Chờ nàng cưỡi ngựa đuổi tới, quả nhiên gặp được thương đội, Trình Khanh hỏi lai lịch đối phương, một người bộ dáng quản sự cung kính đáp: "Chủ nhân của tiểu nhân là tiền trang Dụ Phong."
Tiền trang Dụ Phong!
Trình Khanh cho rằng đã sớm không có chuyện gì liên quan đến Huỳnh Dương quận vương nữa, thình lình tiền trang Dụ Phong lại nói cái gì ngưỡng mộ Trình Khanh, muốn lấy danh nghĩa tiền trang quyên góp mười mấy xe dược liệu.
Dược liệu sao, Trình Khanh khẳng định muốn, nhưng nàng cũng muốn gặp người cầm quyền của tiền trang.
Huỳnh Dương quận vương sẽ không tới Hoài Nam, nhưng nàng cũng muốn cho thấy thái độ.
Dược liệu nàng sẽ nhận lấy, Dụ Phong tiền trang ngàn vạn đừng cho truyền lại tin tức gì sai lầm cho Huỳnh Dương quận vương, dùng dược liệu làm sính lễ gì, nghĩ đều đừng nghĩ, Trình Khanh có trách nhiệm cứu lưu dân, lại không thể dựa vào bán tỷ tỷ đạt tới mục đích.
Nàng nói chính mình muốn gặp người cầm quyền thương đội, quản sự một chút cũng không giật mình, thái độ càng thêm cung kính:
"Công tử nóng lòng lên đường, thân thể không khoẻ, còn thỉnh Trình đại nhân dời bước lên xe ngựa."
Cuối cùng thương đội, có một chiếc xe ngựa to rộng rắn chắc.
Nói thật, nếu Trình Khanh lên xe ngựa, phát hiện là Huỳnh Dương quận vương ngồi ở trong xe cũng sẽ không quá giật mình. Tuy rằng Huỳnh Dương quận vương không quá có khả năng sẽ xuất hiện ở nơi đây, nhưng người ta lại không phải phạm nhân, thật sự muốn tới huyện Ngũ Hà, Trình Khanh cũng không quản được.
Tuy Trình Khanh đã có chuẩn bị tâm lý, khi thấy rõ "Công tử" trong xe ngựa cũng không khống chế được cảm xúc của chính mình.
"…… Là ngươi!"
Công tử trong miệng quản sự da trắng mạo mỹ, tùy ý ngồi bên trong xe, đều có một cổ tư thái tà mị cuồng quyến phong lưu.
Công tử cười cười, "Mười mấy xe dược liệu tiêu không ít bạc, nhưng có thể gặp được Trình đại nhân, bạc này tiêu rất giá trị. Trình đại nhân không bằng lên xe uống ly trà, ngươi và ta ngồi mặt đối mặt, tâm sự?"
Gân xanh trên trán Trình Khanh đều nhảy thình thịch.
Đây là người điên!
Nàng nhảy lên xe ngựa, "Ta chỉ biết tiền trang Dụ Phong có quan hệ cùng Huỳnh Dương quận vương, từ khi nào, tiền trang này lại nhấc lên quan hệ cùng Tiêu thế tử? Tiêu Vân Đình, ta hoài nghi ngươi lại là vô chỉ ra kinh, ngươi tới Hoài Nam làm cái gì, nơi này chỉ có phản quân, có lưu dân, còn có dịch bệnh, duy độc không có lợi ích mà ngươi mưu cầu!"
Tiêu Vân Đình là con tin phủ Nghiệp Vương đưa đến kinh thành, tuy rằng một ít lời nói không có đặt tới trên mặt bàn, nhưng mọi người đều biết loại tình huống này của Tiêu Vân Đình là vô chỉ không được ra kinh.
Người này thật sự điên, hoàng đế vốn dĩ kiêng kị đối với phủ Nghiệp Vương, Hoài Nam có đám cướp Trường Cân tác loạn, Tiêu Vân Đình lại muốn chạy tới Hoài Nam, nếu hoàng đế biết sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu nói Trình Khanh ở Hoài Nam không nghĩ thấy ai nhất, vậy nhất định chính là Tiêu Vân Đình!
Hoài Nam đã đủ rối loạn, vì ngăn cản bệnh dịch khuếch tán, Trình Khanh phải làm việc vượt qua công suất, nàng không nghĩ bởi vì Tiêu Vân Đình, làm tâm huyết của chính mình thất bại trong gang tấc.
