Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 440




Lưu dân luôn mãi xác nhận, Trình Khanh giả vờ không kiên nhẫn:

"Các ngươi nhận lương thực rồi mau rời đi đi, bản quan nhẹ nhàng nhất, nếu cho các ngươi vào thành, bản quan còn phải phối hợp cùng tri huyện Hồng huyện, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ cho các ngươi đều là phiền toái, nếu tình hình hạn hán Hoài Nam không chấm dứt, bản quan còn phải thay các ngươi tìm đường lui, càng đừng nói đám cướp Trường Cân g.i.ế.c đến, bản quan còn phải nghĩ biện pháp thủ thành, bảo hộ các ngươi ——"

Nếu Trình Khanh ngay từ đầu đã nói ra việc cho lưu dân vào thành, lưu dân không chừng sẽ chọn ba chọn bốn, cho rằng là Trình Khanh cầu bọn họ.

Hiện tại Trình Khanh cố ý diễn như vậy, không tình nguyện cho nhóm lưu dân đi vào, nhóm lưu dân liền cảm thấy so sánh với việc nhận hai mươi cân lương thực chạy lấy người cùng được cho vào Hồng huyện, vế sau mới chân chính là lựa chọn tốt!

Huống chi trong miệng Trình đại nhân tuy rằng thực khó xử, rồi lại nói sẽ quản ăn, mặc, ở, đi lại của tất cả mọi người, vì tất cả mọi người tìm đường lui, bảo hộ tất cả mọi người an toàn……vị quan tốt như vậy, sống vài thập niên đừng nói gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa nghe qua!

Trình Khanh thậm chí càng khó xử, nhóm lưu dân thậm chí càng kích động, những người này quỳ gối trên mặt đất cầu xin thanh thiên đại lão gia phát thiện tâm, Trình Khanh sợ giảm thọ, chắp tay sau lưng vọt đến một bên: "Thôi, bản quan từ trước đến nay mềm lòng, không thể nhìn bá tánh trôi giạt khắp nơi, trách nhiệm cho các ngươi vào thành liền do một mình bản quan gánh chịu, cháo cũng đã sắp nấu xong, các ngươi trước xếp hàng ăn cháo cho no bụng đã, đợi bản quan vào thành bàn bạc cùng tri huyện Hồng huyện."

Phùng điển sử vừa lúc mang theo đồ Trình Khanh yêu cầu lại đây, nghe thấy Trình Khanh nói thiếu chút nữa ngã xuống ngựa.

Bàn bạc cùng ai?

Tri huyện đại nhân không phải đã sớm bị ngài bắt sao!

Có lẽ chính mình chậm chạp không có lên chức, không chỉ do không trúng tiến sĩ đi?

So với Trình đại nhân, chính mình thiếu khả năng diễn ngàn mặt, thiên phú thu phóng tự nhiên…… Phùng điển sử đều bị chấn trụ, nhóm lưu dân nào có kiến thức như Phùng điển sử, nghe nói Trình Khanh phải vì bọn họ đi bàn bạc với quan huyện, mỗi người đều đối với Trình Khanh cảm động đến rơi nước mắt.

Cháo thơm nồng đã nấu xong.

Trình Khanh sai người thả muối vào trong cháo trắng.

Thiếu muối, người sẽ không có sức lực, nàng còn trông cậy vào một hai ngàn lưu dân này làm việc cùng ngăn địch, mấy ngày tới cần nuôi bọn họ thật tốt.

Trình Khanh nhìn nhóm lưu dân ngoan ngoãn xếp hàng ăn cháo, chính mình làm bộ vào thành đi tìm tri huyện Hồng huyện "bàn bạc", đáng thương cho tri huyện Hồng huyện, thân thể không thể dùng, miệng không thể nói, còn phải làm đạo cụ một lần.

Trình Khanh diễn kịch là diễn nguyên bộ, nàng nói muốn tìm tri huyện Hồng huyện "bàn bạc", vậy tri huyện Hồng huyện nhất định phải phối hợp với nàng.

Dù sao đứng ở trên tường thành, đưa lưng về phía lưu dân bên dưới, mọi người cũng không thấy rõ mặt tri huyện đại nhân, chỉ thấy một người mặc quan phục tranh chấp cùng Trình Khanh, Trình Khanh giận mắng:

"……nếu ngươi không đồng ý, bản quan vì mệnh của những người này, chỉ có thể bắt ngươi!"

Khi nói chuyện, liền có người đè ‘ tri huyện ’ trói lại.

Có người khuyên Trình Khanh, tri huyện là nhâm mệnh triều đình, Trình đại nhân không nên quá xúc động vân vân, Trình Khanh lời lẽ chính đáng: "Nếu triều đình vấn tội, hết thảy trách nhiệm đều do bản quan gánh vác!"

‘ Tri huyện ’ bị trói lại mang đi.

Phía dưới tường thành, có lưu dân khóc không thành tiếng.

Trình đại nhân vì cho tất cả mọi người được vào thành, thật sự làm quá nhiều!

Nếu thế này còn không tính là thanh thiên đại lão gia yêu dân như con, ai lại xứng với danh hiệu này?

Tri huyện Hồng huyện chân chính bị bịt miệng ở một bên nhìn Trình Khanh diễn kịch, trong miệng ô ô yết yết, muốn khóc.

