Nói Trình Khanh cơ duyên xảo hợp bị đại quân đám cướp Trường Cân mang về Hào Châu, thám tử Cẩm Y Vệ cần phải mau chóng liên hệ với Trình Khanh, kế hoạch kế tiếp còn cần Trình Khanh phối hợp.
"Hoàng Thượng miễn chức quan của Trình Khanh, lại phái Trình Khanh đến Hoài Nam, chính là biết hắn có vài phần nhanh trí…… Như thế cũng tốt, hắn ở Hoài Nam lập công lao, Hoàng Thượng cũng có thể mượn cơ hội này lấp kín âm thanh buộc tội Trình Khanh ở trên triều đình."
Du Hiển nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên là bảo hộ Trình Khanh.
Lạc Thuân biết được tin tức, phản ứng đầu tiên lại là lợi dụng Trình Khanh.
Du Hiển còn không thể trách cứ Lạc Thuân.
Lạc Thuân và Trình Khanh không có giao tình gì, sẽ không thế Trình Khanh suy xét an nguy.
Đừng nói hiện giờ người hãm ở Hào Châu là Trình Khanh, cho dù là Ngũ hoàng tử, Lạc Thuân cũng sẽ làm ra quyết định như vậy.
Cẩm Y Vệ đủ tư cách nên như Lạc Thuân, xếp hạng việc trung quân lên vị trí thứ nhất, mặc kệ thị phi đúng sai, chỉ lo chấp hành mệnh lệnh của hoàng đế, đây là ý nghĩa tồn tại của Cẩm Y Vệ!
Trình Khanh không thích Du Tam, nhưng Du Tam thích Trình Khanh.
Trình Khanh có nguy hiểm, người khác sẽ không xông lên trước tiên, hắn sẽ!
Hắn tuyệt đối sẽ không đẩy Trình Khanh vào hố lửa.
Du Hiển không quá rối rắm đã làm ra lựa chọn, không bắt được đám người ‘ Chương tiên sinh ’ cũng không sao, không thể làm Trình Khanh có nguy hiểm.
Đương nhiên, lời này hắn không thể nói với Lạc Thuân, Du Hiển bất động thanh sắc, nghe Lạc Thuân an bài.
"Đại nhân anh minh!"
Lạc Thuân một lần nữa hạ nhiệm vụ cho mật thám, Du Hiển nhìn mật thám rời đi, cũng không ngăn cản.
Mãi cho đến khi đón gió tẩy trần cho Lạc Thuân xong, bồi Lạc Thuân uống lên không ít rượu, trở lại trong phòng chính mình, Du Hiển dùng nước lạnh rửa mặt, người lập tức thanh tỉnh, gọi Cốc giáo úy tới.
"Cốc Hoành Thái, ta giao cho ngươi một việc, ngươi nhất định phải thay ta làm được, đây không phải công sự của Cẩm Y Vệ, là việc tư của chính ta, ta hiện tại cũng không phải lấy tư cách thiên hộ Cẩm Y Vệ mệnh lệnh cho ngươi, mà là lấy thân phận bằng hữu thỉnh cầu ngươi hỗ trợ!"
Biểu tình Cốc Hoành Thái trở nên ngưng trọng, "Việc tư" trong miệng Du Hiển khẳng định rất khó làm.
Hai người khi ở Quốc Tử Giám là bạn nhậu.
Một đường nam hạ, Cốc Hoành Thái và Du Hiển nhiều lần sinh tử, Du Hiển cầu hắn giúp một chút, Cốc Hoành Thái đương nhiên không thể cự tuyệt.
"Ngươi nói đi."
"Thứ nhất, ngươi phái người thông tri Thôi lão gia, nói ‘ nhi tử ’ của hắn hiện giờ ở Hào Châu, để hắn có chuẩn bị. Thứ hai, ngươi đi cảnh báo cho Trình Khanh, kêu hắn không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, bảo hắn tùy thời chạy ra khỏi Hào Châu. Nếu đám cướp Trường Cân bên kia trông coi nghiêm, ngươi hãy dẫn người chế tạo chút hỗn loạn, hấp dẫn lực chú ý của đám cướp Trường Cân."
