Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 442




Đám cướp Trường Cân tới Hồng huyện, chỉ có một loại khả năng, là đám cướp Trường Cân ở thành Hoài An bị đánh cho tan tác trốn trở về hang ổ ở Hoài Nam, trên đường trải qua Hồng huyện thuận tay đánh cướp tiếp viện.

Đã là con đường, liền sẽ không dừng lại lâu lắm, Hồng huyện có thể giữ được một hai ngày, đám cướp Trường Cân công lâu không được, tự nhiên sẽ vứt bỏ!

Chờ Trình Khanh lại "dẫn tiến" Vinh Cửu bị trói ở trên tường thành cho Lang thiên hộ xem, Lang thiên hộ đối với Trình Khanh thậm chí lau mắt mà nhìn.

Lợi hại.

Thân thích của Thạch tổng đốc cũng dám bắt giữ làm con tin, khó trách Trình đại nhân vừa đến Hồng huyện, đã chế trụ tri huyện Hồng huyện.

Trình đại nhân thật là dám nghĩ dám làm……

Lang thiên hộ nỗ lực không nhìn bộ dáng chật vật của Vinh Cửu thiếu gia.

Trình Khanh vì thuyết phục Lang thiên hộ, còn cường điệu nói tỷ tỷ ruột của Vinh Cửu thiếu gia ở phủ Tổng đốc được coi trọng cỡ nào, phàm là Thạch tổng đốc có thể ra tay, nhất định sẽ cứu Vinh Cửu.

Ánh mắt Vinh Cửu nhìn qua muốn nuốt sống Trình Khanh.

Trình Khanh mới không sợ hắn.

Vì sợ Vinh Cửu chạy trốn, lại phân phó người tăng cho Vinh Cửu thêm mấy sợi dây thừng buộc chặt, cũng không cần ưu đãi Vinh Cửu, chỉ cần ngẫu nhiên cho chút đồ ăn bảo đảm Vinh Cửu không c.h.ế.t đói là được!

……

Ở dưới sự an bài của Trình Khanh, dân chúng Hồng huyện bị cho biết đám cướp Trường Cân sắp tới, dân chúng tự nhiên kinh hoảng, nhưng Trình Khanh đã sớm có chuẩn bị, mấy vụ rối loạn đều được trấn áp xuống.

Có phú hộ luống cuống đầu trận tuyến, muốn thừa dịp đám cướp Trường Cân còn chưa tới Hồng huyện mang theo gia quyến và tài vật quan trọng chạy trốn.

Đây là không tin Trình Khanh có thể bảo vệ được Hồng huyện!

Đối với người không tin chính mình, Trình Khanh cũng không khuyên.

Người rời khỏi Hồng huyện khả năng sẽ nghênh diện đụng phải đám cướp Trường Cân, cũng có thể không gặp phải đám cướp Trường Cân, thuận lợi chạy ra đường sống.

Đây là lựa chọn của cá nhân, sinh tử xem mệnh!

Trình Khanh thả phú hộ ra khỏi thành, quay đầu sai người dỡ nhà của phú hộ đào tẩu xuống, gạch thu được đều cầm đi tu sửa tường thành…..cách làm của Trình Khanh đơn giản thô bạo, người đều đã đào tẩu, nhà ở tạm thời liền không dùng tới, dù sao cũng không ai ở, vậy quyên góp để thủ thành.

Người trốn đi chính là không muốn tin tưởng Trình Khanh, loại người này cũng không muốn ra tiền ra lương thực bảo vệ thành, Trình Khanh hủy đi nhà cửa của đối phương một chút áp lực đều không có.

Hành động này đã kinh sợ phú hộ trong thành, Trình đại nhân lớn lên văn nhã tuấn dật, chiêu số lại khủng khiếp như vậy, hương thân phú hộ sợ tới mức chủ động tìm Phùng điển sử quyên góp.

