Trình Khanh 17 tuổi và Trình Khanh 13 tuổi là cực không giống nhau.
Trình Khanh mười ba tuổi khô quắt nhỏ gầy, Trình Khanh 17 tuổi vóc dáng trung đẳng, dung mạo tuấn tiếu, một đôi mắt toả sáng, có sinh cơ bừng bừng của thiếu niên, cũng có trầm ổn đại khí của linh hồn trưởng thành.
Lại ngẫm lại thành tựu nàng lấy được ở trên khoa khảo, năng lực bảo vệ cho Hồng huyện, một cọc một kiện, từ nơi nào xem cũng đều thực ưu tú.
Một đôi mắt vẩn đục nhìn nàng, khóe mắt ướt át.
"Tốt, thật tốt……"
"Đừng thất thố."
Một người khác bình tĩnh nói, "Chúng ta đã tới, sẽ có cơ hội tiếp xúc với hắn."
Chỉ có tiếp xúc với Trình tiểu lang, mới có thể hiểu biết Trình tiểu lang, mới có thể phán đoán Trình tiểu lang có phải anh tài hay không.
Lỗ tai nghe được nhiều, cũng không bằng chính mắt nhìn thấy.
Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ không thuyết minh được cái gì, đó có thể do người cố tình quạt gió thêm củi.
Thế cục Hoài Nam loạn như vậy, huyện Ngũ Hà thậm chí ít ngày nữa liền phải đại loạn, nếu năng lực của Trình tiểu lang ngăn được sóng to, mới là chân chính đáng giá bọn họ…… Người nói chuyện nhìn Trình Khanh, giấu đi tinh quang trong mắt, lại biến thành một người bình thường.
Trình Khanh đối với sóng ngầm kích động hoàn toàn không biết gì cả, nàng và Trình Tri Tự cùng ra khỏi thành nghênh đón Thạch tổng đốc và Kỳ chỉ huy sứ, không nghĩ tới lại thấy Vinh Cửu.
Vinh Cửu ở Hồng huyện bị Vinh Ngũ thiếu và Vinh Thất thiếu đè nặng rời đi, qua một vòng, lại đi theo Thạch tổng đốc tới huyện Ngũ Hà.
Công tử ca thương buôn muối này thật không sợ chết!
"Thạch đại nhân, Kỳ chỉ huy sứ."
Trình Khanh tuổi còn nhỏ lại là hạ quan, tự nhiên cần chào hỏi trước.
Kỳ chỉ huy sứ và Trình Tri Tự là bằng hữu tâm đầu ý hợp, đối với Trình Khanh không nhiệt tình cũng không lãnh đạm, Thạch tổng đốc thậm chí coi Trình Khanh như không khí, chỉ nói chuyện cùng Trình Tri Tự: "Sao không thấy ngũ điện hạ?"
"Thạch đại nhân, chúng ta vừa vào thành vừa nói đi."
Thạch tổng đốc gật gật đầu.
Du Tam nhìn Trình Khanh bị vắng vẻ, âm thầm cười lạnh, thập phần có nguyên tắc tiến hành kiểm tra đối với người Thạch tổng đốc và Kỳ chỉ huy sứ mang đến.
Thạch tổng đốc đối đãi với hắn lại rất khách khí, còn chủ động nói chuyện cùng hắn, khen hắn tuổi trẻ tài cao, đặc biệt nhắc tới công tích Du Tam ở Hồng huyện đánh tan quân đội của đám cướp Trường Cân.
"Anh hùng xuất thiếu niên, Trình thị lang ngươi nói có phải hay không?"
Trình Tri Tự mỉm cười gật đầu.
Du Tam đặc biệt ngay thẳng phủ nhận: "Hồng huyện g.i.ế.c địch có hơn phân nửa công lao là của Trình học sĩ, hạ quan chỉ vừa lúc đuổi tới phối hợp Trình học sĩ kết thúc."
