam nhờ Thôi Ngạn trả lại, không nói chuyện.

Thôi Ngạn đánh giá thần sắc Trình Khanh, thật cẩn thận hỏi nàng: "Ngươi và Du Tam có phải ở Hào Châu náo loạn mâu thuẫn gì hay không, tin tức ngươi đính hôn truyền tới trong quân, ta thấy Du Tam liền không quá thống khoái."

Trình Khanh thu hồi nỏ.

"Không tính là chuyện lớn gì, chờ trở lại kinh thành rồi nói sau."

Tháng tư, Hoài Nam hạn hán đã lâu chờ được mưa xuân.

Từng trận mưa xuân, bao nhiêu lưu dân ở trong mưa gào khóc, tùy ý mưa bụi xối chính mình.

Triều đình lại ban bố chút chính lệnh cổ vũ dân sinh, Hoài Nam chậm rãi liền sẽ khôi phục sinh cơ.

Sau khi rửa sạch đám cướp Trường Cân, tình hình hạn hán có hi vọng kết thúc, Thạch tổng đốc và đám người Ngũ hoàng tử mới bắt đầu thanh toán nợ bí mật. Tỷ như trước kia Trình Khanh từng hoài nghi tri phủ Hoài An cấu kết cùng hải tặc, bị Thạch tổng đốc bắt được một ít chứng cứ, ngay cả việc đám cướp Trường Cân vây công thành Hoài An cũng có quan hệ cùng tri phủ Hoài An, Thạch tổng đốc đương nhiên sẽ không bỏ qua cho tri phủ Hoài An —— tháng hai, con trai độc nhất của Thạch tổng đốc không chịu đựng qua được, tuổi xuân c.h.ế.t sớm.

Nếu đám cướp Trường Cân không công phá thành Hoài An, Thạch thiếu gia sẽ không bởi vì tổ chức nhân thủ ngăn địch mà bị bệnh, Thạch tổng đốc cũng sẽ không người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nỗi đau mất con làm Thạch tổng đốc trở nên vô cùng có tính công kích, tri phủ Hoài An tự nhiên đã bị Thạch tổng đốc đào ra thu thập.

Tiểu lâu la như Nghiêm tuần kiểm càng không trốn thoát được, hải tặc bị Thạch tổng đốc phái người tận diệt, lại coi như đã giúp Trình Khanh giải quyết hậu hoạn.

Thế cục Hoài Nam bình định, Trình Khanh thu được hai phong thư nhà.

Một phong là Mạnh Hoài Cẩn viết, Mạnh Hoài Cẩn nói hành động của Trình Khanh ở Hoài Nam hắn đã biết hết, Trình Khanh dù chưa mang binh bình định, lại đưa ra phương pháp an trí lưu dân, các châu phủ dựa theo phương án Trình Khanh làm ở thành Lâm Thanh và huyện Ngũ Hà, thu lưu tất cả lưu dân chạy nạn, cũng không có xuất hiện tình huống lưu dân xuất hiện quy mô lớn ở kinh thành.

Trình Khanh dùng thủ đoạn cường ngạnh phòng dịch trị dịch, tỷ lệ lưu dân nhiễm bệnh sinh tồn cũng phải sáu bảy thành, việc này trước đây chưa từng xuất hiện qua.

Chỉ bằng hai công lao lớn này, sau khi Trình Khanh hồi kinh khôi phục nguyên chức quan là cơ bản nhất, hoàng đế không gia phong Trình Khanh, tuyệt đối sẽ rét lạnh tâm các quan viên khác.

Phong thư thứ hai, là Liễu thị viết cho Trình Khanh.

Trước khi Trình Khanh bị hoàng đế cắt chức quan, phủ Mậu Quốc Công phái người đến Trình gia bàn bạc hôn kỳ của Trình Từ và Tôn Hủ, định ở tháng sáu năm nay.

Trung tuần tháng tư, Ngũ hoàng tử nhận được ý chỉ, khởi hành hồi kinh.

Trình Khanh lại không có tính toán hồi kinh, dù sao Ngũ hoàng tử nhận được thánh chỉ, cũng không có tên Trình Khanh.

Ngũ hoàng tử dở khóc dở cười, "Ngươi không cần giận dỗi cùng phụ hoàng."

"Điện hạ, thảo dân không phải giận dỗi, thảo dân muốn bồi vị hôn thê trở lại Nam Nghi an táng tổ phụ, năm trước sau khi thi đình, thảo dân chính mình cũng muốn về quê tế tổ, vẫn luôn không thể trở về, lần này liền hai việc cùng làm."

Lý do của Trình Khanh thực chính đáng, đừng nói Ngũ hoàng tử, ngay cả hoàng đế cũng không thể ngăn cản Trình Khanh tẫn hiếu.

Ngũ hoàng tử chúc mừng Trình Khanh đính hôn, còn nói tới Hà lão viên ngoại đã qua đời:

"Hà lão là vì cứu tế Hoài Nam mà nhiễm bệnh, việc này vốn không quan hệ cùng Hà lão, lão nhân vừa đào bạc vừa xuất lực, ta nhất định phải ở trước mặt phụ hoàng xin truy phong cho Hà lão."

Trình Khanh cười nói cảm tạ.

Trong lòng không có hy vọng quá lớn.

Ngày Trình Khanh rời huyện Ngũ Hà, thời gian khởi hành đặc biệt sớm, một ngày kia, mưa phùn bay mênh mông, trời còn chưa sáng, đoàn người Trình Khanh lặng lẽ ra khỏi thành.

Trình Khanh không nghĩ để người đưa.

