Có tiểu thịt tươi ôm một trái tim chân thành đến trước mặt nàng, tùy ý nàng hái, nói không cảm kích, không động tâm là giả.
Quyền thế và tiền tài dễ kiếm được, thiệt tình lại không thường thấy.
Tâm ý Du Tam đơn giản trắng ra như thế, trần trụi cũng không che lấp, cứ như vậy mở ra.
Tuy không biết là nguyên nhân gì khiến Du Tam thay đổi chủ ý phân rõ giới tuyến cùng nàng, Trình Khanh lại biết Du Tam trước kia chỉ là hơi chút quấy phá, đến tận giờ phút này, Du Tam đã chân chính muốn một đường đi đến đen, không hề là Trình Khanh đơn giản nói mấy câu, hoặc là lúc lắc sắc mặt liền có thể khiến Du Tam rút lui có trật tự.
Phần tình cảm này, đã không phải là yêu thích đơn giản của thiếu niên.
"Thích", sẽ không khiến Du Tam làm được đến loại trình độ này.
Du Tam xem như tỏ thái độ, chỉ kém trước mặt mọi người thông báo —— vậy chính mình nên đáp lại Du Tam như thế nào, nên lạnh nhạt chống đỡ, đạp thiệt tình của Du Tam dưới chân, hay là giả ngu giả ngơ, làm bộ không rõ ý ngầm của Du Tam?
Hai loại biện pháp xử lý này, đều là đạp hư thiệt tình của Du Tam.
Du Tam rõ ràng không để bụng giới tính của nàng, cho rằng nàng là nam, vẫn cứ không khống chế được tình cảm của chính mình……
Trình Khanh bị ánh mắt sáng quắc của Du Tam nhìn chằm chằm, giống bị một con báo trẻ dũng mãnh theo dõi.
Chỉ cần nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, phóng xuất ra một chút đáp lại, con báo sẽ tan đi hung lệ đầy người, nhào lên hướng nàng làm nũng, cùng nàng thân mật, cùng nàng âu âu yếm yếm.
Trình Khanh không có dời tầm mắt đi trốn tránh, ngược lại đón nhận ánh mắt Du Tam.
"Ta biết ngươi đang nói cái gì, nhưng ngươi như vậy là không được, thứ ngươi muốn ta không cho được, thế giới này rất lớn cũng thực xuất sắc, có rất nhiều sự tình ta chưa từng trải qua, ngươi cũng chưa từng trải qua……lựa chọn hiện tại của ngươi, khả năng cũng không phải thích hợp nhất, tốt nhất cho ngươi."
Hứ!
Đồ nhát gan.
Không dám trắng ra cự tuyệt, còn hàm hàm hồ hồ thuyết giáo.
Du Tam cười nhạo: "Nói lý ta không nói lại ngươi, ngươi là Trình trạng nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, nhưng nói không bằng làm, ngươi có ý nghĩ của chính mình, ta cũng có của ta, ngươi có thể quản được chính mình, lại không thể quản được ta!"
Du Tam nói quá có đạo lý.
Trình Khanh có thể quản chính mình, lại không thể cưỡng bách Du Tam.
Trình Khanh hiếm thấy ăn mệt, bị Du Tam đổ đến không lời nào để nói.
Chẳng lẽ nàng lại không nói thắng nổi Du Tam?
Nếu bàn về kỹ năng miệng pháo, Trình Khanh không thua ai!
Chỉ là Du Tam ôm một trái tim chân thành thiệt tình dâng đến trước mặt nàng, Trình Khanh không đành lòng đả kích chết, Du Tam mới khó được chiếm thượng phong.
Trình Khanh lập tức dời đề tài đi:
"Du tướng quân có bắt được chủ tướng của đám cướp Trường Cân hay không?"
Xưng hô Du Tam là "Tướng quân", có ý vị trêu chọc, càng nhiều vẫn là khen.
Khuôn mặt tiều tụy của Du Tam nhiễm đỏ, dùng đôi mắt trừng mắt Trình Khanh một cái, thuận thế buông tha tên nhát gan này nói sang chuyện khác:
"Đang kiểm kê t.h.i t.h.ể đám cướp Trường Cân, có bắt được chủ tướng của đám cướp hay không, sau khi kiểm kê mới biết được. Ta tận mắt nhìn thấy chủ tướng đám cướp trúng mũi tên ngã xuống ngựa, có lẽ là đã chết!"
Hồng huyện bây giờ còn có một đống cục diện rối rắm cần xử lý, Du Tam vốn cũng không trông cậy vào Trình Khanh lập tức cho hắn câu trả lời gì, hắn chỉ hướng Trình Khanh tuyên cáo ý nghĩ của chính mình, thậm chí Trình Khanh cự tuyệt, cũng ở trong đoán trước của Du Tam…… nếu Trình Khanh một ngụm đáp ứng, cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ chính mình đã lâu, Du Tam đại khái sẽ hoài nghi Trình Khanh bị đám cướp Trường Cân đánh hỏng đầu.
Lang thiên hộ hậu tri hậu giác, hóa ra chủ soái viện quân là người Trình đại nhân nhận thức?
Trình Khanh chính thức giới thiệu hai người với nhau, nói Du Tam là bách hộ Cẩm Y Vệ, Lang thiên hộ một chút cũng không dám khinh thường Du bách hộ.
Bách hộ Cẩm Y Vệ lãnh binh, không phù hợp với quy củ.
Nguyên nhân chính là như thế, càng thuyết minh bối cảnh Du bách hộ thâm hậu!
