Nếu có thể chiếm khu vực Giang Nam, lương mạch của cẩu triều đình đã bị chiếm, thực lực của nghĩa quân chắc chắn sẽ tăng mạnh.
Thành Hoài An là một cứ điểm quan trọng, đáng tiếc nghĩa quân lần này thất bại.
Thủ lĩnh suất lĩnh một vạn binh lính được gọi là "Triệu tướng quân", nguyên chính là một nông dân Hào Châu, khi còn bé đi theo phu tử trong thôn học được mấy chữ, ở khi quân Trường Cân vừa mới khởi nghĩa, lấy ưu thế này làm tiểu đầu lĩnh.
Theo quy mô nghĩa quân mở rộng, thủ hạ dưới tiểu đầu lĩnh càng ngày càng nhiều, xưng hô liền biến thành "Triệu tướng quân".
Triệu tướng quân chính là nguyên lão cao tầng của nghĩa quân Trường Cân.
Ở nghĩa quân, người giống Triệu tướng quân còn có bảy, tám đại tướng quân, phía trên còn có đại thiên vương, chính là đứng đầu nghĩa quân Trường Cân.
Quy mô nghĩa quân mở rộng, giữa mấy đại tướng quân cũng có khác nhau, ở dưới sự trấn áp của thiên vương và quân sư, các tướng quân vẫn còn duy trì hòa khí mặt ngoài.
Ngoài sáng xưng huynh gọi đệ, trong ngầm lại cạnh tranh không ngừng, lần này suất binh tiến công thành Hoài An, cũng là cơ hội Triệu tướng quân chính mình tranh thủ đến.
Không nghĩ tới ở Hoài An tổn thất thảm trọng.
Đã c.h.ế.t mấy ngàn binh lính, còn bị bắt giữ hai ngàn binh lính.
Từ thành Hoài An cướp đi không ít tài vật, lương thực lại chỉ có một vạn thạch.
Ngẫm lại thành Hoài An có nhiều lương thực như vậy, bọn họ lại chỉ có thể mang đi một vạn thạch, Triệu tướng quân vô cùng đau lòng.
Nghĩa quân thiếu lương thực.
Tình hình hạn hán ở Hoài Nam không biết còn liên tục trong bao lâu, nghĩa quân không trồng được lương thực, lại cần nuôi sống đội ngũ càng ngày càng khổng lồ, chỗ hổng lương thực đặc biệt lớn.
Vốn dĩ bọn họ đánh cướp được rất nhiều tài vật, có thể mua lương thực, nhưng lúc mới khởi nghĩa đã g.i.ế.c rất nhiều thương nhân, hiện tại dù cho trong tay nghĩa quân có bạc, cũng không có thương nhân nào dám chở lương thực đi đến Hoài Nam.
Quân sư nói bọn họ đã làm sai, g.i.ế.c quan g.i.ế.c hương thân có thể, không nên g.i.ế.c thương nhân.
Triệu tướng quân đối với phán đoán của quân sư là thực sự khâm phục, lúc trước g.i.ế.c thương nhân đến sung sướng, hiện tại nghĩa quân không chỗ mua lương thực.
Ngoại trừ thiếu lương thực, nghĩa quân còn thiếu dược thiếu y, Triệu tướng quân căm ghét thương nhân mua thấp bán cao kiếm tiền từ trong túi bá tánh, nhưng mà không có thương nhân hoạt động ở khu vực Hoài Nam, lại thập phần không tiện……
Triệu tướng quân ở thành Hoài An chiến bại, đang lo sau khi trở về Hoài Nam không biết nên giao đãi với thiên vương và quân sư như thế nào, thám tử lại tới báo, nói Hồng huyện cách thành Hoài An hai ba ngày lộ trình, có hai vạn thạch lương thực.
Vương thiếu tướng quân vì giúp nghĩa quân thu thập vật tư, đã bất hạnh c.h.ế.t trận.
"Triệu tướng quân, ngài phải báo thù cho Vương thiếu tướng quân!"
Vương thiếu tướng quân là nhi tử của ‘ Vương tướng quân ’ quân Trường Cân, lần này vây công Hoài An, đi theo Triệu tướng quân xuất chiến.
Triệu tướng quân tưởng chiếu cố nhi tử đồng liêu, liền cho Vương thiếu tướng quân mang theo mấy trăm du binh đi tra xét tình huống phụ cận Hoài An.
Đây vốn là một sai sự cực nhẹ nhàng.
Nhưng Triệu tướng quân trăm triệu không nghĩ tới, sai sự nhẹ nhàng như thế, tiểu tử Vương gia lại có thể bỏ mệnh!
Triệu tướng quân thật sự đau đầu, trở lại Hoài Nam, ngoại trừ giao đãi chiến bại, còn phải nói chuyện với ‘ Vương tướng quân ’.
Làm như thế nào để Vương tướng quân tin tưởng, chính mình không phải cố ý an bài nhi tử đối phương đi chịu chết?
Tự nhiên là thế tiểu tử Vương gia báo thù!
Triệu tướng quân mệnh thám tử nói tỉ mỉ.
Thám tử mấy độ nghẹn ngào:
"Thiếu tướng quân mang theo chúng ta gặp được một ít lưu dân, thiếu tướng quân muốn thu nạp lưu dân gia nhập nghĩa quân, từ trong miệng lưu dân nhận được tin tức……"
Lưu dân là đi theo Vinh Cửu thiếu gia, Vương thiếu tướng quân từ trong miệng lưu dân biết được hành vi xa xỉ của Vinh Cửu thiếu gia, lại nghe nói Vinh Cửu thiếu gia là nhi tử thương buôn muối Dương Châu, lập tức muốn trói Vinh Cửu thiếu gia lại, chuẩn bị lấy Vinh Cửu thiếu gia làm con tin, đòi tiền chuộc từ Vinh gia.
