Hộ vệ rất là ngay thẳng, "Tiểu nhân đem ngọc bội của Vinh Cửu thiếu gia đến phủ Tổng đốc, phủ Tổng đốc lại bắt nhốt tiểu nhân. Thạch tổng đốc thiết diện vô tư, tiểu nhân cũng không thấy được tổng đốc đại nhân, chỉ có thể sấn loạn chạy ra khỏi phủ Tổng đốc hướng Du đại nhân xin giúp đỡ, Du đại nhân lập tức nghĩ cách hướng tổng đốc mượn binh, sau đó mới có thể kịp thời đuổi tới Hồng huyện cứu Trình đại nhân."
Viện quân Hoài An, không phải tới cứu Vinh Cửu.
Nếu không có Du Tam đi tìm Thạch tổng đốc, Thạch tổng đốc căn bản sẽ không vì Vinh Cửu mà phái binh tới Hồng huyện!
Con dâu Vinh Ngọc Nương là đại công thần của Thạch gia, Thạch tổng đốc ngày thường thực coi trọng Vinh Ngọc Nương.
Nhưng căn cơ của Thạch gia, không phải Vinh Ngọc Nương, mà là chính Thạch tổng đốc.
Nếu Thạch tổng đốc bị mất chức quan vấn tội, quyền thế phú quý của Thạch gia trong khoảnh khắc sẽ sụp đổ, đừng nói là Vinh Cửu hãm ở trong tay đám cướp Trường Cân, dù cho đổi thành Vinh Ngọc Nương, Thạch tổng đốc cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự.
Vinh Cửu đích xác đã nghĩ tới sẽ có khả năng như vậy.
Nghĩ tới là nghĩ tới, nhưng thật bị người nói trắng ra như thế, trên mặt Vinh Cửu nóng rát.
Cho nên trước đó Trình Khanh mắng hắn không hề sai.
Hắn mượn chính là thế của tỷ tỷ Vinh Ngọc Nương.
Tỷ tỷ mượn chính là thế của Thạch gia.
Kỳ thật tình cảnh của hai tỷ đệ vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, khi người khác không muốn cho hai người dựa vào, bọn họ vẫn là hai kẻ đáng thương không nơi nương tựa…… Vinh Cửu ý thức được điểm này, lại không muốn ở trước mặt mọi người thừa nhận, làm đám người Trình Khanh chế giễu, xoay người chạy ra huyện nha.
Trình Khanh không để ý đến hắn.
Nếu Vinh Cửu chỉ một chút đòn hiểm này của xã hội cũng không tiếp thu được, vậy người này mặc kệ có thể mượn thế ai cũng đều khó thành công, càng không xứng được Trình Khanh coi trọng!
Tuy là làm Vinh Cửu ném mặt mũi lớn, Du Tam còn chưa hết giận, nhỏ giọng hỏi Trình Khanh: "Phế vật như vậy tại sao ngươi phải lưu trữ, chỉ bằng chuyện hắn đã làm, liền không nên cứu hắn."
Trình Khanh đưa chứng từ quyên góp Vinh Cửu đã ký cho Du Tam xem.
"Vì sao không cứu, một cái mệnh của tên phế vật này, có thể đổi về rất nhiều tánh mạng của nạn dân!"
Là rất quý, mười vạn lượng bạc nha.
Khó trách Trình Khanh có thể nhẫn Vinh Cửu.
"Du tướng quân" tuổi trẻ đầy hứa hẹn chỉ nghĩ nói chuyện cùng Trình đại nhân, Lang thiên hộ rất có ánh mắt không tiếp tục quấy rầy, công tác giải quyết hậu quả mà Hồng huyện phải làm còn rất nhiều.
Cốc Hoành Thái ngó trái ngó phải, Trình Khanh hỏi hắn đang tìm cái gì, Cốc Hoành Thái nói chính mình bị thương, muốn tìm Tiểu Bàn khâu miệng vết thương.
"Người bệnh đều ở dưới tường thành, Tiểu Bàn cũng đang ở nơi đó khâu lại và băng bó cho người bệnh, ngươi không nhìn thấy sao?"
Trình Khanh vừa dứt lời, Cốc Hoành Thái lập tức cưỡi ngựa chạy mất.
Cửa huyện nha chỉ còn lại Trình Khanh và Du Tam.
Trình Khanh nhìn chung quanh, muốn tìm người nào đó tới giảm bớt xấu hổ, Du Tam ôm cánh tay nhìn nàng, thu hết thần sắc của nàng vào đáy mắt.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Trình Khanh rất lợi hại.
Lúc này giống như lại tìm được nhược điểm của Trình Khanh.
Du Tam cẩn thận cất giấu phát hiện của chính mình.
Nếu để Trình Khanh biết, Trình Khanh sửa lại nhược điểm duy nhất này thì sao?
"Không biết Ngũ hoàng tử đã đến địa phương ước định hay chưa."
Điều Du Tam nói, cũng là điều Trình Khanh đang lo lắng.
Ở Hồng huyện mấy ngày, tiêu diệt đám cướp Trường Cân, việc này đối với toàn bộ khu vực Hoài Nam là có lợi, quân đội đám cướp Trường Cân phái đi thành Hoài An có ba vạn người, trải qua Hoài An, Hồng huyện hai địa điểm chiến sự, cuối cùng chạy tán loạn trở lại Hoài Nam cũng chỉ có mấy ngàn người.
Cứu tế Hoài Nam khó nhất không chỉ có thuế ruộng, còn phải đối mặt với đám cướp Trường Cân uy hiếp, lực lượng địch nhân tiêu giảm một phân, đám người Trình Khanh đi Hoài Nam cứu tế liền sẽ an toàn thêm một phân.
