Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 466




Du Tam chỉ biết hai lần hành động của đám người này, một lần là vì cung cấp ‘ phượng hoàng kỳ thạch ’ cho tứ hoàng tử, thúc đẩy ‘ vụ án yếm thắng ’.

Nếu thành công, Hoàng Hậu nương nương bị phế, lấy tuổi tác của hoàng đế, khẳng định sẽ từ các phi tần hiện có trong cung chọn một người tới làm kế Hậu.

Ninh phi lúc ấy có thánh sủng, có con nối dõi, phân vị cũng không thấp, khả năng làm kế Hậu rất lớn.

Ninh phi làm kế hậu, tứ hoàng tử chính là trữ quân tương lai……đám người này bắt chẹt được một nhược điểm lớn như vậy của tứ hoàng tử, còn không biết sẽ làm ra chuyện lớn gì!

Tứ hoàng tử không thành công, đám người này cũng không có tổn thất gì.

Một hành động làm phế đi một sủng phi và một hoàng tử có khả năng kế vị.

Sự tình như vậy nếu tới vài lần, hoàng tử có thể kế thừa đại thống liền càng ngày càng ít.

Nếu nói bọn họ ở trong ‘ vụ án yếm thắng ’ còn che che giấu giấu, thì sự tình ở Hoài Nam chính là không kiêng nể gì!

Ngũ hoàng tử ở huyện Linh Bích bị ám sát nhiễm bệnh dịch, Du Tam lúc trước cảm thấy là hoàng tử khác làm, hiện tại ngẫm lại, có lẽ cũng là đám người này làm.

Lại phế bỏ thêm một Ngũ hoàng tử, hoàng tử thành niên của Hoàng Thượng lại mất đi một người!

Đám cướp Trường Cân có mười vạn binh lực.

Còn có một bộ phận ngụy trang thành lưu dân khó có thể thống kê……

Du Tam không tự giác sờ sờ chuôi đao ở eo.

Có lẽ lưu dân bên ngoài huyện Ngũ Hà, có một bộ phận là đám cướp Trường Cân ngụy trang.

Vấn đề là lưu dân chân chính có bao nhiêu, đám cướp Trường Cân lại có bao nhiêu?

Du Tam trầm giọng nói: "Tiếp tục tăng phái nhân thủ, nhất định phải điều tra rõ Chương tiên sinh kia, nếu có cơ hội, không tiếc hết thảy đại giới bắt được hắn!"

……

Trình Khanh như nguyện gặp được đại phu chữa bệnh cho Thôi Ngạn.

Về phần ngự y chữa bệnh cho Ngũ hoàng tử, người ta vội vàng quan sát tình huống của Ngũ hoàng tử, Trình Tri Tự tới hỏi thăm Ngũ hoàng tử, ngự y còn hội báo, thay đổi thành Trình Khanh, ngự y trực tiếp liền không cần xuất hiện.

"Thôi chủ sự bệnh tình vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhưng tình huống của ngũ điện hạ tốt hơn không ít, hôm nay đã có thể ngồi dậy ăn cháo."

Nhiễm bệnh dịch, bệnh trạng là nôn mửa, đi ngoài và phát sốt.

Ngũ hoàng tử đã có sức lực ngồi dậy ăn cháo, có thể thấy được là thật sự tốt hơn rất nhiều.

Nhưng tình huống của Thôi Ngạn lại làm Trình Khanh lo lắng.

"Thôi Ngạn liền phó thác các vị."

Trình Khanh không thấy được ngự y, suy xét đến thái độ của ngự y, nàng càng tin tưởng đại phu y quán hơn, lưu tại nửa đường chiếu cố quân sĩ nhiễm bệnh, cũng là đại phu y quán.

Thôi Ngạn đã tính là may mắn, bệnh tình lặp lại ít nhất vẫn còn sống, nhóm quân sĩ đầu tiên nhiễm bệnh đã c.h.ế.t một ít, bệnh dịch tỷ lệ c.h.ế.t cũng không phải là nói giỡn.

