Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 431




Bị người nâng cao đã lâu, cũng liền quên bổn phận.

Trình Khanh hiện tại quan chức không bằng Thạch tổng đốc, nhưng Vinh gia chỉ là thông gia của Thạch tổng đốc, chỉ cần Trình Khanh không để bụng đắc tội Thạch tổng đốc, Vinh gia, hoặc nói Vinh Cửu thiếu trước mắt, có biện pháp làm gì nàng?

Vinh Cửu muốn Trình Khanh tự mình bò lên trên cột buồm, một lần nữa treo cờ thuyền Vinh gia lên —— ngay cả Thạch tổng đốc tự mình trình diện, cũng không dám nói như vậy.

Ánh mắt Vinh Cửu âm ngoan, hộ vệ Vinh Cửu muốn tiến lên chế trụ Trình Khanh, Trình Khanh cười lạnh: "Bản quan g.i.ế.c người Vinh gia đều không cần lấy mạng đền mạng, mệnh các ngươi liền càng không đáng giá tiền, cút ngay, chó ngoan không cản đường!"

Vinh Cửu ra cửa, cả hộ vệ và hạ nhân hầu hạ không đủ trăm người.

Trình Khanh bên kia, không tính binh sĩ Vệ sở, đã có thể cùng Vinh Cửu đấu ngang nhau.

Huống chi Vinh gia là thương nhân, Trình Khanh là quan, trên người lại mang theo hoàng mệnh, khi Trình Khanh không nghĩ lưu mặt mũi cho Vinh gia, tuy một mình nàng ở trên thuyền Vinh gia, hộ vệ Vinh Cửu cũng không dám đánh nàng!

"Để hắn đi."

Ba chữ này, là Vinh Cửu từ kẽ răng bài trừ ra ngoài.

Trình Khanh mắng Vinh Cửu đến m.á.u chó phun đầu, lại vẫn toàn thân mà lui.

Trình Khanh trở lại trên thuyền chính mình, bàn tiệc vừa rồi gọi tới từ tửu lầu đã sớm bị Hà Uyển bọn họ ăn, Trình Khanh ở trên khoang thuyền Vinh gia mới gắp một miếng đồ ăn, hiện tại đói đến bụng kêu thầm thì, Trình Khanh bảo Tiểu Bàn đi nấu chén mì cho chính mình.

Hà lão viên ngoại đã thành tinh, vừa thấy Trình Khanh đói bụng trở về liền biết đàm phán thất bại.

"Cháu tính toán làm sao bây giờ?"

"Một Vinh Cửu thiếu gia mà thôi, không đại biểu được toàn bộ Vinh gia, Vinh gia đã có thể thành thương muối, hẳn phải biết đạo lý hòa khí sinh tài, Thạch tổng đốc hiện tại là tổng đốc thuỷ vận, không đảm đương nổi cả đời sẽ làm tổng đốc thuỷ vận, Vinh gia sẽ không cùng cháu xé rách mặt."

Cách nói của Trình Khanh, Hà lão viên ngoại cũng tán đồng.

Suy bụng ta ra bụng người, Hà lão viên ngoại nếu gặp phải chuyện tương tự, cũng sẽ không kết oán cùng một quan viên trẻ tuổi có tiền đồ, ngược lại sẽ "không đánh không quen nhau", đem xung đột biến thành giao tình hai bên.

Hà lão viên ngoại tán đồng Vinh gia sẽ không xé rách mặt, nhưng Vinh gia Cửu thiếu gia không xuống đài được, chỉ dựa vào Vinh gia ước thúc, không ngăn được Vinh Cửu thiếu gia ngáng chân tìm phiền toái cho Trình Khanh.

Minh thương dễ tránh, tên b.ắ.n lén khó phòng bị!

