Nàng đã quên dạy bảo của thiếu gia, đem cảm xúc cá nhân nhập tới trong việc cứu trị người bệnh.
Nghĩ như vậy, Tiểu Bàn đối mặt với Cốc Hoành Thái, khó được phóng mềm âm thanh: "Cốc giáo úy, để tiểu tỳ nhìn miệng vết thương của ngài đi."
Cốc Hoành Thái vẫy vẫy cánh tay.
"Miệng vết thương của ta không có việc gì, ta đang suy nghĩ việc khác…… Nếu Du bách hộ hướng đại nhân nhà ngươi đòi lấy ngươi, ngươi có đồng ý hay không?"
Tiểu Bàn không hiểu ra sao.
"Du bách hộ vì sao phải đòi lấy tiểu tỳ?"
Đã xảy ra chuyện gì mà chính mình không biết sao?
Tiểu Bàn bị Cốc Hoành Thái làm cho có hơi chút luống cuống.
Chẳng lẽ là thiếu gia muốn đưa nàng cho Du bách hộ, Cốc Hoành Thái biết được tin tức?
Cốc Hoành Thái ấp úng không chịu nói, Tiểu Bàn càng trắng mặt: "Ngươi người này nói chuyện cứ ấp a ấp úng không thoải mái, chính ta đi hỏi thiếu gia!"
Cốc Hoành Thái chạy nhanh giữ chặt nàng, "Đừng đi đừng đi, ta nói còn không được sao? Nếu, ta nói là nếu, Du bách hộ hướng Trình đại nhân xin ngươi về nhà làm thiếp thất, ngươi có nguyện ý hay không?"
Lời này đối với Tiểu Bàn tới nói thật là ngũ lôi oanh đỉnh.
Làm thiếp?!
Thiếu gia mới sẽ không đưa nàng cho người làm thiếp!
Trình Khanh đã từng nói, làm thiếp là đường ra kém cỏi nhất, nữ tử không vì chính mình suy xét cũng phải vì con cái suy xét, thà làm thê người nghèo cũng không làm thiếp người giàu có, Tiểu Bàn ngày ngày đi theo Trình Khanh, sớm bị Trình Khanh ảnh hưởng, đối với việc làm thiếp cho người ta rất là kháng cự.
Tiểu Bàn gấp đến độ rớt nước mắt, Cốc Hoành Thái lập tức liền hiểu, Tiểu Bàn không muốn.
Vì sao không muốn, bởi vì chướng mắt Du bách hộ, luyến tiếc Trình Khanh sao?
Đã coi thường Du bách hộ, còn có thể nhìn trúng chính mình sao?
Cốc Hoành Thái nhìn phản ứng kịch liệt của Tiểu Bàn, chính mình cũng không có đế.
Tiểu Bàn không muốn làm thiếp, lấy thân phận của nàng, cũng không thể làm chính thê, Cốc Hoành Thái mê mang.
Cốc Hoành Thái thề thề, nói chính mình chỉ thuận miệng hỏi, Du bách hộ cũng không có ý tưởng xin Tiểu Bàn về làm thiếp.
Tiểu Bàn lại không tin hắn, buổi tối vẫn đi hỏi Trình Khanh.
Trình Khanh có mười hai phần kinh ngạc:
"Ngươi từ nơi nào nghe tới lời mê sảng này, ta vì sao phải đưa ngươi cho người khác làm thiếp?"
Hơn nữa, Du Tam và Tiểu Bàn, hai người không liên quan nhau, sao lại kéo đến cùng nhau!
Nếu Du Tam ở ban ngày vừa mới hướng Trình Khanh cáo bạch xong, buổi tối liền sửa lại chủ ý muốn xin Tiểu Bàn làm thiếp, Trình Khanh tuyệt đối sẽ đánh vỡ đầu chó của Du Tam.
Tiểu Bàn nín khóc mỉm cười, "Nô tỳ cũng không tin."
Trình Khanh gật đầu, "Chờ ngươi muốn gả cho người, chọn một nam nhân chính mình thích, ta thả nô tịch cho ngươi, lại chuẩn bị của hồi môn phong phú, vẻ vang gả ngươi đi ra ngoài!"
Tiểu Bàn nói chính mình mới không cần gả chồng, muốn hầu hạ Trình Khanh cả đời.
Trình Khanh sờ sờ đầu nàng:
"Ta lại không thúc giục ngươi, chậm rãi chọn đi, gặp được người thích hợp mới nói chuyện gả chồng, ngươi còn nhỏ mà."
Tiểu Bàn cũng không phải nói giỡn.
Uyển tiểu thư đưa nàng cho thiếu gia, thiếu gia lại cất giấu bí mật lớn như vậy, ngoại trừ chính mình có thể ở bên người hầu hạ thiếu gia, đổi thành người khác tới hầu hạ, bại lộ ‘ bí mật ’ của thiếu gia thì phải làm sao?
Tiểu Bàn cũng không yên tâm người khác.
Cốc Hoành Thái lấy loại sự tình này nói giỡn, Tiểu Bàn tức giận vô cùng, không bao giờ thèm đấu võ mồm cùng Cốc Hoành Thái nữa, ở trước mặt Cốc Hoành Thái cẩn thận thủ thân phận tỳ nữ, ngôn ngữ cử chỉ đều có nề nếp, không chọn ra lỗi, khiến Cốc Hoành Thái thập phần hối hận, ném việc tìm tòi nghiên cứu xem đối tượng Du bách hộ ái mộ là ai ra sau đầu, một lòng nghĩ làm như thế nào dỗ được Tiểu Bàn.
Ngày thứ hai, Trình Khanh liền phải rời khỏi Hồng huyện, đến huyện Ngũ Hà hội hợp cùng Ngũ hoàng tử.
