Binh sĩ Vệ sở tử thương không ít, binh sĩ c.h.ế.t đều là thuộc hạ của Lý bách hộ, cũng là bằng hữu của hắn, Lý bách hộ đã g.i.ế.c đỏ cả mắt.
"Giết địch, lập công, báo thù!"
Vệ sở không phải quân biên giới, ngày thường sẽ không đánh giặc, tự nhiên có rất ít cơ hội g.i.ế.c địch lập công, đám cướp Trường Cân là phản tặc, g.i.ế.c tặc có thể lập công!
Lần này, Tôn An và Võ Nhị đều dẫn người vọt lên, chỉ có gia đinh Trình gia lưu lại bảo hộ Trình Khanh.
Bất luận cái gì, gia đinh Trình gia đều lấy an toàn của Trình Khanh làm trọng, lập công gì đó bọn họ không hiếm lạ.
Vinh Cửu giống một bãi bùn lầy mệt ngã trên mặt đất, ba hộ vệ của hắn đã ngất đi.
Trình Khanh không đi quản Vinh Cửu, lại sai gia đinh Trình gia nâng ba hộ vệ của Vinh Cửu lên trên xe ngựa, chính mình cùng hai gia đinh Trình gia động thủ giúp người bị thương băng bó, qua hơn nửa canh giờ, đám người Lý bách hộ và Võ Nhị mới đi trở về, bọn họ đoạt ngựa của đám cướp Trường Cân, lột Trường Cân trên eo kẻ cướp dùng để buộc đầu người, phía sau Lý bách hộ buộc nhiều đầu người nhất, đại khái có hai ba mươi cái.
Ngoại trừ đầu đám cướp, Lý bách hộ còn bắt trở về mấy người đám cướp Trường Cân làm tù binh.
"Trình đại nhân, tình huống không tốt lắm."
Từ trong miệng tù binh, Lý bách hộ biết được đây chỉ là một đám du binh nhỏ của đám cướp Trường Cân, đại bộ đội đám cướp Trường Cân đã đi về phương hướng thành Hoài An.
"Bọn họ đi tấn công thành Hoài An?"
Trình Khanh kinh ngạc.
Đám cướp Trường Cân cũng quá càn rỡ.
Thành Hoài An là nha môn tổng đốc thuỷ vận, Đại Ngụy có mười mấy vạn Tào Quân, thành Hoài An liền đồn trú mấy vạn.
"Binh lực của đám cướp có bao nhiêu?"
"Hồi đại nhân, tặc phu nói có năm vạn đại quân, ti chức cho rằng, binh lực chân thật của đám cướp nhiều nhất chỉ có một nửa!"
Tù binh Lý bách hộ bắt được không phải nhân vật trọng yếu trong đám cướp Trường Cân, tiểu binh tốt nào biết được kế hoạch phía trên.
Đương nhiên, số lượng Tào Quân chân thật trong thành Hoài An rốt cuộc có mấy vạn, chỉ sợ cũng chỉ Thạch tổng đốc mới biết được, Tào Quân Vệ sở cũng không thuộc quản lý của Kỳ chỉ huy sứ.
Lý bách hộ chỉ ngóng trông Tào Quân Vệ sở thành Hoài An không đến mức quá thối nát.
Nếu thành Hoài An thất thủ, đối với mọi người đều không có chỗ tốt.
Vinh Cửu vừa nghe nói năm vạn đám cướp Trường Cân đi tấn công thành Hoài An, giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, phải về thành Hoài An báo tin.
Trình Khanh bảo Võ Nhị đè hắn lại:
"Ngươi gặp phải cục diện rối rắm này, còn muốn chạy? Võ Nhị, bó hắn lại cho ta, mang vào thành!"
Vinh Cửu chửi ầm lên, Võ Nhị lấy vải rách ngăn chặn miệng Vinh Cửu.
Vinh Cửu kỳ thật thực sốt ruột, trong thành Hoài An có tỷ tỷ Vinh Ngọc Nương của hắn, còn có ba cháu ngoại trai, một cháu ngoại gái, còn có tỷ phu hắn…… Nhưng miệng hắn bị lấp kín, người cũng bị bó thành bánh chưng, dù muốn hướng Trình Khanh chịu thua cũng không làm được.
Trình Khanh không thả cho Vinh Cửu trở về, lại cũng sẽ không trơ mắt nhìn thành Hoài An bị đám cướp Trường Cân công phá, nàng bảo Võ Nhị tìm trên người Vinh Cửu, kéo ra một ngọc bội tinh mỹ, mặt trên khắc chữ ‘ Vinh ’, hẳn là có thể coi như bằng chứng thân phận, ném ngọc bội cho Tôn An, bảo Tôn An phái hai hộ vệ phủ Mậu Quốc Công khoái mã trở lại thành Hoài An báo tin.
"Nhất định phải mang tín vật đến phủ Tổng đốc, không thấy được tổng đốc đại nhân, ít nhất cũng phải gặp được tỷ tỷ Vinh Cửu."
Trình Khanh làm như vậy không chỉ có là khoái mã báo tin cho thành Hoài An, cũng là cầu cứu.
Nàng bắt Vinh Cửu làm con tin, nếu phủ Tổng đốc muốn cứu Vinh Cửu, nhất định sẽ phải cùng cứu cả đám người Trình Khanh!
Hai trăm binh sĩ Vệ sở, đã c.h.ế.t 27 người.
Hộ vệ phủ Mậu Quốc Công, đã c.h.ế.t một người.
Gia đinh Trình gia…… đã c.h.ế.t một người.
