Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 411




Tiểu Bàn khẳng định không nghĩ câu dẫn hắn.

Trình Khanh sủng ái tỳ nữ này, đến Hoài Nam cứu tế cũng phải mang theo, tỳ nữ này sớm muộn gì cũng là người trong phòng của Trình Khanh, không đáng câu dẫn hắn.

Cốc Hoành Thái cũng không có ý tứ câu dẫn người của Trình Khanh, là Bách hộ đại nhân nhà mình cùng Trình Khanh ở trong khoang thuyền thời gian quá lâu, Cốc Hoành Thái tò mò.

Khoang thuyền lại không rộng lắm, hai đại nam nhân bốn mắt nhìn nhau, một chút đều không xấu hổ sao?

Tiểu Bàn đứng ở cửa khoang thuyền canh gác, nàng muốn đề phòng Hứa lão gia và bọn hạ nhân Hứa lão gia bỗng nhiên tới gần, lại bị nghe thấy âm thanh nói chuyện giữa Trình Khanh và Du Tam trong khoang thuyền, biết Hoài Nam so với thiếu gia nhà mình nghĩ đến càng nguy hiểm hơn, dưới tình huống lo lắng, nào có rảnh phản ứng Cốc Hoành Thái!

Cốc Hoành Thái ra tiếng quấy rầy nàng, Tiểu Bàn hung hăng trừng hắn, hai con mắt tròn xoe, giống nai con, dù hung ba ba như thế nào cũng không có lực uy hiếp:

"Ngươi là một gã sai vặt, còn có thể quản đến trên đầu thiếu gia sao? Biểu thiếu gia chính là đối với ngươi quá rộng rãi, mới làm ngươi không quy ——"

Tiểu Bàn bỗng nhiên ngừng nói, Cốc Hoành Thái còn không quen đâu.

"Mắng đi, sao ngươi không mắng tiếp?"

"Câm miệng!"

Tiểu Bàn vòng qua Cốc Hoành Thái, thân thể dựa vào lan can boong tàu, nỗ lực nhìn sang bờ sông, Cốc Hoành Thái theo tầm mắt nàng nhìn lại, bờ sông tất cả đều là cỏ dại bụi cây, dị thường gì cũng không có nha.

"Này, ngươi nhìn cái gì vậy?"

"Suỵt ——"

Cốc Hoành Thái ồn ào, Tiểu Bàn sốt ruột.

Hắn không rõ năng lực của Tiểu Bàn, càng muốn cùng Tiểu Bàn đối nghịch, "Ngươi cái tiểu tỳ nữ này mới thật là một chút quy củ cũng không…… ưm."

Tiểu Bàn nhón mũi chân, duỗi tay bưng kín miệng Cốc Hoành Thái.

Tiểu Bàn là tỳ nữ, không phải đại tiểu thư, tay nàng tuy có non mịn, lại không giống thiên kim tiểu thư nhu nhược không có xương.

Lấy chênh lệch chiều cao giữa hai người, Cốc Hoành Thái vừa cúi đầu, là có thể thấy đôi mắt hạnh của Tiểu Bàn tràn ngập nôn nóng, hơi thở tươi mát lanh lẹ trên người thiếu nữ liên tiếp chui vào trong lỗ mũi Cốc Hoành Thái, ma xui quỷ khiến, Cốc Hoành Thái câm miệng.

Nếu chính mình dùng sức đẩy nàng ra, tiểu nương tử này khẳng định sẽ rơi vào trong sông.

Ha hả, gia không phải sợ Trình Khanh, là không muốn chấp nhặt với tiểu nương từ!

Nếu tiểu nương tử này rơi vào trong sông c.h.ế.t đuối, đường xá dư lại ngay cả người đấu võ mồm cũng không tìm thấy, tất sẽ nhàm chán ——

Tiểu Bàn dựng lỗ tai nghe một lát, nỗ lực bài trừ tiếng nước và động tĩnh từ con thuyền khác quấy nhiễu, đi nghe động tĩnh hai bên đường sông.