Vương thiếu tướng quân đi bắt Vinh Cửu, Vinh Cửu dẫn Vương thiếu tướng quân chạy về phương hướng Hồng huyện, kết quả Vinh Cửu được cứu, Vương thiếu tướng quân lại mang mấy trăm quân Trường Cân vào ngõ cụt, toàn quân bị diệt.
Nghĩ đến trận chiến thảm thiết lúc ấy, thám tử may mắn chạy ra tới đến nay đều rơi lệ không ngừng.
Ngoại trừ Vương thiếu tướng quân cùng mấy trăm huynh đệ, tin tức hữu dụng nhất mà thám tử mang ra tới, là số lương thực cứu tế ở Hồng huyện kia.
Mấy thám tử cách Hồng huyện rất xa, không dám kinh động người Hồng huyện, nhưng bọn hắn xác định, lương thực sau khi được vận chuyển vào trong huyện liền không rời đi, số lương thực kia vẫn cứ ở Hồng huyện!
Mấy ngày nay, còn có rất nhiều hương dân dìu già dắt trẻ chạy tới Hồng huyện, giống như cảm thấy huyện thành an toàn.
Hồng huyện khả năng không chỉ có số lương thực cứu tế kia, còn có kinh hỉ bất ngờ đang chờ nghĩa quân.
Triệu tướng quân nghe được trong lòng vừa động.
Ở Hoài An không hoàn thành nhiệm vụ, ở một địa phương nhỏ như Hồng huyện có lẽ có thể đền bù một bộ phận, lập tức hạ lệnh đại quân vạn người hướng tới Hồng huyện!
Năm mươi dặm, ba mươi dặm, đến cuối cùng mười dặm, năm dặm…… cửa thành Hồng huyện tiến vào trong tầm mắt Triệu tướng quân.
"Bắt lấy Hồng huyện, báo thù cho Vương thiếu tướng quân, báo thù cho các huynh đệ đã c.h.ế.t đi!"
Ba mươi dặm.
Hai mươi dặm.
Mười dặm.
Năm dặm.
Trình Khanh nghe lần lượt báo cáo, đứng ở trên tường thành nhìn quân đội vạn người của đám cướp Trường Cân dừng lại cách tường thành Hồng huyện hai dặm, trong miệng bọn họ kêu cái gì "Vì Vương thiếu tướng quân báo thù", Trình Khanh nghi hoặc:
"Ai là Vương thiếu tướng quân?"
Lý bách hộ vò đầu, "Chẳng lẽ là đầu lĩnh nhóm cướp mấy hôm trước?"
Nếu là tên đầu lĩnh kia, Lý bách hộ biết nơi "Vương thiếu tướng quân" rơi xuống —— treo ở cửa huyện nha mấy ngày, đầu của "Vương thiếu tướng quân" đã bị hong khô!
Trình Khanh không biết đám cướp Trường Cân còn có thể nhận ra đầu "Vương thiếu tướng quân" đã hong khô hay không, nhưng cũng không gây trở ngại nàng phái người đi huyện nha mang "Vương thiếu tướng quân" tới trên tường thành.
Trình Khanh sợ đám cướp Trường Cân đóng quân ở ngoài hai dặm, nếu bọn họ không lập tức tiến công, sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân lính thủ thành Hồng huyện bên này, cũng dễ dàng phát hiện chiêu mà chính mình bày ra.
Sự thật chứng minh Trình Khanh suy nghĩ nhiều, đám cướp Trường Cân cũng không có để một Hồng huyện nho nhỏ vào mắt, trong miệng ồn ào vì "Vương thiếu tướng quân" báo thù, một vạn tên cướp Trường Cân vọt lại đây, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm bắt lấy Hồng huyện——
Gần, gần!
Bọn họ vọt tới chỗ sông đào bảo vệ bên ngoài Hồng huyện.
Sông đào bảo vệ thành, độ rộng và chiều sâu chỉ có tầm một trượng, ngày thường chứa đầy nước cũng không có tác dụng bao lớn, huống chi bị ảnh hưởng của nạn hạn hán Hoài An, sông đào bảo vệ ngoài thành đã sớm cạn chỉ còn một ít.
Đừng nói đám cướp Trường Cân cưỡi ngựa, dù chỉ dựa vào hai cái đùi xung phong liều c.h.ế.t lấy đà chạy cũng có thể nhảy qua sông đào bảo vệ thành nhỏ bé này.
Ngựa nhảy, người nhảy.
Vó ngựa và chân người vừa rơi xuống đất, liền không chịu khống chế ngã vào sông.
Không tốt, có bẫy!
Nhóm đám cướp Trường Cân đầu tiên lao tới lăn xuống sông đào bảo vệ thành, nước bên trong không quá mu bàn chân, nhưng trong bùn dưới nước thế nhưng chôn vô số vũ khí sắc bén, con ngựa rơi xuống sông đào bảo vệ thành bị đau, đám cướp cũng kêu thảm thiết.
Có kẻ cướp từ trên đùi rút ra ống trúc mang máu.
Đám cướp đi trước trúng chiêu, đám cướp đi sau tốc độ quá nhanh, dù cho muốn lập tức dừng lại cũng không làm được, bởi vì quán tính, còn ép cho đồng bạn sâu xuống đáy sông…… đám cướp Trường Cân tới ngày thứ bảy mới đến, bá tánh Hồng huyện chờ đến sốt ruột, Trình Khanh hỏi nhân dân kế sách, mấy thợ săn ở nông thôn vào thành tránh họa liền dâng lên biện pháp này.