Lăng tự chính cũng không thỏa hiệp.
Cuối cùng ở dưới sự trợ giúp của dịch thừa trạm dịch, tìm được tám con ngựa.
Lăng tự chính sau khi cân nhắc một phen, cưỡi tám con ngựa tiếp tục vào kinh.
Như vậy, nhân số hộ vệ bảo hộ hắn lập tức giảm ba phần tư, chỉ còn lại bảy hộ vệ!
Lực lượng hộ vệ của Lăng tự chính bị suy yếu, rời đi trạm dịch Thông Châu không bao lâu, quả nhiên liền có một đám người ý đồ chặn lại Lăng tự chính.
Một đường theo tới Thông Châu, đoàn người Lăng tự chính đã mệt, nhóm người theo đuôi rốt cuộc không kiềm chế được hiện thân cướp đoạt.
Lăng tự chính chỉ mang theo bảy hộ vệ, không phải đối thủ của đối phương, đây là vùng hoang vu dã ngoại, thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, Lăng tự chính đã từ bỏ hồi kinh, giao giấy dầu bao thật dày trong lòng n.g.ự.c cho một hộ vệ, bảo hắn không cần phải để ý đến chính mình, ngàn vạn muốn mang theo chứng cứ phá vây.
Lăng tự chính đã làm tốt chuẩn bị khẳng khái hy sinh, ông trời lại cho Lăng tự chính một cơ hội, một đoàn xe xuất hiện, cắm cờ hoàng tộc, lại là gặp được quý nhân đi ra ngoài!
Lăng tự chính vui mừng, liều mạng ăn một đao cũng muốn cao giọng kêu cứu:
"Hạ quan là Đại Lý Tự Tự Chính, phụng mệnh triều đình điều tra án, hiện bị kẻ cắp đuổi giết, thỉnh quý nhân ra tay tương trợ!"
Lăng tự chính lại hô thêm hai lần, rốt cuộc có quân sĩ chạy tới tương trợ.
Nhóm kẻ cắp đuổi g.i.ế.c Lăng tự chính tuy võ nghệ cao cường, lại không địch được quân sĩ người đông thế mạnh, cuối cùng hốt hoảng đào tẩu, có hai kẻ cắp thất thủ bị bắt, lập tức cắn đứt túi độc giấu ở hàm răng, đổ m.á.u mà chết.
Lăng tự chính ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt lộ ra may mắn sống sót sau tai nạn.
Thẳng đến khi quân sĩ nói quý nhân muốn gặp Lăng tự chính, Lăng tự chính mới nhịn đau xót, sửa sửa vết m.á.u loang lổ trên quan phục nhăn dúm dó, đi theo quân sĩ tới trước mặt quý nhân.
Quý nhân là quý nhân thật.
Bào muội của đương kim thiên tử, Phúc Trinh Trưởng công chúa được thánh sủng!
Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, tiểu quan giống như Lăng tự chính, làm sao sẽ được Trưởng công chúa xem ở trong mắt.
"Bên người bổn cung có ngự y đi theo, có thể trị thương cho Lăng tự chính."
Ngữ khí Trưởng công chúa hòa ái, Lăng tự chính từ chối vài câu, cũng nhận ý tốt của Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa cũng muốn hồi kinh, mời mấy người Lăng tự chính đồng hành, có hộ quân của phủ công chúa, bọn đạo chích sẽ không dám tới mạo phạm, Lăng tự chính vui vẻ đồng ý.
Có lẽ là quá mệt mỏi, sau khi ngự y băng bó xong miệng vết thương cho Lăng tự chính và các hộ vệ, đám người Lăng tự chính thế nhưng trước sau đều ngủ.
Trên xe ngựa, Lăng tự chính người đầy mồ hôi.
Giấy dầu bao chặt chẽ che chở trong lòng n.g.ự.c hắn, bị người đưa đến xa giá của Trưởng công chúa.
Lăng tự chính lại không biết, đồng hành cùng Trưởng công chúa, còn có ái nữ của Trưởng công chúa, tam hoàng tử phi Nhu Gia.
Trưởng công chúa xem xong "Chứng cứ" kia, biểu tình trên mặt rất là phức tạp.
"Mẫu thân?"
Nhu Gia hơi hơi nghiêng thân mình, đi xem "Chứng cứ" trong tay Trưởng công chúa, xem xong cũng không nhịn được nhíu mày.
Đây tính là chứng cứ cơ yếu gì.
Bên trong thật là tấu chương Mạnh Hoài Cẩn viết cho hoàng đế, lại là một sổ con thỉnh an ca tụng công đức, nửa câu cũng chưa đề cập đến sự tình Thiên Tân Vệ.
"Này ——"
Trưởng công chúa lại phái người mở ba hộp gỗ đám người Lăng tự chính mang về từ Thiên Tân Vệ.
Nếu tình báo không sai, hộp gỗ hẳn là đựng ba cái đầu người…… Nhu Gia có hơi chút buồn nôn, che lại miệng mũi trước.
Kết quả sau khi hộp gỗ mở ra, lại nào có đầu người gì, hộp gỗ dùng sáp ong bịt kín khe hở, rõ ràng là ba hộp đậu trấn.
Nhu Gia sau đó mới phát hiện chính mình đã xem thiếu một đoạn, trong sổ con thỉnh an của Mạnh Hoài Cẩn có nhắc tới, đại ý là hắn ở Thiên Tân Vệ ăn được đậu trấn giòn ngọt nhiều nước, không muốn độc hưởng mỹ thực, đặc biệt sai người mang về kinh thành kính hiến cho Hoàng Thượng vân vân.
Sợ mùi hương của đậu trấn bị bay mất, liền cho vào trong hộp gỗ, lấy sáp ong bịt kín.
