Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 456




Những bá tánh Hồng huyện này lại có thể thật sự chần chờ…… Ai dám là người thứ nhất nói giao thiếu gia cho đám cướp Trường Cân, chính mình nhất định sẽ g.i.ế.c gà dọa khỉ!

Hà Uyển lại hừ lạnh.

Xem như bá tánh Hồng huyện đã làm ra lựa chọn chính xác, nếu bọn họ dám nói giao Trình Khanh cho đám cướp Trường Cân, Trình Khanh khẳng định sẽ không quản bọn họ nữa.

Trình Khanh trước đó còn muốn an bài cho nàng và ông nội ở khi thành bị phá rời đi, nhất định là đã để lại đường lui cho chính mình, nếu bá tánh Hồng huyện vong ân phụ nghĩa, đừng trách Trình Khanh lựa chọn chỉ lo thân mình!

……

"Như thế nào?"

Triệu tướng quân hỏi tâm phúc bên người.

Tâm phúc lắc đầu, "Hô nửa ngày không động tĩnh, người Hồng huyện sẽ không giao ra Trình trạng nguyên."

Triệu tướng quân cười lạnh, "Tự nhiên sẽ không, binh quyền và lương thực của Hồng huyện đều bị họ Trình nắm giữ ở trong tay, dù trong lòng bá tánh bình thường của Hồng huyện nguyện ý giao họ Trình ra đây, cũng phải có năng lực mới được!"

"Vậy tướng quân……"

Triệu tướng quân cười nói, "Tất nhiên là làm cho bọn họ có mâu thuẫn, nếu họ Trình nghi ngờ bá tánh Hồng huyện sẽ bán đứng hắn, hắn có tận tâm thủ được không? Hắn chỉ cần có hơi chút chậm trễ, bá tánh Hồng huyện xem ở trong mắt, đối với hắn cũng sẽ có hoài nghi, ngươi nghi, ta nghi có hiềm khích, họ Trình liền không thể lại cột toàn bộ huyện thành lên một sợi dây thừng, huyện thành năm bè bảy mảng, một vạn huynh đệ của nghĩa quân sẽ không công nổi sao?!"

"Tướng quân thật tài giỏi!"

"Tướng quân ra kế này, một cái Hồng huyện nho nhỏ……"

Mọi người mồm năm miệng mười khen tặng Triệu tướng quân, ở phía sau nghĩa quân, có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

Lộc cộc, lộc cộc, tiếng vó ngựa tới gần.

Sắc mặt Triệu tướng quân đại biến.

Tâm phúc cũng nói lắp.

"Tướng quân, này….này…như thế nào cho phải, chẳng lẽ là đại quân của cẩu triều đình——"

Triệu tướng quân một chân đá ngã tâm phúc.

"Nói bậy, nếu là đại quân của triều đình, thám tử sao không tới báo? Còn dám nhiễu loạn quân tâm, bổn tướng quân sẽ c.h.é.m đầu ngươi thị chúng!"

Triệu tướng quân ghìm ngựa nhìn lại.

Bóng đêm che lấp hành tung của đại quân phía sau, Triệu tướng quân cái gì cũng không thấy rõ, một đại đội nhân mã đã bôn tập tới doanh địa đám cướp Trường Cân lúc trước đóng, một tiểu tướng mặc khôi giáp, diện mạo bị mũ giáp che không nhìn rõ, ghìm ngựa hỏi chủ tướng bên người bây giờ nên làm gì.

Chủ tướng rống giận:

"Hai quân đang giao chiến, bị ngăn ở ngoài thành khẳng định là đám cướp Trường Cân, không tranh thủ g.i.ế.c cướp, còn phải đợi đám cướp chuẩn bị sẵn sàng sao? Đám cướp Trường Cân đánh cướp Hoài An, hiện tại chính là cơ hội báo thù, chư vị, theo bản quan g.i.ế.c địch báo thù, lập công tấn chức!"

Đám cướp Trường Cân ồn ào muốn Hồng huyện giao Trình Khanh ra đây, Du Tam suất một đội quân vạn người đuổi hai ngày đường mới đến Hồng huyện, nghe xong lời này liền hỉ nộ nửa nọ nửa kia.

Hỉ chính là đám cướp Trường Cân tới trước hai ngày, thế nhưng không công phá được Hồng huyện, hiện tại đã muốn Hồng huyện giao Trình Khanh ra, chứng minh Trình Khanh hiện giờ không những còn sống, chỉ sợ còn chế tạo cho đám cướp Trường Cân không ít phiền toái —— đám cướp Trường Cân ở trong tay Trình Khanh ăn mệt, Du Tam cũng không phải đặc biệt ngoài ý muốn, nếu ngay cả chính mình cũng không thể từ trong tay Trình Khanh chiếm được tiện nghi, đám cướp Trường Cân càng không thể chiếm được!

Giận chính là đám cướp Trường Cân bảo Hồng huyện giao ra Trình Khanh.

Đám cướp các ngươi tính là thứ gì, cũng xứng bắt Trình Khanh?!

Du Tam cũng chưa từng thống soái đội quân vạn người bao giờ, kinh nghiệm một lần lĩnh quân duy nhất của hắn là mấy ngày trước ở thành Hoài An lãnh 500 binh sĩ viện thủ cho phủ Tổng đốc.

Ở trong mắt Du Tam, lãnh 500 binh sĩ cùng lãnh vạn người không có gì khác biệt.

Không phải đều là binh lính có thể đánh giặc sao?