Trình Khanh tiến vào thành liền bắt trói tri huyện, tri huyện kỳ thật còn có hơi chút cao hứng. Trình Khanh nguyện ý tiếp quản Hồng huyện đương nhiên rất tốt nha, trách nhiệm liền không cần tri huyện gánh vác…… Nhưng Trình Khanh chế trụ hắn, còn bôi đen hắn, tri huyện Hồng huyện cực kỳ ủy khuất.

Chính mình đúng là nhát gan, năng lực bình thường, nhưng cũng không xấu như vậy!

Vinh Cửu cũng ở trên tường thành, là huynh đệ cùng cảnh ngộ với tri huyện Hồng huyện, hai người bị trói tay chân, bịt kín miệng, hắn tự nhiên cũng thấy được sự tình Trình Khanh làm.

Vì thu phục lưu dân, Trình Khanh thế nhưng không từ thủ đoạn như vậy!

Vinh Cửu không rảnh lo đồng tình tri huyện Hồng huyện, hắn oán giận Trình Khanh vô sỉ, trong lòng lại nóng như lửa đốt, không biết ngọc bội Trình Khanh cầm đi từ trên người hắn, tới thành Hoài An sẽ lừa phủ Tổng đốc như thế nào.

Năm vạn đám cướp Trường Cân tiến công thành Hoài An, Thạch đại nhân có chuẩn bị hay không?

Vinh Cửu một bên hận Trình Khanh, một bên lại ngóng trông Trình Khanh thật sự có thể kịp thời đưa tin tức đến thành Hoài An.

Về phần bảo vệ cho Hồng huyện, chỉ dựa vào binh lực vốn dĩ của Hồng huyện và lưu dân ngoài thành, Vinh Cửu không có hy vọng quá lớn.

Bảo vệ được thành Hoài An, phủ Tổng đốc mới có thể phân ra tâm tư tới cứu hắn, Vinh Cửu càng tin tưởng tỷ tỷ ruột Vinh Ngọc Nương hơn!

Trình Khanh diễn như vậy, nhóm lưu dân chính mắt thấy Trình Khanh vì thả bọn họ vào thành mà làm ra hy sinh bao lớn, đối với Trình Khanh tất nhiên là mang ơn đội nghĩa.

Từ Hoài Nam chạy nạn ra tới, một đường gian khổ, nếm đủ nhân tình lạnh nhạt, chịu đói, sinh ly tử biệt khổ sở, sinh ra c.h.ế.t lặng tuyệt vọng, ở trong một khắc này được vuốt phẳng hơn phân nửa.

Sinh hoạt toàn khổ, nhưng trong cực khổ này có thể nhìn thấy chút ánh rạng đông, nhóm lưu dân phá lệ quý trọng.

Ít nhất Trình đại nhân không có từ bỏ bọn họ……

Hiện tại Trình Khanh bảo nhóm lưu dân làm cái gì, bọn họ liền làm cái đó.

Một hai ngàn người, thế nhưng không một ai lựa chọn cầm hai mươi cân lương thực rời đi Hồng huyện.

Có hy vọng, lưu dân cũng trở nên biết lễ, Hà Uyển múc cháo cho bọn họ, một lưu dân ấp úng nói lời cảm tạ, sau lại xin lỗi: "Đúng vậy, xin lỗi……"

Đây là vì lúc trước chế trụ Hà Uyển, không cho Hà Uyển vào thành mà xin lỗi.

Hà Uyển cười cười, "Ăn cháo đi, sau khi no bụng, tất cả mọi người mới có sức lực làm việc khác."

Vinh Cửu nhìn Trình Khanh và Hà Uyển vì thu mua dân tâm mà làm những việc này, trực giác hai người này không hổ là vị hôn phu thê, dối trá đến làm người buồn nôn.

Trình Khanh vừa thấy ánh mắt hắn là có thể đoán được ý tưởng của thứ này.

Nếu không phải muốn lưu trữ làm con tin, nàng đã sớm để đám cướp Trường Cân g.i.ế.c c.h.ế.t Vinh Cửu.

"Ánh mắt khinh thường kia của ngươi là làm cho ai xem, ngươi còn có mặt mũi khinh thường người khác?"

"Nếu ta là ngươi, đã sớm hổ thẹn đến từ trên tường thành nhảy xuống."

Trình Khanh mắng còn chưa hết giận, còn đè đầu Vinh Cửu xuống nhìn: "Trợn to mắt chó của ngươi lên mà nhìn xem, đây là một hai ngàn mạng người, bản quan dù dối trá như thế nào, ít nhất cũng là cố gắng cứu bọn họ, ngươi thì sao? Sợ c.h.ế.t cho nên dẫn đám cướp Trường Cân về phương hướng Hồng huyện, ngoài đường đầy xác c.h.ế.t đói, khi ngươi đổ đồ ăn ở bên đường, có nghĩ tới số lương thực kia có thể cứu sống bao nhiêu lưu dân hay không…… Thôi, bản quan nói với ngươi là đàn gảy tai trâu."

Một người con cháu cẩm y ngọc thực cao lương, từ trước đến nay chưa từng phải chịu đông lạnh, đói khát, sẽ không có tâm đồng tình với lưu dân.

Trình Khanh buông tay ra, ném Vinh Cửu xuống, sai người đem tri huyện Hồng huyện mang về huyện nha giam giữ, về phần Vinh Cửu, tạm thời cứ ném trên tường thành.

"Nếu đám cướp Trường Cân công phá Hồng huyện, người thứ nhất ném xuống là hắn!"

Trình Khanh không để ý tới ánh mắt oán giận của Vinh Cửu, chuyện nàng phải làm còn rất nhiều.