Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 476




Lão già này đi đường lặng yên không một tiếng động, hành động cũng nhanh, Trình Khanh đuổi tới trong viện đã không có bóng dáng.

Trong viện còn tàn lưu một cỗ mùi hương ngọt như có như không, hẳn là dược vật làm đám người Võ Nhị mất cảnh giác.

Nàng hỏi Lê lão nhân có phải làm việc cho đám cướp Trường Cân hay không, Lê lão nhân phủ nhận.

Nhưng Lê lão nhân không phủ nhận đứng ở mặt đối lập với triều đình.

Nghĩ cũng đúng, kinh thành ngầm có ngang dọc đan xen mật đạo, nếu không phải cùng triều đình đối lập, có đường cái không đi, đi cái gì mật đạo?

Còn nữa, Lê lão nhân không phủ nhận nhận thức Trình Tri Viễn cha nàng, cũng không phủ nhận nhận thức Hà Vọng Xuân…… Hà Vọng Xuân cùng Lê lão nhân, một trước một sau tới huyện Ngũ Hà, hai người còn nhận thức, Lê lão nhân nói không làm việc cho đám cướp Trường Cân, vậy Hà Vọng Xuân thì sao?!

Có “bạn cũ” như này, khiến Trình khanh nghĩ cha nàng không đơn giản.

Nhưng nếu cha nàng thực sự ngưu bức, vậy vì sao phải cẩn trọng làm tiểu quan rất nhiều năm?

Nghĩ không rõ nhất chính là, Trình Tri Viễn năm đó từ bỏ tiếp tục khoa khảo, dừng bước ở cử nhân, vội vàng rời đi huyện Nam Nghi.

Nếu chỉ vì phân gia, không đến mức chịu đả kích lớn như vậy đi?

Tuy rằng không từ nhị phòng mang gia sản đi, nhưng Tề thị còn có nhiều của hồi môn như vậy, sau khi Tề thị qua đời, Tề gia hỗ trợ bảo quản của hồi môn Tề thị nhiều năm, bị Lý tri huyện huyện Nam Nghi đương đường phán trả lại cho đại tỷ Trình Tuệ, tương đương thành năm ngàn lượng bạc.

Có của hồi môn giá trị mấy ngàn lượng bạc, cha nàng và Tề thị cho dù là miệng ăn núi lở, cũng đủ chống được cho cha nàng tham gia thi hội!

Cho nên lý do cha nàng dừng bước ở cử nhân, không tiếp tục khoa khảo, càng nghĩ càng khó hiểu.

Năm đó Trình đại lão gia chủ trì phân gia cho nhị phòng, người đã c.h.ế.t nhiều năm, hiển nhiên không có biện pháp dò hỏi Trình đại lão gia.

Nếu ngũ lão gia biết chút gì, khẳng định sẽ nguyện ý nói cho nàng.

Nhưng Ngũ lão gia năm đó chưa phải tộc trưởng, chưa chắc biết nội tình.

Trình Tri Tự?

Năm đó mới mười mấy tuổi, tiểu thí hài tử, chuyện người lớn làm sao cho hắn biết được.

Nghĩ tới nghĩ lui, giống như chỉ có mỗi "Chu lão phu nhân" tính là đương sự?

Phải nghĩ biện pháp móc ra chút lời nói thật từ Chu lão phu nhân.

Trình Khanh lăn qua lộn lại, vừa mới ngủ một lát liền tới giờ rời giường.

Nàng rửa mặt xong ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn đã đi tìm Du Tam, sự tình Lê lão nhân tất nhiên là không thể nói, nhưng nếu Lê lão nhân nhận thức Hà Vọng Xuân, Lê lão nhân có thể không kinh động người khác gặp Trình Khanh, Hà Vọng Xuân đồng dạng cũng có thể không kinh động mật thám Cẩm Y Vệ truyền tin tức với bên ngoài.

Trình Khanh hỏi Hà Vọng Xuân bên kia có gì khác thường không, Du Tam lười biếng nói, "Có người của Cẩm Y Vệ nhìn chằm chằm, ngươi lo lắng cái gì?"

"Người Cẩm Y Vệ có thể mười hai canh giờ không nháy mắt sao? Ngươi hỏi bọn họ một chút, ta tổng cảm thấy không thích hợp, đặc biệt là đêm qua!"

Trình Khanh nghiêm túc làm Du Tam cũng bị lây.

Du Tam gọi hai mật thám nhìn chằm chằm Hà Vọng Xuân tới hỏi, hai người nói đêm qua cũng không có gì dị thường, nếu nhất định phải nói có cái gì, chính là hai người ngủ gật.

"Đại nhân, không đến nửa chén trà nhỏ, Hà Vọng Xuân thành thành thật thật ở trong phòng……"

Âm thanh của hai thám tử càng ngày càng nhỏ.

Bản thân bọn họ đều nhận thấy được không thích hợp.

Một người ngủ gật không kỳ quái, hai người cùng ngủ gật, không thành vấn đề mới là lạ, bọn họ là thám tử đã trải qua huấn luyện, sẽ không phạm vào loại sai lầm cấp thấp này.

Du Tam tức giận đến tưởng cầm đao c.h.é.m hai tên phế vật, Trình Khanh ngăn hắn lại: "Các ngươi sẽ không vô cớ ngủ gật, nếu là mê dược nhất định sẽ lưu lại dấu vết, cẩn thận ngẫm lại đi."

Dấu vết?

Trình Khanh vừa nhắc nhở, hai thám tử cẩn thận hồi tưởng, giống như ngửi được hương khí như có như không, trong ngọt mang theo hơi lạnh.

"…… Giống hoa lê."