Mấy đại phu y quán rất bội phục Trình Khanh, tuy rằng bọn họ không thể cứu được hết người nhiễm bệnh, lại có thể khống chế được số lượng người nhiễm bệnh, không có làm dịch bệnh truyền bá trên quy mô lớn, đây đều là công lao của Trình Khanh, nhóm đại phu chính là làm theo phương pháp phòng dịch do Trình Khanh tổng kết.

Trình Khanh nhận được khích lệ, tâm tình cũng không nhẹ nhàng đi bao nhiêu.

Phương pháp phòng dịch nàng tổng kết, có thể chậm lại thậm chí ngăn chặn dịch bệnh truyền bá, đó là ở dưới tiền đề không có người cố ý quấy rối.

Đám người ám sát Ngũ hoàng tử động tay chân lên binh khí, khiến Ngũ hoàng tử nhiễm bệnh dịch, thủ đoạn như vậy tương đối đáng sợ.

Thuyết minh ở Hoài Nam, bệnh dịch đã bạo phát, chỉ là Trình khanh còn chưa có gặp được, hoặc là tạm thời chưa truyền bá đến huyện Ngũ Hà.

Trình Khanh nghĩ đến hai ba vạn lưu dân bên ngoài huyện Ngũ Hà, sọ não rất đau.

Dù phương pháp phòng dịch có tốt cũng không chịu nổi có người cố ý truyền bá.

Nếu những người đó biết Ngũ hoàng tử được cứu trở về, có thể động thủ lần thứ hai hay không?

Bọn họ không thể lại tiếp cận Ngũ hoàng tử, cũng có khả năng sẽ lựa chọn làm bệnh dịch truyền bá ở trong lưu dân.

Hoặc là dứt khoát ô nhiễm nguồn nước huyện Ngũ Hà, trong huyện ngoài huyện, mặc kệ là quan hay dân, binh lính hay là người buôn bán nhỏ, không có ai sẽ tuyệt đối an toàn!

Trình Khanh nhờ đại phu y quán ngẫm biện pháp: "Thứ nhất, tốt nhất là có thể tổng kết ra mấy phương thuốc hữu hiệu, thứ hai…… Ta sẽ hỏi ý kiến của Ngũ hoàng tử."

Trình Khanh tuy không thể gặp Ngũ hoàng tử, lại có thể nhờ người tiện thể gửi lời nhắn cho Ngũ hoàng tử.

"Trình học sĩ muốn công khai tin tức?"

Biết Trình Khanh bình an tới Ngũ Hà, Ngũ hoàng tử tất nhiên là cao hứng.

Hơn nữa Trình Khanh còn chưa có đánh mất lương thực cứu tế, tiêu diệt gần vạn quân đám cướp Trường Cân, tin tức này giống như tiêm một liều thuốc trợ tim cho hắn.

Trình Tri Tự giấu giếm tin tức với bên ngoài, Ngũ hoàng tử đồng ý.

Khi đó, ngay cả bản thân Ngũ hoàng tử cũng không xác định có nhịn qua bệnh dịch hay không, hắn phản đối đề nghị của Trình Tri Tự cũng vô dụng, mọi thi thố cứu tế đều cần Trình Tri Tự đi chứng thực.

Hiện tại Ngũ hoàng tử có hi vọng khang phục, tự nhiên muốn suy xét ưu khuyết trong đề nghị của Trình Tri Tự và Trình Khanh.

"Hồi điện hạ, Trình học sĩ thật là nói như vậy."

Đại phu y quán làm người truyền lời, giao thư tay của Trình Khanh cho Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử nằm trên đầu giường nhìn kỹ.