Trình Khanh ăn xong, no bụng, tâm tình cũng thoải mái hơn không ít:

"Sợ cái gì, cùng lắm thì tóm được một con dê Vinh Cửu thiếu gia dùng sức vuốt lông, nếu hắn có thể một đường theo tới Hoài Nam, sự an toàn của chúng ta càng có bảo đảm!"

Vinh Cửu thiếu gia không ném được mặt mũi như vậy.

Khi còn nhỏ phải ăn nhờ ở đậu, đã chịu không ít mệt, ủy khuất cũng nhiều……Nhưng kia đều là chuyện của bao nhiêu năm trước!

Từ sau khi tỷ tỷ ruột gả vào Thạch gia, Vinh Cửu ở Vinh gia liền lại chưa từng bị làm khó dễ, đợi đến khi Thạch đại nhân trở thành tổng đốc thuỷ vận, tất cả mọi người trong Vinh gia còn phủng Vinh Cửu, lão thái quân Vinh gia ở trước mặt người ngoài đã nói vô số lần, Vinh Cửu là cháu trai bà yêu thương nhất, ai làm cho Vinh Cửu tức giận, lão thái quân không tha cho người đó.

Vinh gia dân cư đông đảo, cháu trai, cháu gái của lão thái quân thêm lên có hai ba mươi người, Vinh Cửu có thể áp qua những người khác trở thành bảo bối trong lòng lão thái quân, tất cả mọi người đều biết là vì nguyên nhân gì.

Thạch tổng đốc đối với sinh ý của Vinh gia có trợ giúp quá lớn.

Người Vinh gia phủng hắn, người bên ngoài Vinh gia cũng phủng hắn, thời gian trôi qua lâu, Vinh Cửu cũng đã quên ủy khuất từng chịu khi nhỏ.

Hiện tại gặp được Trình Khanh không cho mặt mũi, xé xuống mặt mũi Vinh Cửu, trần trụi nói cho hắn, cái gọi là mặt mũi toàn dựa vào tỷ tỷ gả tốt, Vinh Cửu cũng không có một chút bản lĩnh của chính mình —— Vinh Cửu ở trong khoang thuyền suy nghĩ nửa ngày, phát hiện Trình Khanh nói thật, nếu không có cầu Thạch gia trợ giúp, hắn hoàn toàn không có biện pháp làm gì được Trình Khanh!

Tưởng tượng như vậy, Vinh Cửu liền càng bực.

Chẳng lẽ không cầu Thạch gia trợ giúp, hắn liền thật sự không thể làm Trình Khanh chịu thua nhận sai sao?

Vinh Cửu ở trong khoang thuyền ngồi hai canh giờ, xuyên thấu qua cửa sổ khoang thuyền nhìn chằm chằm thuyền Trình Khanh, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sơn trân hải vị trên bàn đã sớm lạnh, một tỳ nữ căng da đầu tiến vào thu thập.

Hạ nhân Vinh gia đều biết Vinh Cửu bị quét mặt mũi, tỳ nữ đau lòng đến hốc mắt đều đỏ.

"Thiếu gia, đầu bếp nấu cháo, thiếu gia dùng một chút đi, đừng vì một kẻ không lên được mặt bàn mà tức giận hỏng thân thể của chính mình."

"Không lên được mặt bàn?"

Vinh Cửu lẩm bẩm nói: "Nếu họ Trình không lên được mặt bàn, vậy ta bị hắn chế nhạo, lại tính là cái gì!"

Tỳ nữ phát hiện chính mình nói sai, cái hay không nói, nói cái dở, làm gì lại đề đến tên họ Trình kia.

Nhưng, Cửu thiếu gia thật sự không có biện pháp làm gì tên họ Trình kia sao?

Họ Trình tuy làm quan, tuổi còn trẻ như vậy, quan chức cũng sẽ không quá lớn.