Đêm qua hốt hoảng, thế nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện tại ngẫm lại, ban đêm mùa thu ngửi được hương hoa lê, thật là quỷ dị!

Tốt, Trình Khanh cơ bản có thể xác định Lê lão nhân và Hà Vọng Xuân là một đám.

Cùng loại mê dược, Lê lão nhân dùng, Hà Vọng Xuân nơi đó cũng xuất hiện, nói hai người này không phải một đám, Trình Khanh cũng không tin.

Mặc kệ nói như thế nào, Hà Vọng Xuân khẳng định là có vấn đề, Du Tam đã không cần chứng cứ gì, lập tức phái người đi bắt Hà Vọng Xuân.

Cũng chỉ chậm trễ trong chốc lát như vậy, Hà Vọng Xuân đã không thấy đâu.

Hai học sinh của Hà Vọng Xuân ngây thơ mờ mịt cái gì cũng không biết, đệm chăn của Hà Vọng Xuân gấp đến chỉnh tề, giường đệm lạnh như băng, người này tối hôm qua căn bản không ngủ ở trong phòng!

"Không có khả năng, ngọn nến trong phòng hắn vẫn luôn sáng, đến giờ Tý cũng chưa tắt, trên cửa sổ hiện lên bóng dáng của hắn, bọn tiểu nhân thấy rõ ràng, rốt cuộc cũng không có ngủ gật……"

Hai thám tử Cẩm Y Vệ thề.

Trình Khanh nhìn nhìn giá cắm nến, ngọn nến đã cháy hết.

"Không phải hắn thổi tắt ngọn nến, là ngọn nến vốn dĩ cũng không nhiều lắm, tới giờ Tý ngọn nến cháy hết liền tự tắt."

Trình Khanh cảm thấy Hà Vọng Xuân không phải buổi sáng chạy trốn, khi thám tử Cẩm Y Vệ cho rằng Hà Vọng Xuân ở trong phòng đọc sách, trong phòng khả năng đã sớm không còn người.

"Vậy bóng dáng chiếu lên cửa sổ——"

Du Tam ở trong phòng dạo qua một vòng, từ dưới ghế dựa nhặt lên một tờ giấy nho nhỏ cắt hình người.

Du Tam ném hình người tới trên mặt hai thám tử: "Hai người các ngươi đúng là phế vật, bị người ta chơi xoay quanh!"

Có thể làm thám tử Cẩm Y Vệ rốt cuộc cũng không có ngốc, thấy giấy hình người còn có cái gì không rõ.

Bọn họ cho rằng Hà Vọng Xuân ở trong phòng đọc sách, Hà Vọng Xuân đã sớm chạy xa!

Chuyện này Trình Khanh và Du Tam cũng vô pháp gạt, lập tức đăng báo.

Trình Tri Tự lập tức bắt được nhược điểm của hai người.

"Đã hoài nghi Hà Vọng Xuân là gian tế, vì sao không bắt lấy khảo vấn? Nếu hắn mang quân tình dò hỏi được cho đám cướp Trường Cân……sai lầm của hai ngươi liền lớn!"

Du Tam có bí chỉ trong người, muốn lợi dụng Hà Vọng Xuân câu ra những người khác, nào biết con cá không cắn câu đã chạy, bản thân Du Tam cũng đầy một bụng hỏa khí.

Lý do này lại vô pháp giải thích cùng Trình Tri Tự, chỉ có thể chịu Trình Tri Tự chế nhạo.

Trình Khanh cảm thấy Hà Vọng Xuân khó có thể dò hỏi được nhiều quân tình, ngoại trừ tối hôm qua trốn chạy, người này trên cơ bản đều hành động ở dưới mí mắt của thám tử Cẩm Y Vệ.

Nhưng Lê lão nhân có thể tự do xuất nhập huyện Ngũ Hà, người khác đồng dạng cũng có thể.

Hà Vọng Xuân không tự mình dò hỏi quân tình, đồng lõa của Hà Vọng Xuân thì sao?

Trình Khanh trầm khuôn mặt, "Thị Lang đại nhân, hiện tại nói cũng vô dụng, vẫn nên tìm hiểu xem Hà Vọng Xuân ở trong thành có đồng lõa hay không, Hà Vọng Xuân chạy, đồng lõa có phải vẫn lưu tại trong huyện Ngũ Hà hay không? Còn có, chỉ sợ Thạch tổng đốc và Kỳ chỉ huy sứ phải chuẩn bị tốt nghênh đón địch!"

Nếu Lê lão nhân tối hôm qua không tìm Trình Khanh, Hà Vọng Xuân cũng sẽ không sớm bị bại lộ như vậy.

Trình Tri Tự cười lạnh, cũng mặc kệ Trình Khanh và Du Tam, không biết nói gì đó cùng Thạch tổng đốc bọn họ, Thạch tổng đốc sai người bắt toàn bộ mấy trăm lưu dân Mông Thành kia lại, đám người già, phụ nữ và trẻ em này là đi cùng Hà Vọng Xuân đến huyện Ngũ Hà.

Du Tam không cảm thấy gian tế ở trong nhóm người già, phụ nữ và trẻ em này, nhưng hắn không trông tốt Hà Vọng Xuân, đã không có lập trường ngăn cản mệnh lệnh của Thạch tổng đốc.

Nhóm lưu dân Mông Thành không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thạch tổng đốc nói Hà Vọng Xuân là gian tế của đám cướp, nhóm lưu dân Mông Thành căn bản không tin, binh dịch bắt người, khiến phụ nữ và trẻ em sợ tới mức khóc lóc, tuy là như vậy, vẫn có người vì Hà Vọng Xuân nói chuyện.

"Hà tiên sinh không có khả năng là gian tế, hắn không có khả năng là gian tế!"