Nhưng chỉ nghe được tiếng gà rừng khanh khách kêu trong bụi cỏ hai bên bờ sông.

Chẳng lẽ vừa rồi là chính mình nghe lầm?

Tiểu Bàn rối rắm.

Nàng vẫn luôn biết chính mình đầu óc không tính thông minh.

Sau khi theo Trình Khanh thiếu gia, ở dưới ảnh hưởng của thiếu gia, nàng trở nên hơi chút thông minh, ít nhất biết khi chính mình vô pháp hạ phán đoán, cần báo nghi ngờ cho người thông minh, để người thông minh đi làm quyết định.

Ở trong lòng Tiểu Bàn, Trình Khanh chính là người thông minh nhất!

Nàng buông Cốc Hoành Thái ra, chính mình xoay người đi đến khoang thuyền, nhẹ nhàng gõ vang cửa khoang.

"Thiếu gia, nô tỳ có thể tiến vào không?"

Cửa bị kéo ra, Du Tam đi ra, Tiểu Bàn chạy nhanh đi vào, trở tay đóng cửa lại.

Trong lòng Du Tam rất là không tha.

Hắn chưa từng có cùng Trình Khanh nói nhiều như vậy.

Nhưng tỳ nữ tên Tiểu Bàn bên người Trình Khanh này, có phải cùng Trình Khanh quá thân mật khăng khít hay không?

Trình Khanh đã thu Tiểu Bàn vào phòng?!

Nam nhân tiếp cận Trình Khanh, Du Tam không cao hứng.

Nhưng nghĩ đến ngoại trừ nam nhân, Trình Khanh sẽ cùng nữ nhân thân cận, hiện tại có ái tì, tương lai sẽ cưới thê sinh con, kiều thê mỹ thiếp trong ngực, mỗi người đều có thể danh chính ngôn thuận thân thiết cùng Trình Khanh, Du Tam cả người đều không tốt!

Ngực hắn đè ép một cục đá lớn, trầm trọng đến suýt chút nữa hít thở không thông.

Là trong khoang thuyền quá buồn đi?

Du Tam tưởng đứng ở bên cạnh lan can hóng gió cho tỉnh tỉnh đầu óc, vừa quay đầu liền đụng vào Cốc Hoành Thái.

"Ai da…… Ngươi đứng ở chỗ này làm gì!"

Cốc Hoành Thái sờ sờ miệng mình, lại có tật giật mình buông tay xuống.

"Không, không làm gì."

"Ngươi ——"

Du Tam còn có chuyện muốn nói, Cốc Hoành Thái lại đi.

Du Tam bực mình.

Thật là có bệnh!

Hắn mắng chính mình có bệnh, cũng cảm thấy thần lải nhải Cốc Hoành Thái này không bình thường.

……

Tiểu Bàn vào phòng, bám vào bên tai Trình Khanh, nói động tĩnh chính mình nghe được cho Trình Khanh:

"Thiếu gia, có thể nào là nô tỳ nghe lầm hay không?"

Trình Khanh lắc đầu, "Không, ngươi làm rất đúng, ngươi đi ra ngoài gọi Võ Nhị tới, ta bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, không phải đêm nay chính là đêm mai."

Trái tim Tiểu Bàn nhảy thình thịch, chạy nhanh đi thông tri Võ Nhị.

Dọc theo đường đi, đám gia đinh Võ Nhị cũng không nhàn rỗi, các quân sĩ hộ tống đội tàu cứu tế làm cái gì, đám người Võ Nhị cũng đi theo làm cái đó.

Bọn họ đi theo nam hạ, mục đích hàng đầu là bảo hộ Trình Khanh an toàn.

Ai cũng có thể thương vong, chỉ duy thiếu gia không thể xảy ra chuyện.

Thiếu gia có vấn đề gì toàn bộ Trình gia liền tan tành.

