Du Tam nhỏ giọng lẩm bẩm, "Kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, có thể thấy được ngươi đã sớm biết đại khái tình huống của hải tặc, lần sau đừng gạt tiểu gia."
Trình Khanh kỳ thật cũng không phải biết rất rõ ràng.
Là Tiểu Bàn phát hiện bên đường sông có động tĩnh, hai hải tặc trêu đùa, nói sau khi cướp được thuyền sẽ làm như thế nào, bị Tiểu Bàn nghe được.
Không đến lúc cháy nhà ra mặt chuột, Trình Khanh không biết hải tặc có bao nhiêu người, không biết hải tặc bao lâu sẽ phát động công kích, thậm chí không xác định trên thuyền có nội quỷ hải tặc xếp vào hay không.
Nhưng Du Tam cố gắng như vậy, lần sau chẳng sợ chỉ là nguy hiểm hư hư thực thực, cũng nên bàn bạc cùng Du Tam.
Trình Khanh định đáp ứng Du Tam, lại phát hiện người này đã dựa vào trên ghế ngủ.
Du Tam đã ngủ không có tính công kích.
Môi trắng trắng, trên mặt cũng không có bao nhiêu huyết sắc, nhìn chính là một bộ dáng tiểu đáng thương —— Du bách hộ là không cần bị người thương hại, nếu Trình Khanh biểu hiện ra một chút xem thường, Du Tam dù cho cả người là vết thương đều sẽ lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên chứng minh chính mình còn có thể g.i.ế.c địch.
Quỷ ấu trĩ!
Trong lòng Trình Khanh đánh giá như vậy, khi nói chuyện lại không tự giác hạ thấp âm lượng.
Cốc Hoành Thái mất hơn một canh giờ mới ký lục được hết phi vụ lừa đảo của Hứa lão gia.
"Lão họ Hứa lừa đảo tích cóp cho đến giờ cũng đã được 10-20 vạn lượng bạc, ở Từ Châu cũng là nhân vật có uy tín danh dự……tiền tài bất nghĩa, nên sung công nha!"
Cốc Hoành Thái tiến đến trước mặt Trình Khanh làm mặt quỷ.
Trình Khanh liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn: "Sung công như thế nào?"
"Hắc hắc hắc ——"
Cốc Hoành Thái không nói cho hết lời, nhưng hắn cảm thấy Trình Khanh hẳn có thể hiểu.
Trình Khanh đương nhiên biết thứ này đang nói cái gì, xem ra sau khi cùng nhau trải qua hải tặc tập kích, Cốc Hoành Thái tự giác đã kéo gần quan hệ cùng Trình Khanh, dám ở trước mặt Trình Khanh nói này đó.
Trình Khanh xách Hứa lão gia lại đây, bắt Hứa lão gia ký tên ấn dấu tay ở trên công văn nhận tội, lại kêu Cốc Hoành Thái viết một phần công văn, đại ý là Hứa lão gia không chỉ sẽ trả lại tiền tài bất nghĩa mấy năm nay lừa được, còn nguyện ý đem lợi nhuận kiếm được từ kinh doanh dựa trên tiền tài bất nghĩa quyên góp cho Hoài Nam cứu tế.
Hứa lão gia cái này không chỉ có chân đau, tâm can tì phổi của hắn đều đau!
"Như thế nào, ngươi không nghĩ quyên?"
Trình Khanh ngữ khí lành lạnh, Hứa lão gia nhìn chung quanh, trên boong tàu tất cả đều là t.h.i t.h.ể hải tặc, hắn dám nói một chữ "Không", liền phải đoản mệnh làm bạn cùng nhóm quỷ trên boong tàu.
"Quyên, quyên, Hứa mỗ nhớ thương Hoài Nam, nguyện quyên gia tài cho Hoài Nam."
Khi Hứa lão gia ký tên ấn dấu tay, tay run đến lợi hại.