Tiêu Vân Đình dường như không nghe hiểu ghét bỏ trong giọng nói của Trình Khanh, thân thủ đổ một ly trà cho Trình Khanh: "Ngươi hiểu ta như vậy, cũng không uổng công ta kéo bệnh thể tới trợ giúp ngươi, uống ly trà đi, môi ngươi khô nứt da, thật sự không lịch sự."
Trình Khanh theo bản năng muốn sờ sờ khóe miệng.
Mặc cho ai cưỡi ngựa chạy hơn hai mươi dặm đường đều sẽ mặt xám mày tro.
Nàng ùng ục uống trà, báo cho chính mình không thể để Tiêu Vân Đình khống chế quyền chủ động khi nói chuyện.
"Tiêu Vân Đình, ta không quan tâm ngươi tới Hoài Nam làm cái gì, nhưng nể tình ngươi đưa tới mười mấy xe dược liệu, ta cho ngươi một lời khuyên, Hoài Nam hiện tại nơi nơi đều là thám tử Cẩm Y Vệ."
Những lời này đảo thực sự có hai phần ý vị quan tâm.
Không nghĩ tới phân lượng của mười mấy xe dược liệu ở trong mắt Trình Khanh nặng như vậy.
Tiêu Vân Đình vui vẻ: "Ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi, tấu chương buộc tội ngươi, nhất định đã chất đầy ngự tiền. Ngươi vì cứu lưu dân xưa nay không quen biết, hủy tiền đồ của chính mình ở Hoài Nam, chẳng lẽ so với bổn thế tử trộm tới Hoài Nam thông minh hơn?"
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Tiêu Vân Đình nói không xuôi tai, lại là lời thật.
Mặc kệ Trình Khanh làm nhiều bao nhiêu, một khi làm sai một sự kiện, liền sẽ bị người bắt lấy không bỏ.
Tuy rằng Trình Khanh cũng không cho rằng đó là sai……
Trên xe ngựa, Trình Khanh và Tiêu Vân Đình mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói chuyện.
Sau trầm mặc lâu dài, Trình Khanh chắp tay: "Là thông minh hay là ngốc, hiện tại đã không có tất yếu tranh chấp, nếu Tiêu thế tử không có sự tình khác ta liền trở về thành…… Ta thế lưu dân cảm tạ Tiêu thế tử đưa tới dược liệu, nếu bọn họ biết ân nghĩa của Tiêu thế tử, nhất định sẽ lập đền thờ cho Tiêu thế tử, ngày ngày dâng hương cầu nguyện, nguyện thế tử sống lâu trăm tuổi."
Trình Khanh vừa muốn xuống xe, Tiêu Vân Đình gọi nàng lại.
"Trình Khanh, ngươi thật sự không cầu ta sao? Nếu chỉ là đưa dược liệu, ta hà tất tự mình đi một chuyến đến huyện Ngũ Hà. Nếu ngươi cầu ta, khốn cảnh của ngươi có thể giải……độc ngươi trúng, ta cũng có thể hỗ trợ!"
Tiêu Vân Đình biết chính mình trúng độc?
Trình Khanh kinh ngạc trong lòng.
Tiêu Vân Đình có phải còn biết việc khác hay không…… Không, sẽ không, lấy phong cách làm việc của Tiêu Vân Đình, nếu đã biết bí mật nàng nữ giả nam trang, tuyệt đối sẽ lấy việc này tới áp chế nàng trước tiên!
Tiêu Vân Đình chưa nói, đó chính là không biết, nàng hà tất chính mình dọa chính mình.
Về phần Tiêu Vân Đình muốn tìm người giúp nàng giải độc, xin miễn thứ cho Trình Khanh bất tài.
Một là không nghĩ thiếu nhân tình của Tiêu Vân Đình, thứ hai Lê lão nhân tuy rằng đã nói qua, mạch tượng nàng hiện tại dù cho là Biển Thước tái sinh cũng không tra ra được là mạch nữ, Trình Khanh cũng không nghĩ mạo hiểm.
Nhắc tới y thuật cao siêu, mọi người động bất động đều lấy "Biển Thước” ra so sánh.
Người khác tìm không thấy thần y như vậy, Tiêu Vân Đình phỏng chừng có nắm chắc.
Ngự y trong cung đều nói Tiêu Vân Đình không sống đến 30 tuổi, Trình Khanh nhìn người này trên dưới lăn lộn, suy đoán thân thể Tiêu Vân Đình cũng không kém giống như trong truyền thuyết.