"Ha ha, lại còn rất khiêm tốn! Trình học sĩ tự nhiên có công lao, nhưng công lao của hắn phải đợi sau khi về kinh do Thánh Thượng khen ngợi."
Thạch tổng đốc dăm ba câu liền bỏ qua Trình Khanh.
Sau khi Trình Khanh Lục Nguyên Cập Đệ, đi đến nơi nào cũng có người nịnh hót, người không bằng nàng muốn nịnh hót nàng, người chức quan lớn hơn nàng cũng xem trọng nàng, chưa bao giờ có người biểu hiện không thèm để ý đến nàng như thế.
Nếu lực thừa nhận của Trình Khanh hơi thiếu, chỉ sợ sẽ phải đương trường thất thố.
Nhưng Trình Khanh cười tủm tỉm gật đầu, giống như một chút đều không tức giận.
Tươi cười trên mặt Du Tam lại phai nhạt.
Thoạt nhìn Thạch tổng đốc không thích Trình Khanh.
Người hắn thích, Thạch tổng đốc không thích, Thạch tổng đốc cũng quá không có ánh mắt, về sau vẫn nên cách Thạch tổng đốc xa một chút, không chừng tổng đốc thuỷ vận sẽ sớm thay đổi người.
Thạch tổng đốc cũng không có dừng lại ở cửa thành lâu lắm, cùng Trình Tri Tự, Kỳ chỉ huy sứ tiến vào thành.
Trình Khanh khi trải qua bên người Du Tam, bước chân dừng một chút:
"Ngươi vẫn nên quan tâm đến chính mình trước đi."
Nàng không tức giận, Du Tam tức giận cái gì nha?
Thạch tổng đốc loại đại quan biên giới này, là tâm phúc của hoàng đế, Du Tam chỉ là một tiểu bách hộ còn cho người ta xem sắc mặt, thật là có năng lực!
Du Tam nhướng mày, "Ngươi đang quan tâm ta?"
Trình Khanh không để ý tới hắn, Du Tam nhìn bóng dáng nàng, lông mày đôi mắt đều là cười.
Chờ ánh mắt hắn nhìn về phía lưu dân ngoài thành, lại biến thành cảnh giác.
Tổng cảm thấy có người lén lút.
Hai ngày nay, Hà Vọng Xuân kia cũng thật là trầm ổn.
Thạch tổng đốc đã vào thành lại dừng chân một chút: "Du bách hộ, ngươi cũng đi cùng đi."
Du Tam cũng đi cùng?
Trình Khanh như suy tư gì.
Vừa mới vào thành, Trình Tri Tự liền nói cho Thạch tổng đốc và Kỳ chỉ huy sứ việc Ngũ hoàng tử nhiễm bệnh dịch, cũng nói Ngũ hoàng tử hiện tại đã sắp khỏi hẳn, Thạch tổng đốc rõ ràng biểu hiện ra đối với Trình Khanh vắng vẻ không mừng, Trình Tri Tự thuận tiện đề ra việc Trình Khanh muốn công khai tin tức Ngũ hoàng tử bị bệnh:
"Hạ quan khó có thể quyết định, vừa lúc Thạch đại nhân tới, thỉnh Thạch đại nhân tư vấn."
Thạch tổng đốc chưa nói được cũng chưa nói không được, khinh phiêu phiêu nhìn thoáng qua Trình Khanh: "Trình học sĩ làm việc luôn luôn không bám vào một khuôn mẫu như vậy, bản quan thực thưởng thức sự quyết đoán của Trình học sĩ, nhưng có khi quá mức liều lĩnh khó tránh khỏi có sơ hở, Trình học sĩ ngươi nói có phải hay không?"
Thạch tổng đốc ở trước mặt mọi người giáo huấn Trình Khanh!
Du Tam một bụng hỏa khí, vừa chán ghét Trình Tri Tự châm ngòi, trong lòng lại nghi ngờ là Vinh Cửu sau khi trở lại thành Hoài An cáo trạng.