Nhưng nếu thiếu gia còn sống trở lại kinh thành, dù toàn bộ bọn họ c.h.ế.t hết, thiếu gia cũng sẽ chiếu cố người nhà của bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến tiểu chất nhi đã được Trình Khanh đưa đi vỡ lòng, Võ Nhị liền không nhịn được nhếch môi cười ngây ngô.

Hắn và ca hắn năm đó chạy nạn thiếu chút nữa liền không sống sót.

Nào từng tưởng không chỉ có không tuyệt tự, con cháu còn có thể vỡ lòng đọc sách?

Nếu cháu trai đủ tranh đua, khảo trúng tú tài, Võ gia cũng coi như có người đọc sách.

Võ Nhị cũng không phải thực tham, chỉ cầu cháu trai hắn khổ đọc có thể khảo được tú tài, không cầu từ thế hệ cháu trai hắn có thể trúng cử trúng tiến sĩ còn làm quan gì đó.

Nhưng nếu vẫn luôn có Trình Khanh thiếu gia chiếu ứng, tuy rằng khả năng trúng cử nhỏ, chưa chừng được chia tí tẹo quang hoa của Văn Khúc Tinh, trên phần mộ tổ tiên Võ gia mạo khói nhẹ, thật trúng cử nhân thì sao?

Tầm quan trọng của Trình Khanh ở trong mắt Võ Nhị là tối cao.

Võ Nhị đối với các đồng đội của chính mình có tin tưởng, nhưng đối với hộ vệ phủ Mậu Quốc Công phái tới không xác định. Lần này hộ vệ phủ Mậu Quốc Công phái tới, lấy một người hộ vệ tên Tôn An dẫn đầu.

Nghe nói người này từ đời ông nội hắn đã ở trong phủ Mậu Quốc Công làm việc, trung tâm cần cù, dòng họ trước kia đều vứt bỏ không cần, đi theo họ Tôn của Mậu quốc công.

Có thể được chủ nhân ban họ, là vinh quang của nô bộc.

Võ Nhị hy vọng Tôn An có thể không làm thất vọng vinh quang này.

Được Trình Khanh nhắc nhở phải cảnh giới, Võ Nhị liền đi tìm Tôn An xác nhận.

"…… Tôn huynh đệ, yêm là một thô nhân, nói chuyện không xuôi tai ngươi cũng đừng để trong lòng."

Thật là một thô nhân, nào có ai trắng ra nghi ngờ sự trung thành của người khác như vậy?

Tôn An ban đầu ôm đao nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra:

"Quốc Công gia nói muốn bảo đảm Trình học sĩ an toàn, ta chắc chắn sẽ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Quốc Công gia. Niệm ngươi là lần đầu mạo phạm, ta không cùng ngươi so đo, nếu lần thứ hai nghi ngờ phủ Mậu Quốc Công ——"

Đao trong lòng n.g.ự.c Tôn An ra khỏi vỏ ba tấc, hàn quang lẫm lẫm, đáp lại nghi ngờ của Võ Nhị.

Trường đao của Tôn An ra khỏi vỏ, đáp lại nghi ngờ của Võ Nhị, Võ Nhị cũng không tức giận, ngược lại cười ha hả nhận lỗi cùng Tôn An.

Võ Nhị và đám người Tôn An cảnh giới, không khí trên thuyền đột nhiên liền trở nên khẩn trương hơn không ít.

Du Tam cảm giác được không khí biến hóa, phân phó Cốc Hoành Thái phải cảnh giác một chút, đừng cả ngày lười nhác thành tánh.

"Bộ dáng này của ngươi là muốn làm giáo úy Cẩm Y Vệ cả đời sao? Nếu muốn đi lên trên, vậy hãy nắm lấy cơ hội, chỉ cần chúng ta đi Hoài Nam một chuyến bình an trở lại kinh thành, tăng quan tiến tước khẳng định không thể thiếu!"