Từ điểm đó tới nói, Trình Khanh và Du Tam g.i.ế.c đám cướp, càng nhiều là vì chính mình!
Ở lại Hồng huyện mấy ngày không phải ý định ban đầu của Trình Khanh, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, g.i.ế.c cướp, còn thu được vật tư của đám cướp.
Mặc kệ là lương thực hay là tài vật, Du Tam và Trình Khanh đều không có tính toán trả lại Hoài An.
Tài vật trên cơ bản đã bị Tào Quân do Du Tam mượn tới từ Hoài An chia cắt hầu như không còn, binh sĩ toàn dựa vào bạc triều đình cũng sẽ không liều mạng như vậy, Du Tam không thèm để ý chút tiền bạc này, phân toàn bộ tài vật cướp được từ doanh địa đám cướp Trường Cân cho binh lính Tào Quân từ thành Hoài An lại đây cứu viện Hồng huyện.
Hiện tại binh lính đối với Du Tam thập phần giữ gìn, Du Tam có thể mang theo bọn họ lập công, còn có tài vật chia nhau, chủ soái như vậy chính là được hoan nghênh nhất!
Tài vật có thể phân cho binh lính Tào Quân, lương thực tìm ra trong doanh địa đám cướp Trường Cân, Trình Khanh ban đầu muốn mang đi Hoài Nam, suy xét đến Hồng huyện thu lưu không ít lưu dân, Trình Khanh tính toán chừa một chút lương thực cho Hồng huyện.
Ngoại trừ một vạn thạch lương thực tìm được ở trong doanh địa đám cướp Trường Cân, còn có mười vạn lượng bạc Vinh Cửu hứa hẹn quyên tặng, có bạc liền có vật tư cứu tế, Trình Khanh cảm thấy Ngũ hoàng tử sau khi biết cũng sẽ cao hứng!
Đánh tan đám cướp Trường Cân, Trình Khanh và Du Tam chỉ dừng lại ở Hồng huyện một ngày liền khởi hành.
Bọn họ không phải không để bụng công lao ở Hồng huyện bên này, Du Tam cực có tự tin, không có người dám từ trong tay hắn đoạt công lao.
Tới buổi chiều, Phùng điển sử mới thống kê xong thương vong của lần chiến sự này.
Ngoài thành, t.h.i t.h.ể đám cướp Trường Cân, tổng cộng có 7821 cái.
"Cộng cả hai ngày trước g.i.ế.c được, tổng số trên một vạn……"
Phùng điển sử lặp lại thẩm tra đối chiếu vài lần, hận không thể tự đếm từng khối thi thể, mới dám đăng báo số lượng như vậy.
Phía nam không giống Tây Bắc, đã rất nhiều năm không phát sinh chiến sự quy mô lớn, g.i.ế.c địch quá vạn, đây quả thực là công lao Phùng điển sử không dám tưởng tượng.
Đương nhiên, 7000 cỗ t.h.i t.h.ể này, cũng không toàn bộ c.h.ế.t vào hôm nay, binh sĩ Tào Quân cướp sạch doanh địa đám cướp Trường Cân, cũng đào ra t.h.i t.h.ể đám cướp Trường Cân vùi lấp ngay tại chỗ.
Thi thể này đều là những người bị thương trong lúc công thành, do quân y cứu trị bất lực, không c.h.ế.t ở dưới tường thành Hồng huyện, cuối cùng c.h.ế.t do bị thương nặng không trị được.
—— đây cũng coi như là Hồng huyện bên này g.i.ế.c chết!
Phùng điển sử đi đường đều như bay.
Dính lên công lao như vậy, sầu gì không thăng quan?
Đừng nói đám người Lang thiên hộ, Lý bách hộ.
Cũng không nói Du Tam và Cốc Hoành Thái.
Ngay cả quan văn như Phùng điển sử không lên tường thành g.i.ế.c địch cũng xuất thật nhiều lực.
Trình Khanh phảng phất biết suy nghĩ trong lòng Phùng điển sử, "Đợi sau khi bản quan rời đi, Phùng đại nhân còn phải mang theo bá tánh trong huyện trùng kiến gia viên, cũng cần nghĩ biện pháp an trí lưu dân. Bản quan sẽ lưu lại một vạn thạch lương thực, hy vọng Phùng đại nhân về sau thu lưu lưu dân sẽ càng có tự tin…… Phùng điển sử, bản quan dự định tiến cử ngươi làm tri huyện Hồng huyện."
Phùng điển sử đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Trình Khanh nói ra, Phùng điển sử vẫn cứ thập phần kích động.
"Hạ quan nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của đại nhân!"
Quan viên lấy công danh cử nhân nhập sĩ giống như Phùng điển sử tốc độ lên chức cực chậm.
Giống như Trình Tri Viễn, dành mười mấy năm mới làm được tri huyện, lại tưởng đi lên trên cũng không dễ dàng, nguy cơ lớn mới có công lao lớn để lập, nếu Trình Tri Viễn không bị c.h.ế.t trong vụ án tham ô phủ Hà Đài, xong việc hơn phân nửa sẽ được đề bạt.
Phùng điển sử vận khí tốt hơn so với Trình Tri Viễn, vô cùng thức thời làm việc cho Trình Khanh, hiện giờ Hồng huyện đại thắng đám cướp Trường Cân, luận công hành thưởng, tự nhiên có một phần của Phùng điển sử.
Có công lao này, Trình Khanh tưởng tiến cử Phùng điển sử làm tri huyện Hồng huyện, quả thực là nắm chắc.