Khi nàng rời đi vốn không nghĩ kinh động quá nhiều người, nhưng mang theo nhiều lương thực và nhân thủ như vậy, sao có thể tránh được tai mắt người Hồng huyện, nàng bên này vừa mới nhích người, các bá tánh Hồng huyện liền vây huyện nha đến chật như nêm cối.
Các bá tánh trong tay cầm rổ xách túi, đựng gạo, mì, trái cây linh tinh, tới tiễn đưa Trình Khanh.
Lưu tú tài được các bá tánh chọn ra làm đại biểu, đưa lên "Vạn Dân Tán" suốt đêm chế tạo gấp gáp, Trình Khanh vội vàng chối từ: "Bản quan hổ thẹn!"
Ở Đại Ngụy, mỗi khi quan địa phương rời chức, bá tánh địa phương đều sẽ biểu hiện một chút giữ lại, đưa "Vạn Dân Tán" chính là một loại phương thức giữ lại, ý tứ là quan viên rời chức là cây dù lớn che chở cho bá tánh một phương, là quan tốt yêu dân như con…… Thanh quan rời chức, có các bá tánh tự phát đưa Vạn Dân Tán, tham quan rời chức, vì mặt mũi cũng cần phải an bài người làm Vạn Dân Tán, Trình Khanh đã sớm nghe qua phong tục này, không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy liền gặp được.
Lưu tú tài tình ý chân thành, khăng khăng muốn đưa Vạn Dân Tán cho Trình Khanh: "Nếu đại nhân mà còn cảm thấy hổ thẹn, về sau các quan phụ mẫu Hồng huyện, ai lại có tư cách thu được Vạn Dân Tán? Hành động của đại nhân, ở trong mắt học sinh và các bá tánh, tương đương với yêu dân như con!"
"Đúng vậy, Trình đại nhân ngài hãy nhận lấy đi, ngài bảo vệ bá tánh một huyện, tiểu dân chúng ta cũng không biết nên cảm tạ ngài như thế nào."
"Trình đại nhân, đây là trái cây tiểu dân suốt đêm về quê ngắt lấy, ngài mang theo trên đường ăn."
"Trình đại nhân, rượu cam này của tiểu dân rất thuần vị."
"Đại nhân, đây là bánh do nương tử nhà tiểu dân làm."
"Trình đại nhân, con gà trống này tiểu nhân tỉ mỉ chăn nuôi hai năm, một con gà trống phải bảy tám con gà mái mới đáp ứng đủ cho nó, con vật hùng tráng như thế, hiến cho đại nhân tẩm bổ……"
Di, giống như trà trộn vào cái gì kỳ quái.
Vì sao muốn tặng cho nàng con gà trống "một đêm ngự bảy con gà mái", nàng nhìn là thực cần tráng dương bổ thận sao?!
Trình Khanh thật sự không chối từ nổi, cuối cùng không chỉ có mang đi Vạn Dân Tán, còn mang đi trái cây, rau dưa do các bá tánh đưa.
Bao gồm cả con gà trống màu lông xinh đẹp, dáng người hùng tráng kia.
Du Tam ngồi trên lưng ngựa, không nhịn được đi nhìn con gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cột trên nóc xe, không biết nghĩ tới cái gì, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, vặn đầu tới một bên.
Đội ngũ vận chuyển lương thực ra khỏi Hồng huyện, chậm rãi biến mất ở trong tầm nhìn.
……
Ba vạn quân Trường Cân vây công thành Hoài An, cuối cùng chỉ còn ít ỏi mấy ngàn người chạy tán loạn trở về Hoài Nam, lần này thật là lần thất bại lớn nhất của quân khởi nghĩa Trường Cân.
Triệu tướng quân được nhóm tâm phúc yểm hộ lao ra vòng vây đào tẩu, khoái mã chạy băng băng trốn trở về Hoài Nam, tuy may mắn nhặt về một cái mạng, lại mù một con mắt.
Triệu tướng quân lần này đại bại, ở trong nghĩa quân đã khó phục chúng, sau khi trốn trở về Hoài Nam, lập tức liền bị thiên vương thu hồi binh quyền trong tay.
Đương nhiên, thiên vương nói đến uyển chuyển, bảo Triệu tướng quân trước dưỡng thương cho tốt, việc mang binh đánh giặc trước cứ giao cho những người khác.
Nghĩa quân tích cóp chút của cải không dễ dàng, Triệu tướng quân lần này hại nghĩa quân giảm bớt hơn hai vạn binh lực, thiên vương và các tướng quân khác không trách hắn, Triệu tướng quân chính mình cũng áy náy.
Thiên vương rộng lượng, Vương tướng quân lại là người tính tình nóng nảy, lập tức liền phải điểm binh xuất phát, đi gặp ‘ Trình trạng nguyên ’ trong miệng Triệu tướng quân một lần, ngoài miệng nói phải vì hai vạn huynh đệ báo thù, kỳ thật chính là muốn trả thù cho con trai:
"Trạng Nguyên chó má gì, Vương mỗ không tin tên tặc tử kia có ba đầu sáu tay!"
Giọng Vương tướng quân như chuông đồng, râu tóc tức giận giơ lên, ngay cả thiên vương thấy cũng đau đầu.
Triệu tướng quân chịu đựng con mắt đau khuyên nhủ: "Vương đại ca đừng khinh địch, Trình trạng nguyên kia đích xác có bản lĩnh, chỉ nói việc sau khi hai quân giao chiến, thương binh của nghĩa quân nhiều người không trị được mà tử vong, quân lính Hồng huyện lại có thể mang vết thương ra trận, dường như không quá bị vết thương ảnh hưởng, thật là quái lạ……"