Du Tam càng không có khiêm tốn nghĩ chính mình không xứng làm chủ soái, lớn như vậy, ngoại trừ ở khi thi hội lần đầu nếm thất bại, hắn muốn làm sự tình gì đều có thể làm được, hoàn toàn không biết hai chữ "Tự ti" viết như thế nào…… Trên đời này nếu có chuyện gì mà Du Tam gia không làm được, vậy đổi người thứ hai tới cũng không có khả năng làm được!

Mặc kệ Thạch tổng đốc vì sao phải để hắn lãnh binh, Du Tam hoàn toàn không có kinh sợ, hắn cảm thấy đương nhiên, Thạch tổng đốc làm ra quyết định này, là Thạch tổng đốc thật tinh mắt.

Du Tam biết đám cướp Trường Cân hiện giờ có hơn một vạn người, hắn lãnh một vạn quân chính quy có gì phải sợ, không nói hai lời liền hạ lệnh xông về phía đám cướp Trường Cân.

Du Tam lãnh đại đội giẫm đạp doanh địa đám cướp Trường Cân, vọt tới phía sau đám cướp Trường Cân, rất nhiều tên cướp đều còn chưa có phản ứng lại đây!

Vốn nên có thám tử cảnh báo.

Tuy nhiên đám cướp Trường Cân vốn chính là hấp tấp thành quân, là một đám ô hợp, thám tử của bọn họ sao có thể so được với mật thám Cẩm Y Vệ?

Thám tử của đám cướp Trường Cân còn chưa kịp phản ứng, đã bị mật thám Cẩm Y Vệ rửa sạch, Du Tam đánh cho đám cướp Trường Cân trở tay không kịp.

Rối loạn, hoàn toàn rối loạn.

Đám cướp Trường Cân vốn đang ra sức công thành, bỗng nhiên phía sau thất thủ, nhất thời không biết nên cố đầu hay là cố đuôi, chủ soái Triệu tướng quân của đám cướp Trường Cân cũng chưa từng gặp phải loại tình huống này, đám cướp Trường Cân có thể phát triển đến quy mô bây giờ, không phải quân đội Hoài Nam quá phế vật, mà là đám cướp Trường Cân chiếm Hào Châu, thừa dịp nạn hạn hán nhanh chóng khuếch trương, mấy cao tầng của đám cướp Trường Cân chưa bao giờ gặp được "đối thủ" thế lực ngang nhau, liền có chút bành trướng —— Triệu tướng quân nhận biết mấy chữ, lại chưa từng đọc binh thư, không hiểu binh pháp, khi đám cướp Trường Cân không thể lại từ trên binh lực nghiền áp đối thủ, Triệu tướng quân liền có chút trợn tròn mắt.

Chủ soái không thể kịp thời làm ra phán đoán, binh lính liền lại càng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tương phản với đám cướp Trường Cân chính là đám người Lang thiên hộ thủ thành Hồng huyện, sau khi phát hiện viện quân bọc đánh đám cướp Trường Cân từ phía sau, lập tức ý thức được cơ hội cực tốt đã tới.

"Trình đại nhân!"

Gương mặt đen của Lang thiên hộ ở trong ban đêm giống như đang tỏa ánh sáng.

Trình Khanh cười to: "Còn chờ cái gì, viện quân tới, đến phiên chúng ta phản kích!"

Trình Khanh nói xong vung tay lên:

"Viện quân triều đình tới! Đại quân đã cắt đứt đường lui của đám cướp ngoài thành, đám cướp không có tiếp viện, không có đường lui, các ngươi có dám phối hợp với đại quân triều đình bao vây tiễu trừ đám cướp hay không?"

Đừng nói quân lính thủ thành, ngay cả thiếu niên thư sinh như Lưu tú tài cũng nổi lên nhiệt huyết, muốn tìm vũ khí đi g.i.ế.c địch.

"Giết!"

"Giết tặc!"

"Cùng đại quân triều đình g.i.ế.c địch!"

Khí thế của đám cướp Trường Cân biến yếu, Hồng huyện bên này lại sĩ khí đại trướng, nghẹn khuất bị đám cướp Trường Cân đè nặng đánh hai ngày nên phát tiết.

Du Tam dẫn Tào Quân cũng như thế.

Đuổi hai ngày đường không nghỉ ngơi chỉnh đốn liền phải nghênh địch, Tào Quân cũng không ở trạng thái tốt nhất.

Nhưng phát hiện thực lực Hồng huyện không yếu giống như tất cả mọi người nghĩ, không chỉ có chống được đến khi viện quân đến, còn có thừa lực phối hợp với viện quân phản sát đám cướp, Tào Quân được Du Tam thống lĩnh cũng tinh thần chấn động.

Biết có người ở bên cùng kề vai chiến đấu, đám lính Tào Quân g.i.ế.c địch càng có động lực hơn.

Triệu tướng quân hoàn toàn bị g.i.ế.c ngốc.

Dùng hai ngày không công phá được cửa thành Hồng huyện, hiện tại chính mình lại bị phá.

Lang thiên hộ dẫn một đội 4000 người lao ra thành c.h.é.m g.i.ế.c cùng đám cướp Trường Cân.

Một lưu dân một bên cầm đao g.i.ế.c địch, một bên mắng:

"Cho các ngươi phóng hỏa, cho các ngươi phóng hỏa, đám lợn chó các ngươi không bằng súc sinh!"

Trình Khanh tuy rằng cho phép nhóm lưu dân vào thành, trên dưới Hồng huyện chuyện lớn hạng nhất là ngăn địch, còn chưa có an bài nhà cửa cho nhóm lưu dân, các lưu dân đều là ở dưới tường thành đắp túp lều giản dị tạm thời cư trú.