Ngũ hoàng tử gác bút xuống, nhớ tới mẫu phi đã qua đời, đôi mắt chua xót.
Nếu mẫu phi còn sống thì thật tốt.
Mẫu phi nhất định sẽ rất cao hứng.
Lỗ hội trưởng và phú thương Lâm Thanh quyên góp mười vạn lượng bạc, Ngũ hoàng tử không có mang đi toàn bộ, sau khi suy nghĩ cặn kẽ liền để lại cho Giang tri châu năm vạn lượng.
"Giang đại nhân nguyện ý tiếp thu lưu dân, sau khi tin tức truyền khai, nhất định sẽ đưa tới càng nhiều lưu dân hơn. Việc tu sửa bến tàu chưa chắc đã hấp thu được hết lưu dân, Giang đại nhân sẽ cần số bạc này."
Ngũ hoàng tử tha thiết giao phó, Giang tri châu cũng không từ chối.
Tu sửa bến tàu là có thể có lợi, cho nên các thương nhân Lâm Thanh xua như xua vịt.
Quyên bạc cũng vậy.
Mười vạn lượng bạc cùng với nói là quyên cho khu Hoài Nam, càng như là quyên cho cá nhân Ngũ hoàng tử.
Chờ Ngũ hoàng tử rời đi, Giang tri châu lại muốn tổ chức quyên bạc đại quy mô lần thứ hai đã gần như không có khả năng, dù có một vạn lưu dân dũng mãnh vào Lâm Thanh, các thương nhân Lâm Thanh cũng sẽ không khẳng khái giống như lần này.
Về phần nhiều lưu dân hơn thì phải an trí như thế nào, Trình Khanh cũng nương miệng Giang tri châu đưa ra kiến nghị, tu sửa xong bến tàu còn có thể rửa sạch đường sông, xây cầu lót đường, dùng cách nói của Trình Khanh là "xây dựng cơ sở dân sinh".
Trước kia, công trình cơ sở đều là quan phủ thu thập lao dịch làm việc, hiện tại dùng để an trí lưu dân, bá tánh Lâm Thanh không nghĩ phục dịch có thể ra tiền miễn quân dịch, Giang tri châu lại dùng tiền miễn quân dịch bá tánh Lâm Thanh giao để chi trả tiền công cho nhóm lưu dân.
Có bá tánh Lâm Thanh không muốn ra bạc miễn quân dịch, chấp thuận đi phục dịch, ra ra vào vào sẽ có chỗ hổng.
Ngũ hoàng tử để lại cho Giang tri châu năm vạn lượng, chính là bổ khuyết chỗ hổng.
Vì phòng dịch, trước khi nhóm lưu dân vào thành cần phải ngâm thuốc tắm.
Dược liệu cũng phải chi bạc mua, trong tay Giang tri châu có năm vạn lượng bạc này, khi an trí lưu dân cũng có nắm chắc.
Thuê lưu dân làm thủ công, chỉ là biện pháp ngắn hạn, biện pháp lâu dài là cổ vũ nhóm lưu dân đi khai hoang.
Thổ địa có chủ Giang tri châu không thể động, bãi sông vô chủ, đất hoang, Giang tri châu làm quan phụ mẫu của thành Lâm Thanh lại có thể làm chủ.
Trình Khanh kiến nghị là miễn tiền thuế ruộng ba năm, có ba năm giảm xóc, đất cằn cũng đã dưỡng được phì…… Đối với lưu dân tưởng ở Lâm Thanh an cư lạc nghiệp tới nói, có đồng ruộng của chính mình liền có gốc rễ, bọn họ có việc làm, có đồng ruộng, có thể đăng ký hộ tịch, còn ai bỏ được tiếp tục đi về phía bắc?
Dù có chạy đến kinh thành, cũng không chắc có được điều kiện tốt như vậy, tiếp tục đi lên phía bắc, trên đường còn phải chịu rất nhiều khổ, không bằng lưu lại Lâm Thanh!
Trình Tri Tự cảm thấy Ngũ hoàng tử là tự hạ thân phận, Trình Khanh lại cảm thấy Ngũ hoàng tử thu bạc thương nhân cũng không mất mặt, tin tức truyền quay lại kinh thành, khẳng định sẽ có người chỉ trích Ngũ hoàng tử, nhưng lại có thể như thế nào?
Quan trọng là, Ngũ hoàng tử làm như vậy, thứ nhất an trí được lưu dân, bảo đảm an bình cho kinh thành, dù chính mình mang danh không tốt cũng là vì hoàng đế phân ưu, nhi tử hiếu thuận!
"Ngươi xem, sự tình chính là đơn giản như vậy, ngươi tốt ta tốt, tất cả mọi người đều tốt, sự tình đối với tất cả mọi người đều có lợi, liền dễ thành công."
Ở Lâm Thanh vội hai ba ngày, rốt cuộc cũng lên đường đi tiếp, Trình Khanh thấy Du Tam lòng hiếu học rất mạnh, cũng có thời gian bồi hắn nói chuyện.
Từ trong miệng Trình Khanh nói ra rất đơn giản, Du Tam cảm thấy một chút đều không đơn giản, hắn không hiểu sao thương nhân Lâm Thanh sẽ ham thích tu sửa bến tàu mới, có thể kiếm tiền là khẳng định, nhưng tiền kiếm từ nơi nào?
Trình Khanh nhịn cười, "Ngươi có thể hỏi Thôi Ngạn một chút."
Biểu tình của Du Tam tất cả đều là lên án.
Sao có thể bảo hắn đi hỏi Thôi béo?