Hắn không tin Trình Khanh sẽ đem bạc quyên góp cho Hoài Nam, đây chỉ là lý do nói cho dễ nghe, bản chất là chói lọi đánh cướp!
Hứa lão gia làm ra bộ dáng thập phần phối hợp, trong lòng lại nhớ thương lời Trình Khanh vừa nói, muốn đem một đám người bác lái đò đến nha môn Hoài An trị tội, Hứa lão gia quyết định nén giận sống đến Hoài An, lại hướng quan phủ cầu cứu.
Chờ sau khi được cứu, sẽ cắn ngược lại một cái, nói công văn nhận tội là Trình Khanh nghiêm hình bức cung bắt hắn ký tên!
Cốc Hoành Thái lại bực mình.
Hứa lão gia không tin Trình Khanh muốn đem gia tài Hứa gia quyên góp cho Hoài Nam, Cốc Hoành Thái lại biết nếu Trình Khanh nói như vậy, liền nhất định sẽ làm như vậy.
Trời ơi, hắn nói ‘ sung công ’ không phải ý này!
Trình Khanh nhất định là cố ý.
Lần này gia đinh Trình gia cùng hộ vệ phủ Mậu Quốc Công gần như mỗi người đều bị thương, tạm thời còn chưa có người chết, người bị thương nặng nhất là hộ vệ phủ Mậu Quốc Công, chính là vị được Tiểu Bàn hỗ trợ khâu bụng.
Còn có một người là gia đinh Trình gia, tay phải bị hải tặc c.h.é.m đứt, mặc kệ là Trình Khanh hay là Tiểu Bàn, hiển nhiên cũng không có biện pháp khâu lại bàn tay đứt.
Các hộ vệ phủ Mậu Quốc Công anh dũng g.i.ế.c địch, trải qua chuyện này, Trình Khanh mới bắt đầu tín nhiệm bọn họ.
Nàng gọi Tôn An tới, nói lần này người phủ Mậu Quốc Công phụng mệnh tới bảo hộ nàng, trở về kinh thành nàng đều có thù lao đưa lên, hộ vệ bị thương, nàng phụ trách mọi chi phí mời đại phu và mua dược, nếu tao ngộ bất hạnh, sẽ dựa theo tiêu chuẩn của gia đinh Trình gia xử lý:
"Đương nhiên, ta hy vọng người đi theo ta đến Hoài Nam, khi trở lại kinh thành một kẻ đều không thiếu!"
Trình Khanh nói trở lại kinh thành sẽ cho mọi người thù lao, Tôn An cũng không cự tuyệt.
Khi ra tới, Mậu quốc công đã nói qua, sau khi rời kinh tất cả mọi người phải nghe Trình Khanh, chỉ là lúc trước không gặp phải nguy hiểm, Trình Khanh đối đãi với đám người Tôn An khách khách khí khí, tự nhiên cũng không phân phó cho Tôn An làm cái gì.
Hiện tại Trình Khanh chủ động nhắc tới việc này, là bắt đầu tín nhiệm chính mình và các huynh đệ, Tôn An tự nhiên sẽ không làm trái lại Trình Khanh.
Trình Khanh lại nói muốn để những người thương thế nặng lưu tại Hoài An dưỡng thương, Tôn An cũng đồng ý.
Nếu Trình Khanh bắt đầu tín nhiệm đám người Tôn An, tự nhiên liền thuyết minh tình thế hiểm trở ở Hoài Nam cho Tôn An.
Tôn An hiển nhiên không sợ: "Tiểu nhân cùng các huynh đệ mặc cho đại nhân sai phái!"
Trình Khanh cười cười: "Cũng không thể nói là sai phái, chúng ta cùng làm việc, khả năng bình an trở lại kinh thành cũng lớn hơn. Đêm nay các ngươi cũng đừng thả lỏng cảnh giác quá sớm, tuy rằng mọi người đều rất mệt, nhưng…… Các ngươi đều phải có chuẩn bị."
Tôn An minh bạch.