Cốc Hoành Thái nhíu mày, "Nhưng ta nghe nói, Lạc đại nhân……"
"Lạc đại nhân có ý tưởng của Lạc đại nhân, ta có tính toán của chính mình, ta chỉ hỏi ngươi, việc này ngươi có giúp hay không?"
Du Hiển đánh gãy lời Cốc Hoành Thái.
Lạc Thuân tới, Du Hiển khẳng định phải bồi ở bên người Lạc Thuân, căn bản không có khả năng đi mật báo cho Trình Khanh.
Nhưng Cốc Hoành Thái có thể.
Cốc Hoành Thái chỉ là một tiểu giáo úy, Lạc Thuân sẽ không chú ý.
Trong lòng Cốc Hoành Thái bồn chồn.
Lạc Đồng Tri là chỗ dựa của Du Hiển ở Cẩm Y Vệ, vòng vèo một chút, kia cũng là chỗ dựa của Cốc Hoành Thái, hiện tại Du Hiển lại muốn hắn làm việc sau lưng Lạc Đổng Tri…
"Ta giúp!"
Cùng lắm thì không làm Cẩm Y Vệ nữa, da mặt dày trở lại phủ Tĩnh Ninh Bá kêu cha hắn thu lưu.
Nhưng trong lòng Cốc Hoành Thái có rất nhiều nghi vấn.
Du Hiển vì Trình Khanh, lại có thể đối nghịch cùng Lạc Đồng Tri!
Cốc Hoành Thái cẩn thận đánh giá Du Hiển, muốn nhìn ra một chút manh mối, nhưng khi ở Quốc Tử Giám Du Hiển đã thông minh hơn so với Cốc Hoành Thái, hiện tại sao có thể lộ ra dấu vết.
Cốc Hoành Thái mang theo không hiểu ra sao, gọi hai giáo úy tín nhiệm, cùng nhau đi tìm Trình Khanh.
Hào Châu bởi vì Trình Khanh, gió nổi mây phun.
Nàng hiện tại tuy chỉ là một thứ dân, lại có thiên ti vạn lũ liên hệ cùng với các thế lực, nàng tới Hào Châu, làm thời cuộc ở Hào Châu càng quỷ bí.
Cốc Hoành Thái tưởng đưa tin cho Trình Khanh, địa phương Trình Khanh bị giam giữ ngoại trừ bên ngoài bị trông coi, còn có rất nhiều mật thám, Cốc Hoành Thái vẫn luôn không tìm thấy cơ hội.
Phái nhiều người trông coi như vậy, chẳng lẽ đám cướp Trường Cân đã biết thân phận của Trình Khanh?
Cốc Hoành Thái hiểu lầm.
Ở bên ngoài phòng Trình Khanh bị giam giữ, có vài thế lực.
Có Chương tiên sinh, có Kỳ chỉ huy sứ, có mật thám Cẩm Y Vệ, còn có người của Tiêu Vân Đình.
Thế lực khắp nơi thử lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, ai cũng không dám duỗi móng vuốt trước.
Lúc này, Chương tiên sinh thu được tin tức, nghe nói Trình Khanh giả thành thân phận Thôi thiếu gia tới Hào Châu, lập tức liền biết ‘ Thôi lương thương ’ làm việc cho quân Trường Cân, đang được thiên vương Lý Đinh Sơn coi trọng có vấn đề.
Trình Khanh sẽ không bịa ra một thân phận dễ bị bại lộ.
Nói đến cũng khôi hài, không phải Thôi lão gia chủ động quy phục quân Trường Cân, là quân Trường Cân tưởng mua lương thực, tìm được Thôi đại lương.
Do quân Trường Cân chủ động tìm tới cửa, Thôi lương thương lại đặc biệt tâm can đen tối, Lý Đinh Sơn sau lưng mắng cho Thôi lương thương m.á.u chó phun đầu, giáp mặt lại cùng Thôi lương thương xưng huynh gọi đệ, Thôi lương thương thậm chí càng tham tài, Lý Đinh Sơn ngược lại càng tín nhiệm Thôi lương thương.