Chỉ trong hai ngày, Hồng huyện ùa vào rất nhiều hương dân, cũng thu dụng lưu dân bên ngoài thành, còn tu sửa xong đoạn tường thành ban đầu đã sập, nhiều tàu há mồm như vậy dựa vào Trình Khanh ăn cơm, hai vạn thạch lương thực cứu tế trong tay Trình Khanh không chỉ có không giảm bớt, ngược lại còn nhiều ra không ít.

Sau khi tri huyện Hồng huyện biết được việc này liền gào khóc.

Không phải hắn không nghĩ tu sửa tường thành, là không lấy ra được nhiều tiền bạc như vậy.

…… Ai biết tu sửa tường thành không chỉ không cần tiêu bạc, còn có thể kiếm được một khoản lớn như vậy?!

Đám cướp Trường Cân hung tàn, Trình Khanh cũng thực hung tàn, nàng dẫn người ác chiến cùng đám cướp Trường Cân, đầu đám cướp Trường Cân liền treo ở bên ngoài huyện nha, bá tánh toàn huyện đều có thể thấy!

Trình Khanh không chỉ có làm nhóm hương thân phú hộ chủ động đưa bạc đưa lương thực, còn soạn khẩu hiệu sai nha dịch đi tuyên truyền, "Một người gia nhập vào đám cướp, cả nhà chịu tội liên đới", "Một chân bước lên thuyền giặc, con cháu sẽ không bao giờ xuống được", "Đại quân triều đình tới, đám cướp Trường Cân chính là châu chấu sau thu", "Hôm nay thả giặc vào thành, sang năm không người viếng mồ mả"…… Rất nhiều dân chúng không biết chữ, giảng luật pháp triều đình quá phức tạp, Trình Khanh nói khẩu hiệu đơn giản thô bạo, nhóm hương thân phú hộ chính là đồng minh của Trình Khanh, Trình Khanh sợ bá tánh Hồng huyện cảm thấy đám cướp Trường Cân không cướp đoạt g.i.ế.c người nghèo, thời khắc mấu chốt kéo cẳng làm phản đồ.

Trình Khanh muốn cho các bá tánh Hồng huyện biết tính nghiêm trọng của việc "đi theo địch".

Làm tất cả mọi người biết thực lực của đám cướp Trường Cân còn chưa d.a.o động được nền tảng lập quốc, triều đình đã phái đại quân tới diệt cướp, hiện tại sau khi quan phủ thu đầu đám cướp Trường Cân, sẽ tính sổ đến những người chịu tội liên đới!

Trình Khanh cũng không phải hù dọa người, đám cướp Trường Cân đã dám đi tấn công thành Hoài An, nếu Hoài An rơi xuống trong tay đám cướp Trường Cân, đó là véo trúng mạch m.á.u thuỷ vận, triều đình há có thể chịu đựng đám cướp Trường Cân tiếp tục kiêu ngạo, khẳng định sẽ phái đại quân bao vây tiễu trừ.

Ngoại trừ khẩu hiệu cảnh cáo, tự nhiên còn có khẩu hiệu chính diện cổ vũ.

Bá tánh Hồng huyện bị Trình Khanh vừa dọa vừa dỗ, trong lòng tuy hoảng, tạm thời còn chưa có người giở trò.

Việc Trình Khanh làm các bá tánh đều xem ở trong mắt.

Trình đại nhân so với Huyện thái gia đáng tin cậy hơn, tường thành lâu năm ở Hồng huyện thiếu tu sửa đều được Trình đại nhân tu sửa, dùng gạch lấy từ hủy nhà của các phú hộ…… Các bá tánh không dám chạy, đừng nói chạy ra thành có thể gặp gỡ đám cướp Trường Cân hay không, chỉ sợ chân trước mới ra khỏi thành, sau lưng Trình đại nhân đã sai người lột nhà của nhà mình, lột sạch nhà xong còn nói là chủ nhà quyên góp để thủ thành, bọn họ biết tìm ai nói rõ lí lẽ?