Trình Khanh sợ lưu dân ngoài thành là tai hoạ ngầm truyền bá bệnh dịch, thay vì che che giấu giấu nhóm lưu dân chẳng hay biết gì, không bằng chủ động công bố tin tức, có thể nói việc Ngũ hoàng tử đã được chữa khỏi làm điển hình, để dân chúng không đến mức quá độ khủng hoảng.

Nếu tất cả mọi người biết có dịch tồn tại, một khi ai xuất hiện bệnh trạng, chính mình giấu báo, người bên cạnh cũng sẽ cử báo, nhiễm bệnh đơn giản chính là cách ly trị liệu, biện pháp đã có sẵn.

Chỉ cần bệnh dịch không truyền bá quy mô lớn, huyện Ngũ Hà sẽ không loạn được, mặc kệ địch nhân tránh ở chỗ tối xảo trá như thế nào, Ngũ hoàng tử đều có thể khống chế được huyện Ngũ Hà.

Công bố tin tức, bá tánh trong thành, lưu dân ngoài thành mới có thể chủ động phối hợp phòng dịch.

Ngũ hoàng tử sau khi xem xong thư của Trình Khanh, lẩm bẩm nói: "Trình học sĩ và Du bách hộ đều lo lắng cho lưu dân ngoài thành, một người nói bệnh dịch dễ truyền bá trong lưu dân, một người nói đám cướp cải trang trà trộn ở trong lưu dân, đang tìm kiếm cơ hội tác loạn."

Mặc kệ là Trình Khanh hay Du Hiển, hai người đều đang tích cực tìm kiếm biện pháp giải quyết, mà không phải đơn giản thô bạo ra ngoài thành đuổi lưu dân đi.

Hai người này cũng chưa quên nhiệm vụ tới Hoài Nam.

Tất cả mọi người là tới cứu tế.

Dù cho lưu dân có khả năng truyền bá bệnh dịch, dù cho đám cướp Trường Cân cải trang lẫn vào trong lưu dân, ở trước khi chuyện xấu phát sinh, bọn họ đều không từ bỏ lưu dân.

Mỗi lưu dân ngoài thành, đều là con dân Đại Ngụy.

Bao gồm đám cướp Trường Cân, đã từng cũng là con dân Đại Ngụy, chợt tới thiên tai, làm cho bọn họ không còn tín nhiệm triều đình, đi lên con đường tạo phản……đầu lĩnh đám cướp Trường Cân khẳng định tội không thể tha, nhưng quân lính bình thường làm Ngũ hoàng tử chần chờ.

Thật muốn g.i.ế.c sạch hết sao?

Ngũ hoàng tử không biết nếu đổi thành hoàng tử khác tới Hoài Nam sẽ xử lý như thế nào, nhưng hắn hy vọng có thể không cần c.h.ế.t nhiều người như vậy.

Cứu tế và diệt phỉ, hai việc này hiện tại đã không thể chia rõ, hai ngày tới phỏng chừng sẽ có ý chỉ xuống dưới.

Ngũ hoàng tử trầm ngâm một lát: "Đề nghị của Trình Khanh có được hay không chưa nói, nhưng trước khi công khai, hắn cần thuyết phục được Trình thị lang, ở trong lúc bổn điện hạ dưỡng bệnh, hết thảy sự vụ ở huyện Ngũ Hà đều do Trình thị lang quyết định."

Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.

Hai thúc cháu Trình Tri Tự và Trình Khanh bất hòa, tư tâm Ngũ hoàng tử thân cận với Trình Khanh hơn, nhưng một đường nam hạ, Trình Tri Tự cũng tận tâm tẫn trách hỗ trợ, chưa bao giờ quá bại lộ.

Không thể bởi vì Trình Khanh tới huyện Ngũ Hà, Ngũ hoàng tử liền gạt Trình Tri Tự sang một bên mặc kệ, có Trình Tri Tự Thị Lang tam phẩm ở Ngũ Hà, không có khả năng để Trình Khanh ngũ phẩm hầu dạy học sĩ làm chủ sự!