—— sớm biết vậy đã ném tên Vinh Cửu này cho đám cướp Trường Cân, không cho thứ này còn sống trở lại Hoài An.
Trình Khanh sợ Du Tam sẽ nói ra cái gì không xuôi tai, chạy nhanh dẫn hỏa lực hướng lên trên người chính mình: "Hạ quan ngu dốt, không biết đại nhân nói chính là sơ hở gì? Hạ quan cẩn thận ngẫm lại, giao tiếp cùng đại nhân cũng chỉ có việc hạ quan phái người đưa công văn quyên tặng đi…… Đại nhân, ngài đối với hạ quan hẳn là có hiểu lầm, nguyện ý quyên góp mười vạn lượng bạc cứu tế, là quyết định của chính Vinh Cửu thiếu gia, không phải hạ quan bức bách."
Vinh Cửu đi theo phía sau Thạch tổng đốc, mặt đỏ đến lấy máu.
Người bình thường sao sẽ nguyện ý quyên góp mười vạn lượng bạc?
Kia rõ ràng là bạc hắn mua mệnh, sợ Trình Khanh ném hắn ở trên tường thành, đao kiếm không có mắt, bị đám cướp Trường Cân g.i.ế.c c.h.ế.t thì làm sao!
Nhưng Vinh Cửu hiện tại không chịu ở trước mặt mọi người thừa nhận chính mình sợ chết……
Thạch tổng đốc cũng không nghĩ tới Trình Khanh sẽ trực tiếp nói việc này ra.
Đầu óc một cây gân?
Không, người đầu óc một cây gân sẽ không thi đậu Trạng Nguyên, càng không thủ được Hồng huyện.
Đó chính là cố ý.
Tựa như Trình Khanh cố ý phái người mang công văn quyên góp tiền đưa đến thành Hoài An.
Cách làm của Trình Khanh không tính là sai, Vinh Cửu đích xác chọc phiền toái.
Nhưng quan viên bình thường sẽ không làm việc giống như Trình Khanh, xem ở trên mặt mũi phủ Tổng đốc, cũng sẽ coi mười vạn lượng bạc quyên tặng như lời nói vui đùa, Trình Khanh lại phái người đưa công văn đến thành Hoài An, Thạch tổng đốc bị người nâng cao đã quen, tự nhiên không quen thái độ việc công xử theo phép công của Trình Khanh.
Thạch tổng đốc rốt cuộc chịu ghé con mắt nhìn Trình Khanh.
Người trẻ tuổi quá tự tin, không để tổng đốc thuỷ vận như hắn vào mắt?
"Vinh Cửu!"
Thạch tổng đốc kêu một tiếng, Vinh Cửu chạy nhanh tiến lên, Thạch tổng đốc cười khẽ: "Dương Châu Vinh gia tuy rằng là thương nhân, cũng là nhân vật có uy tín danh dự ở Dương Châu, ngươi là Cửu thiếu gia Vinh gia, ở bên ngoài nói chuyện liền đại biểu cho thể diện Vinh gia, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, Trình học sĩ nói ngươi muốn quyên góp mười vạn lượng bạc, có công văn ngươi ký tên ấn dấu tay, vậy ngươi dù có đập nồi bán sắt cũng phải góp đủ mười vạn lượng bạc này!"
Thạch đại nhân quan làm lớn, nói chuyện cũng có trình độ, người không biết nội tình nghe xong, phảng phất là Trình Khanh cố ý làm tiền —— Trình Khanh cũng không chột dạ, liền nhìn xem Thạch tổng đốc và Vinh Cửu kẻ xướng người hoạ muốn diễn cái gì.
Vinh Cửu lấy ra một cái tráp, bên trong là một chồng ngân phiếu thật dày, nâng đến trước mặt Trình Khanh:
"Nơi này có 8 vạn lượng ngân phiếu, còn hai vạn lượng, thỉnh Trình học sĩ cho phép Vinh gia kiếm tiếp!"