Đám cướp Trường Cân hung tàn mọi người chỉ nghe thấy, Trình đại nhân hung tàn, các bá tánh Hồng huyện đã chính mắt thấy.

Tạm thời tới xem, vẫn là Trình đại nhân……càng có lực uy hiếp.

Nếu Trình Khanh làm ác hình ác trạng, các bá tánh sẽ bất kính, cố tình việc Trình Khanh làm lại khiến bọn họ phục.

Lưu dân có hơn tám trăm thanh niên trai tráng, đều phải lên trên tường thành ngăn địch g.i.ế.c địch.

Bởi vì Hồng huyện che chở lưu dân, lưu dân cần phải xông lên phía trước bảo vệ cho Hồng huyện, nếu qua chuyện này nhóm lưu dân bình an sống sót, Hồng huyện cũng sẽ chân chính tiếp nhận bọn họ, coi bọn họ như bá tánh trong huyện, trợ giúp bọn họ an cư lạc nghiệp tại chỗ.

Nhóm lưu dân đối với việc này không ý kiến, các bá tánh Hồng huyện cũng không bài xích nhóm lưu dân vào thành, còn có bá tánh trong nhà hơi chút dư dả, đưa dụng cụ sinh hoạt cho lưu dân, ấm sành cũ chậu cũ, đừng nói có đáng giá tiền hay không đều là một mảnh tâm ý, là các bá tánh tự nguyện lấy ra tới.

Sau khi xếp hạng lưu dân, liền đến bá tánh bình thường trong Hồng huyện, lấy hộ làm đơn vị, mỗi một hộ cần đưa ra một thanh niên trai tráng làm dự khuyết.

Nếu Hồng huyện nhiều thanh niên trai tráng như vậy cũng không đỉnh được, còn có hai ngàn dân phu vận chuyển lương thực!

Trình Khanh nói, không đến cuối cùng, sẽ không phái dân phu vận chuyển lương thực lên trên tường thành g.i.ế.c địch, vận chuyển lương thực là trách nhiệm của bọn họ, tu sửa tường thành cũng coi như bọn họ phục dịch, nhưng Hồng huyện không phải quê nhà của bọn họ, bọn họ không cần liều mạng đoạt ở phía trước g.i.ế.c địch.

Mặc kệ là lưu dân, bá tánh Hồng huyện, hay đám dân phu vận chuyển lương thực, hai ngày này đều bị Trình Khanh tập trung lại huấn luyện.

Trong huyện không thể phát cho mỗi người một binh khí, thừa dịp trước khi đám cướp Trường Cân công thành, mọi người đều dùng đồ trong nhà cải tạo ra.

Có d.a.o phay dùng d.a.o phay, không có d.a.o phay thì mài sắc lưỡi hái.

Không chỉ có d.a.o phay, lưỡi hái, nếu thật muốn g.i.ế.c người, cái cuốc, cái xẻng, chày sắt, đòn gánh đều không thể g.i.ế.c người sao?

Dùng cách nói của Trình Khanh, tất cả mọi người hãy phát huy sức tưởng tượng của chính mình!

Vinh Cửu bị Trình Khanh trói ở trên tường thành hai ngày, hiện tại đã là trạng thái nửa c.h.ế.t nửa sống, hắn trơ mắt nhìn Trình Khanh lợi dụng toàn bộ lực lượng của Hồng huyện, chế tạo Hồng huyện thành một thành lũy ngưng tụ dân tâm.

Vinh Cửu có loại ảo giác, người Hồng huyện hiện tại không sợ đám cướp Trường Cân tới, bọn họ giống như còn đang hy vọng đám cướp Trường Cân tới công thành, mới có thể kiểm nghiệm công tác chuẩn bị của tất cả mọi người có làm tốt hay không.