Lời này, làm người nghe xong thật không đành lòng!
Giống như Trình Khanh ép trả nợ muốn bức cho người táng gia bại sản.
Đám đông nhìn chăm chú, 8 vạn lượng bạc này Trình Khanh có nhận hay không?
Không chỉ có đôi mắt Du Tam muốn phun hỏa, ngay cả tùy tùng Thạch tổng đốc mang đến, cũng có người phẫn nộ —— thế nhưng khó xử người như vậy, các ngươi tính là thứ gì?
Một tiểu nhân bán chủ cầu vinh bò lên trên!
Một nhi tử thương nhân!
Các ngươi cũng xứng khó xử Trình tiểu lang?
Người bên cạnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo tùy tùng.
Không phải đã nói sẽ chậm rãi quan sát sao, tổng cảm giác đồng bạn muốn kéo tay áo xông lên đi đánh người…… Muốn biết Trình tiểu lang là người thế nào, trước mắt không phải cơ hội tốt nhất sao, có thể nhìn xem Trình tiểu lang xử lý việc trước mắt như thế nào.
Trình Khanh biết mọi người đều đang nhìn nàng.
Chỉ chút chuyện này có thể dọa được nàng?
Nàng từ trong tay Vinh Cửu tiếp nhận hộp gỗ, thập phần con buôn giáp mặt kiểm kê ngân phiếu, sau đó qua tay liền đưa cho Trình Tri Tự, còn giáo dục Vinh Cửu:
"Hiện tại vật tư cứu tế đều thống nhất do Thị Lang đại nhân điều phối, ngân phiếu này vẫn nên giao cho Thị Lang đại nhân nhập trướng bảo quản thì tốt hơn. Sớm biết Vinh Cửu thiếu gom được mười vạn lượng bạc gian nan như vậy, bản quan lúc ấy nên ngăn cản Vinh Cửu thiếu đừng quá nhiệt huyết. Cửu thiếu gia, ngươi quyên góp mười vạn lượng hay mười lượng, ở trong mắt bản quan đều cao thượng giống nhau, nếu hai vạn lượng bạc dư lại thật sự không kiếm ra được thì thôi, bản quan chờ bao lâu cũng được, nhưng nạn dân Hoài Nam lại ——"
Chỉ chút việc này đã nghĩ có thể khiến nàng xấu hổ?
Ngây thơ!
Bạc là quyên góp cho cứu tế Hoài Nam, lại không phải chảy vào hầu bao Trình Khanh, nàng trực tiếp đưa ngân phiếu cho Trình Tri Tự, ngân phiếu không trải qua tay nàng, nàng liền không được dính nửa điểm chỗ tốt.
Về phần hai vạn lượng bạc dư lại, Vinh Cửu đưa hay không, lại muốn bao giờ đưa, cũng không cần cho Trình Khanh một cái cách nói, người chân chính cần số bạc này chính là nạn dân Hoài Nam!
Nàng có thể chờ, không biết nạn dân Hoài Nam có thể chờ hay không, quyên hai vạn lượng dư lại hay không, Vinh Cửu chính mình nhìn mà làm đi!
Bả vai Du Tam run rẩy, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Trình Khanh ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, muốn hắn ngàn vạn nhịn xuống không được cười, lại vỗ vỗ Vinh Cửu đã thạch hóa: "Kỳ thật 8 vạn lượng bạc cũng đã rất nhiều, lưu dân bên ngoài huyện Ngũ Hà, đều phải cảm tạ Cửu thiếu gia đã cứu mạng."
"Ngươi ——"
Vinh Cửu cảm thấy Trình Khanh nhìn như đang khen ngợi hắn, kỳ thật đang mắng hắn, cố tình hắn nhất thời còn không thể nghĩ được lý do phản bác.
Thạch tổng đốc cảm nhận được sự cơ biến và lanh lợi của Trình Khanh, biết chút việc nho nhỏ này không làm khó dễ được Trình Khanh, nàng có thể tùy tay hóa giải, nếu còn đuổi theo không bỏ giống như hắn ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, lập tức dời đề tài đi:
"Không thể để ngũ điện hạ đợi lâu, còn thỉnh cầu Trình thị lang dẫn đường."
Trình Tri Tự ôm hộp đựng ngân phiếu cũng cười: "Vinh Cửu thiếu gia khẳng khái giúp tiền, điện hạ biết đến cũng sẽ cao hứng."
Thạch tổng đốc đi tuốt đàng trước mặt, Trình Tri Tự và Kỳ chỉ huy sứ đều đi chậm hơn nửa bước, lấy việc này biểu thị tôn kính đối với Thạch tổng đốc.
Lại Bộ thị lang và chỉ huy sứ đều không bằng tổng đốc thuỷ vận.
Lại Bộ thượng thư ở chỗ này, mới có thể cùng tổng đốc thuỷ vận ngồi ăn cùng bàn.
Trình Khanh không cẩn thận lại đắc tội một đại lão, chậm rì rì đi đằng sau, giống như một chút cũng không vì tiền đồ mà lo lắng.
Trình Khanh còn không sợ, Du Tam lại càng không biết chữ "sợ" viết như thế nào, khóe miệng Vinh Cửu run rẩy, cảm thấy chính mình chạy tới huyện Ngũ Hà có thể là một lựa chọn sai lầm.
Các tùy tùng của Thạch tổng đốc khi trải qua bên người Trình Khanh, có mấy người liếc nhìn nàng, đại khái là lần đầu tiên thấy có người không cho Thạch tổng đốc mặt mũi như vậy.
Đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn đi gặp Ngũ hoàng tử, Thạch tổng đốc mang đến ý chỉ của hoàng đế, Thạch tổng đốc và Kỳ chỉ huy sứ diệt phỉ, cũng hiệp trợ Ngũ hoàng tử cứu tế, mà Ngũ hoàng tử lại có quyền đốc quân!
Thân mình Ngũ hoàng tử bồng bềnh như đang ở trên mây, không biết ân sủng chợt tới này là chuyện như thế nào.
Là Hoàng Hậu nương nương giúp hắn?
Hắn có quyền đốc quân, còn sợ gì!
Hai việc diệt phỉ và cứu tế biến thành một sự kiện, chức trách của Trình Tri Tự và Trình Khanh đều bất biến, hai người là quan văn, hoàng đế cũng không trông cậy vào hai thúc cháu có thể mang binh đánh giặc, hai người vẫn cứ phụ trách công việc cứu tế.
Nhưng thật ra Du Tam, bỗng nhiên thăng thành Cẩm Y Vệ thiên hộ.
Bách hộ Cẩm Y Vệ là chính lục phẩm, thiên hộ là chính ngũ phẩm, so với Trình Khanh còn cao hơn nửa phẩm.
Tuy rằng võ quan chính ngũ phẩm không bằng quan văn cùng phẩm giai, Du Tam vẫn theo bản năng đi nhìn Trình Khanh, Trình Khanh cũng đang nhìn hắn, biểu tình trên mặt tuy có hơi chút kinh ngạc, lại rất mau liền cười.
Trình Khanh cũng không có một chút không cao hứng, ngược lại là đang vì hắn mà cao hứng?
Du Tam một bên nghĩ, không hổ là người hắn thích, lòng dạ rộng lớn, một bên lại vì Trình Khanh cảm thấy không đáng giá, vì sao chỉ có hắn thăng quan, Trình Khanh ngược lại không động tĩnh!
Khi Thạch tổng đốc bảo Du Tam đi theo, Trình Khanh đã đoán được thánh chỉ khả năng cũng nhắc tới Du Tam.
Nàng có chút kinh ngạc khi Du Tam ở Cẩm Y Vệ như cá gặp nước.
Nhưng nàng cũng không có vì chính mình mà cảm thấy không đáng giá.
Du Tam thăng quan, khả năng cũng không phải nhờ công lao ở Hồng huyện, mới chỉ mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy đã truyền tin tức quay lại kinh thành!
Như vậy vì sao Du Tam lại thăng quan?
Có phải hoàng đế có chuyện gì muốn cho Du Tam đi làm, lại cảm thấy chức quan bách hộ Cẩm Y Vệ của Du Tam quá nhỏ, không áp được trường hợp hay không?
……
Thạch tổng đốc cùng Ngũ hoàng tử bàn bạc chuyện lớn phát binh đi Hoài Nam, Trình Khanh lui ra ngoài.
Du Tam thấy nàng khẽ cau mày, không nhịn được chọc chọc cánh tay nàng:
"Ngươi có phải đang lo lắng về Thạch tổng đốc hay không?"
Trình Khanh lắc đầu, "Ta lo lắng về hắn làm cái gì, hắn tuy là quan to địa phương, lại cũng không quản được đến ta, ta cùng Thạch đại nhân cũng không có thâm cừu đại hận, Thạch đại nhân là chê ta không đủ cung kính, đây đều là tạm thời, chờ bắt đầu bình định, Thạch đại nhân vội lên sẽ rốt cuộc không rảnh lo đến ta."
Không phải vì Thạch tổng đốc, lại là vì sao?!
Trình Khanh bỗng nhiên dời đề tài đi: "Thừa dịp hiện tại có rảnh, chúng ta đi gặp vị cử nhân kia đi."
Hà Vọng Xuân bị giam lỏng hai ngày, Du Tam cũng cảm thấy nên đi thử một phen.
Trình Khanh đi theo sau Du Tam, vừa vào cửa liền nghe thấy âm thanh đọc sách diễn cảm.
Hà Vọng Xuân đang dạy hai đứa nhỏ đọc sách, khi hắn nói chuyện cùng Du Tam thực khách khí, khi làm phu tử lại thập phần nghiêm khắc, một đứa trẻ trong đó đọc sai, còn bị Hà Vọng Xuân đánh ba thước.
Lòng bàn tay đứa trẻ đều bị đánh sưng lên, trong mắt hàm chứa nước mắt, nói chính mình đã biết sai rồi.
Hà Vọng Xuân xụ mặt, "Ngươi sai ở nơi nào?"
"Học sinh không nên hoang phế việc học!"
Hà Vọng Xuân buông thước thở dài, "Ngươi sai ở việc không nên miên man suy nghĩ, thiên tai nhân họa là nhất thời, học vấn lại có thể cho các ngươi được lợi cả đời."
Đứa nhỏ lau khô nước mắt gật đầu: "Học sinh biết, học sinh muốn có học vấn giống tiên sinh!"
Hà Vọng Xuân vừa nhấc đầu, liền thấy Du Tam bồi một quan viên trẻ tuổi đi vào, tức khắc ngượng ngùng.
Trình Khanh cũng đang nhìn Hà Vọng Xuân.
Nàng nhìn Hà Vọng Xuân từ đầu đến chân.
Người này diện mạo bình thường, nàng tuyệt đối chưa thấy qua, không biết vì sao lại cảm thấy có vài phần cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ Hà Vọng Xuân chính là gương mặt đại chúng trong truyền thuyết?