Kết quả Thôi lương thương là nội ứng!
Khó trách gần đây giao chiến cùng Thạch tổng đốc suất lĩnh đại quân triều đình, nghĩa quân liên tiếp bại lui.
Có thể không bại lui sao?
Lương thảo vừa động, liền biết hướng đi của nghĩa quân hành quân, có một Thôi lương thương làm nội ứng, không biết thắng qua bao nhiêu thám tử!
Chương tiên sinh không nghĩ tới chính mình sẽ phạm một sai lầm cấp thấp như vậy, bị một thương hộ chơi đến xoay quanh, nhưng hắn cũng không có bị phẫn nộ làm cho choáng váng đầu óc lập tức vạch trần thân phận ‘ Thôi lương thương ’.
Nói đến cùng, Chương tiên sinh từ đầu tới đuôi cũng không trông cậy vào quân Trường Cân sẽ chân chính làm nên trò trống gì.
Chương tiên sinh không có vạch trần ‘ Thôi lương thương ’, cũng không để cho Thôi lương thương lại làm mật báo cho Thạch tổng đốc, dứt khoát tìm lý do, mang Thôi lương thương về Hào Châu.
Chương tiên sinh không nghĩ trở về, nhưng không có hắn trấn thủ, những người đó khả năng lại làm ra chuyện ngu xuẩn.
Chương tiên sinh đối với Trình Khanh gửi lấy kỳ vọng cao, trên người Trình Khanh há có thể dính lên vết nhơ cùng phản tặc lui tới!
Lại nói Thôi lão gia, bị quân sư Chương tiên sinh khách khách khí khí mạnh mẽ đưa về Hào Châu, tâm đều lạnh, đoán được là thân phận của chính mình bại lộ, sắp c.h.ế.t ở trong tay đám cướp Trường Cân.
Thôi lão gia đương nhiên không muốn chết, hắn còn chưa có nhìn thấy Thôi Ngạn cưới vợ, chưa gả nữ nhi Thôi Ngũ Nương, sao bỏ được chết.
Nhưng loại sự tình sinh tử này hiện giờ Thôi lão gia chính mình cũng không có thể quyết định, nếu phải chết, Thôi lão gia tự giác cũng coi như c.h.ế.t có ý nghĩa.
Hắn chính là một thương nhân, không hiểu đại nghĩa gì, chỉ biết cố gắng trải đường cho nhi tử Thôi Ngạn, so với nửa nhà ở hoàng kim còn đáng giá hơn!
Nửa đời trước chính mình thực xin lỗi phu nhân, nạp nhiều tiểu thiếp như vậy, làm tổn thương tâm của phu nhân, còn sinh một đống con vợ lẽ hại thảm Thôi Ngạn.
Cái chân bị gãy của Thôi Ngạn, vừa đến ngày mưa dầm liền đau, đều là chính mình làm hại.
Hiện tại tốt rồi, Thôi Ngạn khởi điểm kém hơn người khác, chính mình cũng đã đền bù được.
Thôi lão gia đặc biệt thản nhiên tới Hào Châu, kết quả cũng không có lập tức bị đám cướp Trường Cân giết, ngược lại có người muốn dẫn hắn đi gặp Vương tướng quân. Chương tiên sinh có sự tình khác phải vội, để Thôi lão gia tự đi gặp Vương tướng quân, trước khi đi có thâm ý khác liếc mắt nhìn Thôi lão gia một cái.
Thôi lão gia không thích Chương tiên sinh, cảm thấy người này mặt vô biểu tình, âm trầm đáng sợ.
Có một tiểu binh đụng phải hắn một chút, trong tay Thôi lão gia bị nhét một mảnh giấy.
Thôi lão gia tìm cơ hội nhìn trộm, bên trên viết hai chữ "thừa nhận".
Hả?!