Tri phủ Dương Châu thấy Cửu thiếu gia cũng phải khách khách khí khí, làm quan đều như vậy, quan nhỏ sợ quan lớn, chỉ cần Cửu thiếu gia chịu hướng Thạch gia xin giúp đỡ…… Tỳ nữ vừa mới biểu lộ ra một chút ý tứ này, Vinh Cửu đã giận dữ, một ly rượu đập trúng cái trán tỳ nữ.

"Cút đi!"

Tỳ nữ vỗ m.ô.n.g ngựa vỗ tới trên chân ngựa, Vinh Cửu hiện tại vừa nghe phải hướng Thạch gia xin giúp đỡ, liền sẽ nhớ tới lời Trình Khanh chế nhạo hắn!

Tỳ nữ đáng thương vô cùng lui đi ra ngoài, chờ rời khỏi trước mặt Vinh Cửu mới dám lau rượu trên mặt.

Không dám trách Cửu thiếu gia, chỉ dám trách Trình Khanh, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm thuyền Trình Khanh.

Gã sai vặt bên người Vinh Cửu tới dò hỏi Cửu thiếu gia khi nào mới có thể khởi hành rời bến tàu.

"Cô nãi nãi lại có thai, nếu không phải lão thái quân mừng thọ, Cửu thiếu gia cũng sẽ không rời Hoài An trở về Dương Châu, trước mắt đã chậm trễ, nếu còn không khởi hành, sao có thể đến kịp tiệc mừng thọ của lão thái quân……"

Gã sai vặt mặt ủ mày ê.

Không đuổi kịp tiệc mừng thọ của lão thái quân, lão thái quân khẳng định sẽ không trách Cửu thiếu gia, Cửu thiếu gia không có sai, sai đều là hạ nhân bên người Cửu thiếu gia.

Gã sai vặt lo sợ bất an, nhìn bộ dáng Cửu thiếu gia, là muốn tiếp tục đuổi theo họ Trình kia?

Có cái gì hay mà đuổi nha, họ Trình kia muốn đi Hoài Nam cứu tế, đám cướp Trường Cân ở Hoài Nam rất lợi hại!

Gã sai vặt cắn răng: "Không thể để Cửu thiếu gia đi Hoài Nam, nếu Cửu thiếu gia xảy ra chuyện không hay, người trên thuyền cũng đều không có kết cục tốt, Cửu thiếu gia chỉ nghe cô nãi nãi nói, chúng ta đưa tin đến thành Hoài An đi!"

Cửu thiếu gia khẳng định sẽ trách gã sai vặt tự chủ trương, nhưng cô nãi nãi gả đi Thạch gia, lại sẽ khen ngợi gã sai vặt trung tâm.

……

Hai vạn thạch lương thực, đi đường sông chỉ cần mấy chục con thuyền, đi đường bộ, yêu cầu nhân lực la ngựa liền nhiều.

Quan phủ địa phương đã tận lực hiệp trợ Trình Khanh, tới chạng vạng ngày thứ hai, mới có các bá tánh mang theo la ngựa trâu nhà mình lại đây hỗ trợ vận chuyển lương thực, đây cũng là một loại phương thức các bá tánh phục dịch, không làm việc vận chuyển lương thực, vẫn có lao dịch khác chờ bọn họ.

Người không có súc vật và xe chỉ có thể dựa vào nhân lực khuân vác, tới ngày thứ ba, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn tới có hai ba ngàn dân phu.

Không mấy người là tự nguyện tới, hiện tại đi Hoài Nam rất nguy hiểm!

Nhưng phục dịch không phải bọn họ nguyện ý hay không, chỉ cần quan phủ mộ binh, bọn họ nhất định phải tới.

Không nghĩ tới liền phải trả bạc để miễn quân dịch, không lấy được bạc ra, chỉ có thể căng da đầu đi Hoài Nam một chuyến. Dân phu hỗ trợ vận chuyển lương thực, không chỉ không có thù lao, khi xuất phát còn phải mang theo đồ ăn cho chính mình và gia súc.