—— nếu sắp chết, sao có tinh lực tới Hoài Nam?!
Bước chân Trình Khanh dừng một chút, cự tuyệt ý tốt của Tiêu Vân Đình: "Thế tử vẫn nên bảo trọng chính mình nhiều hơn đi."
Dược liệu có thể nhận lấy, lại không tiếp thu trợ giúp khác của hắn?
Tiêu Vân Đình nghiền ngẫm cười.
Tiêu Vân Đình không tiếp thu có người đối với chính mình như vậy.
Nhưng Trình Khanh không phủ nhận sự tình trúng độc.
Tiêu Vân Đình chờ Trình Khanh mang theo dược liệu rời đi, mới vỗ vỗ tay, một tiểu nhị cụp mi rũ mắt đi đến bên xe ngựa.
"Thỉnh thế tử phân phó."
"Ngươi lẻn vào huyện Ngũ Hà, điều tra rõ Trình Khanh trúng độc gì, không cần bại lộ thân phận của chính mình."
Tiểu nhị ngẩng đầu, là Tiểu Kế!
Tiểu Kế một chút cũng không nghĩ đi huyện Ngũ Hà.
Bệnh dịch lợi hại như vậy, Trình Khanh nơi nào ngăn được, tới huyện Ngũ Hà, Tiểu Kế cũng có nguy cơ cảm nhiễm bệnh dịch.
Nhưng mệnh lệnh của Tiêu Vân Đình, Tiểu Kế không dám cãi lời!
"Nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hành sự."
Tiểu Kế võ công cao cường, đi vào huyện Ngũ Hà không có kinh động người khác.
……
Vinh Cửu biết dược liệu trong tay Trình Khanh đều đã dùng xong.
Hắn đánh giá Trình Khanh sẽ đến cầu hắn hỗ trợ.
Ở huyện Ngũ Hà này, ngoại trừ Vinh Cửu thiếu hắn, ai cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn vận chuyển được rất nhiều dược liệu. Nếu Trình Khanh tới cầu hắn, hắn nhất định hung hăng nhục nhã Trình Khanh một phen, tiêu hận trong lòng!
Trình Khanh cột hắn vào trên tường thành, chỉ cho hắn uống cháo trắng, hắn cũng muốn Trình Khanh chịu tội như vậy.
Về phần mười vạn lượng bạc kia, không phải Vinh Cửu xem thường Trình Khanh, dù cho hắn muốn đòi lại, Trình Khanh cũng không lấy ra được.
Vinh Cửu bổ não hình ảnh chính mình nhục nhã Trình Khanh, Trình Khanh ăn nói khép nép hướng hắn bồi tội, liền hết sức vui mừng.
Không nghĩ tới bỗng nhiên nghe nói có người đưa dược liệu tới cho Trình Khanh!
Vinh Cửu tức giận đến hộc máu:
"Biết là thương đội nào không?"
"Cửu thiếu gia, nghe nói là tiền trang Dụ Phong."
Vinh Cửu hung hăng đ.ấ.m tường.
Có thể so cùng thương buôn muối, đại khái cũng chỉ có tiền trang.
Vinh Cửu biết tiền trang Dụ Phong giàu đến chảy mỡ, lại không biết Trình Khanh còn có quan hệ cùng tiền trang Dụ Phong!
Thương nhân đều là không có lợi thì không dậy sớm, tiền trang Dụ Phong muốn lấy lòng, cũng nên lúc này lấy danh nghĩa tiền trang quyên góp tiền quyên góp vật cho triều đình mới đúng, điệu thấp như vậy đưa dược liệu tới cho Trình Khanh, còn không phải là chống lưng cho Trình Khanh sao?
Cho rằng như vậy, sai lầm Trình Khanh hạ lệnh g.i.ế.c lưu dân liền có thể đền bù được sao.
Vô dụng.
Dù Trình Khanh trị hết cho lưu dân nhiễm dịch cũng không có tác dụng.
Vinh Cửu không tin tà, mười mấy xe dược liệu này, cũng chỉ đủ dùng mấy ngày, chờ dược liệu dùng xong, Trình Khanh sẽ tới cầu hắn hỗ trợ.
Trừ phi tiền trang Dụ Phong có thể vẫn luôn cung cấp dược liệu cho Trình Khanh……trong lòng Vinh Cửu có hơi chút không đế, vạn nhất tiền trang Dụ Phong muốn giúp Trình Khanh thì sao?
Vinh Cửu đi đến chỗ Trình Tri Tự tìm hiểu tin tức.