Trình Khanh ách giọng nói, nhường xe ngựa cho người bị trọng thương, ngựa thì nhường cho binh sĩ vết thương nhẹ, chính mình cùng những người không bị thương dùng hai chân đi về phương hướng cửa thành.
Nhìn thấy Trình Khanh đến gần, lưu dân vây quanh Hà Uyển, sợ Trình Khanh đoạt Hà Uyển đi, sẽ không phát lương thực cho mọi người.
Vừa rồi còn dám cùng Hà lão viên ngoại nói điều kiện, chân chính gặp được Trình Khanh mặc quan phục, lưu dân không có ai dám đứng ra ồn ào.
Không khí quá trầm trọng.
Trình Khanh thấy Hà Uyển.
"Sao lại thế này?"
Một lưu dân đánh bạo hỏi, "Ngươi…ngài có phải Trình trạng nguyên hay không?"
Trình Khanh gật đầu.
Nhóm lưu dân nhiều vài phần tự tin, nói Hà Uyển là tự nguyện lưu tại ngoài thành.
"Nàng nói chính mình là thê tử chưa qua cửa của ngài, ngài sẽ phát lương thực cho mọi người."
Trình Khanh tóm được Vinh Cửu làm con tin, Hà Uyển lại là con tin của lưu dân, nếu nàng không thừa nhận thân phận của Hà Uyển, nhóm lưu dân chỉ sợ sẽ nổi giận đả thương người.
Trình Khanh lại lần nữa gật đầu:
"Bản quan chính là tới cứu tế, các ngươi là bá tánh gặp tai hoạ, lương thực không chia cho các ngươi thì chia cho ai? Hiện tại bản quan muốn tiến vào thành trước, các ngươi cũng thấy, binh sĩ vì bảo hộ lương thực không bị cướp đi, thương vong thảm trọng, nếu các ngươi có thể nhường một chút, bản quan càng sớm vào thành, lương thực cứu tế liền sẽ càng sớm phát đến trong tay các ngươi."
Trình Khanh chỉ chỉ phía sau mình.
Đám người Lý bách hộ kéo đầu đám cướp Trường Cân, mùi m.á.u tươi gay mũi, nhìn liền thập phần đáng sợ, lưu dân kỳ thật cũng không dám cứng đối cứng cùng đoàn người Trình Khanh.
Bọn họ chỉ thử nói chuyện cùng Trình Khanh, không nghĩ tới Trình Khanh so với trong tưởng tượng của bọn họ thật dễ nói chuyện.
Vậy bọn họ có thể tin tưởng Trình trạng nguyên này không?
Nhóm lưu dân chần chờ.
"Đều tránh ra, thỉnh Trình trạng nguyên vào thành!"
"Vạn nhất hắn gạt chúng ta……"
"Sẽ không, Trình trạng nguyên không giống các vị quan khác!"
Nơi nào không giống nhau?
Không phải đặc biệt trẻ tuổi.
Mà là Trình Khanh nhường xe ngựa cho người bệnh, ngựa cũng nhường cho người bị thương, chính mình lại dùng hai chân đi tới.
Trình Khanh nói cho người bệnh tiến vào thành trước, nàng cực kỳ mỏi mệt, còn không quên an ủi Hà Uyển bị lưu dân giữ làm con tin: "Cho ta một canh giờ, ta sẽ đón ngươi vào thành!"
Hà Uyển nhẹ nhàng gật đầu.
Cửa thành, tri huyện Hồng huyện đang ngẩng cổ chờ đợi.
Bên người Tri huyện đại nhân, là Hà lão viên ngoại.
Lão gia tử “mời” tri huyện từ huyện nha ra tới, trong lòng đối với tri huyện Hồng huyện thập phần coi thường, đây là một con rùa đen rút đầu.
Tri huyện Hồng huyện vẻ mặt nịnh nọt chào đón, đang muốn chụp m.ô.n.g ngựa Trình Khanh, mặt Trình Khanh đã trầm xuống: "Bắt lấy hắn!"
Tri huyện Hồng huyện còn chưa có phản ứng lại đây, đã bị đè xuống, lại bị dây thừng trói lên, chặn miệng làm bạn cùng Vinh Cửu.
"Trình…Trình đại nhân?!"
Bọn nha dịch Huyện nha rút đao chỉ về phía Trình Khanh, Lý bách hộ dẫn theo một chuỗi đầu người, "Lớn mật! Các ngươi dùng đao chỉ vào Trình đại nhân, chẳng lẽ là đồng đảng của đám cướp Trường Cân?"
Bọn nha dịch hai mặt nhìn nhau.
Nhưng Huyện thái gia bị trói lại, Trình đại nhân đây là trực tiếp đoạt quyền?
Bọn nha dịch đã đoán trúng.
Trình Khanh trực tiếp tuyên bố Hồng huyện tạm thời do nàng tiếp quản, về phần tri huyện Hồng huyện ban đầu, đã không có năng lực an trí lưu dân, lại không có dũng khí chống đỡ đám cướp Trường Cân, nếu Hồng huyện vẫn do vị tri huyện này quản lý, vậy tất cả mọi người liền chờ cùng nhau xong đời.
"Bản quan là khâm sai phụng chỉ cứu tế, là cận thần của thiên tử, phẩm giai cao hơn so với tri huyện Hồng huyện, tạm thời tiếp quản Hồng huyện có gì không thể?"
Trình Khanh lại hỏi quân lính thủ thành và nha dịch.
Lời của nàng làm cho mọi người không có biện pháp phản bác, nhưng tổng cảm thấy không đúng chỗ nào đó……
Huyện tôn đại nhân còn bị Trình Khanh chộp trong tay, bọn họ cũng không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời nghe Trình Khanh.