Trình Khanh biết, trong ổ hải tặc còn có một vị ‘ Đại đương gia ’ chưa lộ diện.
Nàng đặt t.h.i t.h.ể nhóm hải tặc ở trên boong tàu, treo ở trên cột buồm, cũng không biết vị Đại đương gia kia khi nhận được tin, có phái người tới đoạt t.h.i t.h.ể đi hay không…… Nếu tới, phía chính mình chỉ có thể lấy lại tinh thần tiếp tục tắm m.á.u g.i.ế.c địch!
Đêm tối chậm rãi qua đi, mặt trời dâng lên, Tiểu Bàn đánh ngáp, xoa cánh tay.
"Thiếu gia, chờ tới Hoài An, chúng ta có phải sẽ an toàn hay không?"
An toàn?
Thế đạo này không yên ổn, cho nên đến nơi nào cũng không tính là chân chính an toàn.
Trình Khanh không muốn đề cập đến loại trầm trọng này, làm Tiểu Bàn lo lắng.
Đại Lý Tự thiếu khanh Mạnh Hoài Cẩn mấy ngày trước đến Thiên Tân Vệ, điều tra vụ án cháy Đại Doanh Thương Thiên Tân.
Lúc Mạnh Hoài Cẩn mới đến Thiên Tân Vệ, mọi người cũng không đặt Mạnh thiếu khanh trẻ tuổi ở trong mắt.
Mấy ngày sau, nhóm sâu mọt Thiên Tân Vệ có hơi chút luống cuống.
Vị Mạnh thiếu khanh này lớn lên như trích tiên, thật là nhẹ nhàng quân tử như ngọc.
Nhưng điều tra vụ án cháy Đại Doanh Thương lại xảo quyệt, thủ đoạn đanh đá chua ngoa, hoàn toàn không giống diện mạo và khí chất của hắn!
Người liên quan đến vụ án, mặc kệ là quan viên nha môn Thiên Tân, hay là võ quan ba Vệ sở lớn ở Thiên Tân, Mạnh thiếu khanh nên bắt liền bắt, không vì chức quan lớn nhỏ mà đối đãi khác nhau…… Ban đầu điều tra chính là vụ việc Đại Doanh Thương bị thiêu hủy, cuối cùng tra được lại là ba đại Vệ sở Thiên Tân thối nát.
Trong gần 5 năm, ba kho lúa Thiên Tân thiếu hụt tích lũy có hơn một trăm vạn thạch.
Đây chỉ là 5 năm.
Sổ sách 5 năm trước, căn bản tìm không thấy!
Đời trước của Điền chủ sự, lấy cớ tuổi già bệnh nặng cáo lão về quê, hiện giờ có còn sống hay không cũng khó xác định.
Bỏ qua chuyện Hộ Bộ, ba đại Vệ sở Thiên Tân đã thối nát đến nông nỗi không thể không tra——
Mạnh Hoài Cẩn lên làm Đại Lý Tự Khanh, vẫn chưa điều tra vụ án nào quá lớn, hai gã hạ quan Đại Lý Tự đi theo đến Thiên Tân đối với thủ đoạn của hắn đều thực phục, nhưng lại đối việc Mạnh Hoài Cẩn quyết định điều tra ba đại Vệ sở Thiên Tân cũng không duy trì.
Mạnh Hoài Cẩn kiên trì nói: "Nếu Vệ sở cùng việc kho lúa thiếu hụt không quan hệ, bọn họ sẽ chịu được điều tra."
Mạnh Hoài Cẩn kiên trì muốn điều tra, lật tung ba đại Vệ sở Thiên Tân, ngoại trừ có thể báo cáo kết quả công tác với hoàng đế, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.
Hai quan viên Đại Lý Tự trong lòng hốt hoảng, bọn họ không khuyên được Mạnh Hoài Cẩn, tới Thiên Tân Vệ ngắn ngủn mấy ngày đã gầy một vòng, hiển nhiên là bị dọa đến.