Nhưng Trình Khanh lại quyết tâm không nói cho hắn, Du Tam cực kỳ buồn bực, ở trên boong tàu đi tới đi lui rối rắm, cuối cùng vẫn nắm chặt nắm tay, chạy đi tìm Thôi Ngạn.
Trình Khanh rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
Đây là đi thỉnh giáo Thôi Ngạn?
Nhìn giống như đi đánh nhau.
Không có thái độ đoan chính, ở chỗ Thôi Ngạn khẳng định sẽ bị sập cửa vào mặt.
Tiểu Bàn đi tới, hiếu kỳ nói: "Thiếu gia, Du bách hộ và Thôi chủ sự vẫn luôn không thích nhau, ngài vì sao nhất định phải bảo Du bách hộ đi hỏi Thôi chủ sự?"
Trình Khanh khi giải thích cho Tiểu Bàn liền rất kiên nhẫn:
"Nguyên nhân chính là vì hai người bọn họ không thích nhau, ta mới muốn Du Tam đi tìm Thôi Ngạn, cãi nhau cũng là phương thức bồi dưỡng cảm tình, tất cả mọi người không buộc thành một sợi dây thừng, tới Hoài Nam lại nên làm cái gì bây giờ?"
Nguy cơ ở Thiên Tân Vệ là may mắn tránh thoát.
Nhưng một đường nam hạ này, còn có rất nhiều khó khăn và nguy cơ đang chờ tất cả mọi người.
Du Tam không chỉ có là bách hộ Cẩm Y Vệ, còn là cháu ngoại Lạc Thuân, giáo úy hắn mang đi, khẳng định là Lạc Thuân cho Du Tam dùng để bảo mệnh, ngoại trừ Cẩm Y Vệ trong kinh mang ra tới, Du Tam còn có thể liên hệ với Cẩm Y Vệ các nơi trên cả nước, Trình Khanh cần phải hoàn toàn tranh thủ Du Tam đến bên chính mình.
Nàng không nghĩ dựa vào trêu chọc Du Tam, làm Du Tam mơ hồ chuyển hướng đạt thành mục đích, nàng muốn bản thân Du Tam suy nghĩ cẩn thận.
Nếu Du Tam cũng thiệt tình muốn vì khu Hoài Nam làm chút việc, vậy mục tiêu chính là tương đồng cùng nàng và Thôi Ngạn…… Nghĩ đến Du Tam đưa cho nàng một ngàn lượng bạc, Trình Khanh cảm thấy xu thế thực tốt.
Trình Khanh đi tìm Ngũ hoàng tử giao bạc, Ngũ hoàng tử bắt được một ngàn lượng bạc của nhóm Cẩm Y Vệ Du Tam thật cao hứng, lại không tiện trương dương bốn phía: "Điểm này còn mong Du bách hộ bọn họ thông cảm."
Trình Khanh hiểu rõ.
Nếu Ngũ hoàng tử tuyên dương đám người Du Tam quyên một ngàn lượng, các quân sĩ khác khẳng định cũng sẽ đến quyên góp.
Mỗi người đi Hoài Nam cứu tế đều sẽ bỏ tiền túi ra, thế này là bức quyên.
Quân sĩ không giàu có như thương nhân, hơn nữa đại bộ phận quân sĩ đều phải nuôi sống gia đình!
Ngũ hoàng tử không muốn điệu cao tuyên dương, lại nhờ Trình Khanh ký lục vào trong danh sách.
"Chờ tới kho lúa tiếp theo, liền đem mấy thứ này toàn bộ bán đi, lại lấy danh nghĩa thương nhân Lâm Thanh quyên góp cho Hoài Nam."
Lỗ hội trưởng lấy danh nghĩa thương hội Lâm Thanh quyên góp ba vạn lượng cho Hoài Nam, trong lén lút lại tặng Ngũ hoàng tử một đôi ngựa bạch ngọc và một rương đá quý, ít nhất cũng đáng giá trên vạn lượng bạc.
Các phú thương khác cũng học theo, đều là bên ngoài quyên một phần, trong lén lút lại đơn độc đưa một phần.
Còn có đưa tặng mỹ tì, phải cho Ngũ hoàng tử hồng tụ thêm hương.
Mỹ tì đương nhiên không có khả năng nhận, tài vật lén đưa tới, Ngũ hoàng tử đều vui lòng nhận.
Trình Khanh là Trạng Nguyên lang Lục Nguyên Cập Đệ, 17 tuổi đã làm hầu dạy học sĩ ngũ phẩm, người đôi mắt không mù đều biết nàng tiền đồ vô lượng, tự nhiên cũng thu được chút ‘ lễ vật ’.
Nàng tính toán mang đi Hoài Nam lại nói, nếu Ngũ hoàng tử không đem ‘ lễ vật ’ nhóm phú thương lén tặng nhập trướng, Trình Khanh sẽ trộm bán phần của chính mình lấy tiền mặt.
Hiện tại Ngũ hoàng tử chủ động nói ra, một phần của Trình Khanh cũng có thể quang minh chính đại đăng ký vào sách, bán bạc cứu tế Hoài Nam!
Trình Khanh phỏng chừng Trình Tri Tự khẳng định cũng thu được ‘lễ vật’, người ta cũng là quan to Lại Bộ, các thương nhân Lâm Thanh sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, khẳng định cũng muốn lấy lòng Trình Tri Tự.
Dọc theo đường đi, Trình Tri Tự không chỉ một lần làm trái cùng Ngũ hoàng tử, lập trường lại là vì tốt cho Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử tuy rằng thích thân cận cùng Trình Khanh, nhưng đối với Trình Tri Tự cũng hoàn toàn không vắng vẻ chán ghét.