Lang thiên hộ cũng một ngụm một tiếng "Du tướng quân", cao cao nâng Du Tam lên.
Chờ khi Trình Khanh nhìn thấy hai hộ vệ phái đi thành Hoài An báo tin trở về, mới biết được khúc chiết phát sinh trong quá trình báo tin, cùng với vì sao lại là Du Tam lãnh viện quân tới Hồng huyện.
Sớm biết vậy, còn không bằng trực tiếp tìm Du Tam, đỡ phải đi loanh quanh lòng vòng phủ Tổng đốc.
Nhưng mặc dù là Trình Khanh, cũng không thể tưởng được Du Tam ở thành Hoài An lại có một phen cảnh ngộ như vậy, gặp phải đám cướp Trường Cân vây thành, mang theo 500 binh sĩ cứu viện phủ Tổng đốc, bởi vậy mà được Thạch tổng đốc thưởng thức!
Du Tam cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của Trình Khanh, không khỏi đĩnh đĩnh ngực.
Về sau chính mình cũng nhất định phải làm nhiều sự tình khiến Trình Khanh bội phục hơn, không có ngưỡng mộ, làm sao sinh ra ái mộ?
Du Tam đang muốn nói cái gì, Vinh Cửu từ huyện nha lao tới, tầm mắt quét ngang một vòng, dừng ở trên người Du Tam:
"Ngươi chính là chủ tướng từ Hoài An mang theo viện quân lại đây đi, phủ Tổng đốc có tin tức gì muốn mang cho ta không?"
Dù Trình Khanh có lợi hại, Hồng huyện cuối cùng vẫn phải dựa vào viện quân Hoài An tới cứu!
Bởi vì điểm này, Vinh Cửu ở trước mặt Trình Khanh lại run đi lên.
Trình Khanh chịu đại ân của phủ Tổng đốc, hắn đảo muốn nhìn xem, Trình Khanh có thể da mặt dày đòi lấy mười vạn lượng bạc tiền quyên góp kia hay không——
Vinh Cửu không quen biết Du Tam, Du Tam lại đoán được thân phận của Vinh Cửu.
Từ trong miệng hai hộ vệ phủ Mậu Quốc Công, Du Tam sớm đã biết Trình Khanh vì sao lại bị vây ở Hồng huyện. Đều là chuyện tốt mà vị Vinh Cửu thiếu gia trước mắt này làm ra, nếu không phải Vinh Cửu dẫn hướng mấy trăm du binh của đám cướp Trường Cân về phía đội ngũ vận chuyển lương thực, đại quân của đám cướp Trường Cân sẽ không cắn Trình Khanh không bỏ!
Vinh Cửu thiếu gia, ở dưới mí mắt Du Tam đều không tính là cái rắm gì, chỉ coi như không nghe thấy Vinh Cửu hỏi chuyện, tiếp tục nói chuyện cùng Lang thiên hộ.
Vinh Cửu tức giận, Cốc Hoành Thái gỡ mũ giáp xuống, văng cho mặt Vinh Cửu dính đầy máu:
"Ai cho ngươi lá gan dùng khẩu khí như vậy nói chuyện cùng Du đại nhân, ngươi là người phương nào?"
Chính chủ tự mình phản ứng, đó là cho Vinh Cửu mặt mũi.
Lúc này nên là người bên cạnh chính chủ lên tiếng.
Cốc Hoành Thái sinh hoạt trong vòng ăn chơi trác táng ở kinh thành, am hiểu sâu kịch bản như vậy.
Cốc Hoành Thái cũng làm bộ không quen biết Vinh Cửu, hỏi Vinh Cửu là ai, nếu Vinh Cửu là người có thân phận, lúc này nên do tuỳ tùng bên người trả lời thay…… Đáng tiếc mấy chục hạ nhân bên người Vinh Cửu đều đã bị đám cướp Trường Cân g.i.ế.c sạch, chỉ còn ba hộ vệ, đã gia nhập đội ngũ thủ thành Hồng huyện, đám cướp Trường Cân tan tác, ba hộ vệ của Vinh Cửu mệt đến được người nâng xuống tường thành, lúc này đang ở trong phòng nào đó của huyện nha ngủ hô hô, cũng không người giới thiệu thân phận của Vinh Cửu.
Để Vinh Cửu tự nói, vậy chẳng phải là rất mất mặt sao?
Dù Vinh Cửu có tự nói, Cốc Hoành Thái cũng có chiêu số ứng đối, tổn hại nhất là chờ Vinh Cửu tự giới thiệu xong, lại dùng khinh miệt ngữ khí trả lời Vinh Cửu "chưa từng nghe qua" hoặc "không biết".
Vinh Cửu khó thở.
Mặc kệ là phản ứng của Du Tam hay Cốc Hoành Thái, đều làm Vinh Cửu cảm giác không thoải mái.
Nếu thật là người phủ Tổng đốc phái tới, sao có thể dùng loại thái độ này đối với chính mình?!
Vinh Cửu không có biện pháp, chỉ có thể thu hồi cái đuôi, ngoan ngoãn cúi đầu với Trình Khanh: "Trình đại nhân, ta muốn biết sự tình thành Hoài An như thế nào."
Trình Khanh thấy Du Tam và Cốc Hoành Thái kẻ xướng người hoạ, liền biết hai người này là cố ý không cho Vinh Cửu mặt mũi.
Trình Khanh gọi hộ vệ phủ Mậu Quốc Công tới:
"Ngươi nói cho Vinh Cửu thiếu gia, thành Hoài An đã xảy ra chuyện gì."