Đoàn xe rời đi huyện Ngũ Hà, mãi cho đến chỗ đê mà nhóm lưu dân mới xây dựng, Trình Khanh mới thấy bóng người rậm rạp.

Những người này đều không có làm ra động tĩnh gì, ở trong mưa phùn, nhìn đoàn người Trình Khanh dần dần đi xa.

Bỗng nhiên có người gân cổ lên hô to:

"Trình đại nhân, núi cao đường xa, ngài phải bảo trọng!"

Trình Khanh rốt cuộc không nhịn được quay lại, hướng về phía đám người tiễn đưa phất tay: "Đều trở về đi."

"Ai, bọn tiểu nhân trở về đây."

"Đại nhân bảo trọng!"

"Tiểu nhân nguyện đại nhân thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi!"

"Hà tiểu thư cũng phải bảo trọng, tiểu thư người đẹp thiện tâm."

"Tiểu Bàn cô nương, chúng ta đều nhớ kỹ ngài……"

Trong xe ngựa, Tiểu Bàn xốc màn xe lên một cái khe nhỏ, bị gió lạnh sáng sớm thổi, lại chạy nhanh buông xuống.

Hà Uyển cười hỏi nàng, "Tiểu Bàn, ta đưa ngươi cho Trình Khanh, ngươi có còn oán ta hay không?"

Tiểu Bàn dùng sức lắc đầu:

"Nô tỳ từ trước đến nay chưa từng oán Uyển tiểu thư."

Không chỉ có không oán quá, hiện tại còn thực cảm kích, không phải Tiểu Bàn không lương tâm, mà là không có Trình Khanh liền không có nàng hiện tại.

Tiểu Bàn thực thích chính mình hiện tại!

……

Ngũ hoàng tử rời đi, mang theo cả đám người Trình Tri Tự và Thôi Ngạn.

Trình Khanh cũng rời đi.

Vinh Cửu là một đám cuối cùng rời huyện Ngũ Hà.

Hắn không có trực tiếp trở về Dương Châu, dù lão thái quân Vinh gia viết cho hắn vài phong thư, nói nhớ tôn tử ngoan, Vinh Cửu đều thờ ơ.

Không phải lão thái quân nhớ thương hắn, là Vinh gia nhớ thương hắn, muốn hỏi hắn tình huống của Thạch gia.

Tỷ phu Thạch gia tháng hai qua đời, Vinh gia sợ tỷ tỷ Ngọc nương của hắn ở phủ Tổng đốc thất thế!

Vinh Cửu về thành Hoài An trước.

Vinh Ngọc Nương thành quả phụ.

Tuy rằng vẫn còn ở phủ Tổng đốc, hoàn cảnh sinh hoạt cẩm y ngọc thực không thay đổi, tinh thần lại hoàn toàn không thể so với trước kia.

Vinh Cửu nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ ruột, vừa tức giận vừa muốn khóc.

Thạch tỷ phu vừa mới đi, Thạch gia có phải để cho Ngọc nương tỷ tỷ chịu ủy khuất hay không?

Dù cho Thạch gia làm Ngọc nương tỷ tỷ chịu ủy khuất, chính mình lại có thể làm cái gì!

Họ Trình đã nói qua, hắn chỉ mượn thế của Thạch gia, không có quyền thế của Thạch gia, bản thân hắn cũng chẳng có một cái bản lĩnh làm người liếc mắt xem trọng.

Vinh Cửu nổi lên nhiệt huyết, "Tỷ tỷ, tỷ chờ đệ, tỷ phu không còn nữa, về sau đệ chống lưng cho tỷ!"

Phải làm sao bây giờ, Vinh Cửu chính mình không manh mối, sự tình cứu tế lần này, hắn hẳn là sẽ được triều đình khen ngợi, nhưng như vậy còn chưa đủ.

Có lẽ, hắn hẳn nên đi tìm Trình Khanh, nhiều năm như vậy, chỉ có Trình Khanh nói thật với hắn!

Trình Khanh không biết thành Hoài An có một gã ăn chơi trác táng nổi lên nhiệt huyết, muốn tìm chính mình thỉnh giáo tiền đồ.

Dù cho biết…… Ha hả, nàng họ Trình không phải họ Vinh, vừa không là tỷ tỷ của Vinh Cửu, cũng không phải mẫu thân của Vinh Cửu, dựa vào cái gì Vinh Cửu hỏi Trình Khanh liền phải trả lời?

Đợi khi trở lại Nam Nghi, rõ ràng mới rời đi không đến hai năm, Trình Khanh lại có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Loại cảm giác này ở khi nhìn thấy phu thê Trình Ngũ lão gia càng thêm rõ ràng.

Ngũ lão gia già đi không ít, Lý thị cũng thêm nếp nhăn.

Trình Khanh mới gọi một tiếng "thúc tổ mẫu", Lý thị liền lấy khăn lau nước mắt: "Khanh ca nhi đã chịu khổ!"

"Thúc tổ mẫu, thúc tổ mẫu đừng khóc, ngài xem cháu vừa cao vừa mập lên, nơi nào tính là khổ?"

Trình Khanh dỗ cho Lý thị vui vẻ, Lý thị định nhãn vừa thấy, vóc dáng thật là cao lên không ít, nhưng nói mập lên, đó chính là nói hươu nói vượn.

Trình Khanh không chỉ có không béo, Lý thị còn cảm thấy nàng lại gầy hơn một chút.

Trình Khanh cưỡi ngựa, Hà Uyển ngồi xe, cũng đã sớm xuống xe chờ ở một bên.