Mạnh Hoài Cẩn không hổ là Mạnh Hoài Cẩn, ngay cả chụp m.ô.n.g ngựa Hoàng Thượng cũng tươi mát thoát tục không giống người thường như thế —— phi, tất cả mọi người đều bị Mạnh Hoài Cẩn lừa!
Hay cho một chiêu dương đông kích tây, lấy Lăng tự chính hấp dẫn chú ý, chứng cứ chân chính, sợ là đã sớm từ con đường khác đưa về kinh thành, hiện tại ra lệnh cho người chặn lại cũng đã chậm.
Trưởng công chúa hận không thể dẫm ba hộp đậu trấn nát nhừ, cuối cùng cố gắng bình ổn hô hấp, vẫy vẫy tay sai người hồi phục lại nguyên trạng của hộp gỗ, trả lại bên người Lăng tự chính.
"Là bổn cung coi thường Mạnh Hoài Cẩn, người này ngày thường không có điệu cao như tiểu tử Trình Khanh kia, nhưng luận về thông minh, có lẽ là ở phía trên Trình Khanh!"
Các triều thần chỉ thấy Trình Khanh Lục Nguyên Cập Đệ, được hoàng đế ưu ái, ngắn ngủn mấy tháng, đã thăng thành ngũ phẩm hầu dạy học sĩ, liền cho rằng Trình Khanh sẽ là một con dê đầu đàn trong những người trẻ tuổi.
Lại không nhìn thấy, Mạnh Hoài Cẩn chỉ nhập sĩ sớm hơn so với Trình Khanh một khoa, đã không hiện sơn lộ thủy thăng làm Đại Lý Tự thiếu khanh!
Đại Lý Tự thiếu khanh tuy chỉ tứ phẩm, Đại Lý Tự lại là nha môn hàng đầu của "Đại chín khanh", Đại Lý Tự thiếu khanh, chỉ ở dưới Đại Lý Tự Khanh.
Lại hướng lên trên một bước, chính là "Chín khanh".
Hơn nữa Mạnh Hoài Cẩn thăng chức, nhìn không có nhanh như Trình Khanh, cũng không bị nghi ngờ như Trình Khanh.
Trưởng công chúa nói cho Nhu Gia, "hoàng đế cữu cữu của con có phải thật sự coi trọng tiểu tử Trình Khanh kia hay không khó mà nói, nhưng hắn khẳng định là coi trọng Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn lên chức vừa nhanh vừa ổn định, Trình Khanh căn cơ không sâu."
Nhu Gia chần chờ nói, "…… Mạnh Hoài Cẩn, là người của Tiêu Vân Đình đi? Không có Tiêu Vân Đình tiến cử, Mạnh Hoài Cẩn không thăng chức được nhanh như vậy, con từng ở thôn trang Tiểu Thang Sơn của Tiêu Vân Đình gặp phải Mạnh Hoài Cẩn, khi đó cho rằng Mạnh Hoài Cẩn là phụng chỉ đến dạy học cho Tiêu Vân Đình, cũng chưa nghĩ nhiều."
Nhu Gia vì yêu mà sinh hận, hiện giờ nhắc đến Tiêu Vân Đình, tự nhiên không phải là ‘ Đình biểu ca ’ tình yêu nồng đậm, mà là xưng hô lạnh nhạt tên đầy đủ của Tiêu Vân Đình.
Nhu Gia cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn là người của Tiêu Vân Đình, nhưng nàng tưởng nỗ lực, biến Mạnh Hoài Cẩn thành người của chính mình.
Đi theo Tiêu Vân Đình có tiền đồ gì?
Dù cho Tiêu Vân Đình kế thừa vương vị, cũng chỉ là một thân vương!
Hơn nữa Tiêu Vân Đình không còn sống được mấy năm, Mạnh Hoài Cẩn còn trẻ tuổi như vậy, nhìn qua lại không mệnh ngắn, tiền đồ chính trị há chỉ có mấy năm?
Trưởng công chúa nhẹ nhàng lắc đầu, "Mạnh Hoài Cẩn không phải là người của Tiêu Vân Đình, nhưng hắn và Trình thị ràng buộc không cạn, người này dù cho có năng lực, cũng khó chân chính cho chúng ta sở dụng."
Nhu Gia còn muốn nói thêm, Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhìn nàng một cái:
"Nghe nói, Mạnh Hoài Cẩn và Trình Dung vốn có hôn ước, không biết vì sao, sau khi Mạnh Hoài Cẩn vào kinh, hôn ước của hai người lại trở thành phế thải, Trình Dung cũng đến kinh thành chuẩn bị tìm một hôn phu khác. Tình cảm của con người thực kỳ lạ, nếu Trình Dung gả cho người khác, Mạnh Hoài Cẩn và nàng chính là người xa lạ càng lúc càng xa, nhưng Trình Dung cố tình lại chết, con xem Mạnh Hoài Cẩn người này, nếu luận diện mạo khí độ, trong toàn bộ kinh thành, nam tử xuất sắc giống như hắn, cũng chỉ có Tiêu Vân Đình. Một người như vậy, vì sao hơn hai mươi tuổi còn chưa cưới thê tử, chẳng lẽ con cho rằng, không có quý nữ kinh thành ái mộ hắn sao?"
Trưởng công chúa chất vấn, làm bàn tay giấu ở trong tay áo của Nhu Gia nắm lại.
Trình Dung.
Lại là Trình Dung.
Chính mình khi niên thiếu vô tri đã làm một việc sai lầm, chẳng lẽ muốn cả đời phải bị việc này dây dưa?
Một dân nữ, đã c.h.ế.t cũng thôi đi, chẳng nhẽ còn muốn chính mình đền mạng cho đối phương?