Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 402




"Nhìn thật đáng thương."

Nếu có người ngoài thấy, nhất định sẽ buồn bực.

Thật hiếm lạ, Cẩm Y Vệ thanh danh không tốt cũng có thời điểm phát thiện tâm!

Nhưng đây chỉ là người bắt đầu, đám giáo úy đi theo Du Tam an trí lưu dân, thế nhưng mỗi người đều lấy túi tiền ra.

Chờ khi Du Tam trở lại bến tàu, liền ôm một đống túi tiền, trong đó còn có của Cốc Hoành Thái……tên chó Cốc Hoành Thái này, cả ngày kêu không có tiền, thiếu nợ chưa trả, túi tiền lại là loại thêu chỉ vàng, bên trong có mấy lượng bạc vụn, còn có hai tấm ngân phiếu!

Du Tam xách túi tiền của Cốc Hoành Thái lên.

Bạc vụn có năm sáu lượng, hai tấm ngân phiếu đều là một trăm lượng.

"Ngươi được nha, không phải nói không có bạc trả nợ sao?"

Cốc Hoành Thái cười gượng: "Đây là trước khi xuất phát nương ta đưa cho ta, ta không biết có nhiều như vậy."

Chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác.

Nhưng Du Tam cũng không so đo.

Khó được Cốc Hoành Thái quyên bạc, Du Tam cũng không có đả kích tính tích cực của Cốc Hoành Thái.

Khi trở lại bến tàu đã khuya, Du Tam tạm thu bạc của nhóm giáo úy, ngày hôm sau mới cầm bạc đi tìm Trình Khanh.

Lần này, hắn không phải cố ý muốn xuất hiện ở trước mặt Trình Khanh, mà là thật sự có rất nhiều lời muốn hỏi Trình Khanh!

Nhưng Trình Khanh không rảnh.

5000 thạch lương thực chuyên chở từ bến tàu Lâm Thanh đã làm xong, nếu không phải vì an trí lưu dân, sáng nay đội tàu đã xuất phát tiếp tục nam hạ.

Khi Du Tam tới tìm Trình Khanh, Trình Khanh đang vội vàng ra cửa.

Nghe Du Tam cho thấy ý đồ đến, Trình Khanh ngoài ý muốn: "Nhóm giáo úy Cẩm Y Vệ quyên góp bạc?"

Chỉ dựa vào 40 vạn thạch lương thực và mười vạn lượng bạc của triều đình cấp không cứu được toàn bộ Hoài Nam, cần phải triệu tập nhiều lực lượng hơn, liên động cứu tế…… Đây là tính toán của Trình Khanh.

Một đám giáo úy của Cẩm Y Vệ quyên bạc thêm lên có một ngàn lượng, Trình Khanh đoán nơi này hơn phân nửa là Du Tam ra.

Nàng tuy rằng không nghĩ bắt cóc đạo đức, lại cũng thật cao hứng Du Tam cùng đám giáo úy Cẩm Y Vệ làm như vậy.

"Số bạc này ngươi không nên đưa cho ta, hẳn nên đưa cho Ngũ hoàng tử."

Trình Khanh không nhận.

Du Tam đưa tay nải cho nàng, "Cho ai không phải đều giống nhau sao?"

Đưa Ngũ hoàng tử, ở trước mặt Ngũ hoàng tử xoát hảo cảm?

Xí!

Tiểu gia không cần làm như vậy.

Ở Cẩm Y Vệ làm việc, công lao đều là cầm đao kiếm về, Du Tam có kiêu ngạo của chính mình.

Trình Khanh nhìn trong ánh mắt hắn có tơ m.á.u đỏ, đặc biệt là con mắt đã từng bị thương kia, sung huyết lợi hại, không có lại cự tuyệt tay nải, cười hỏi hắn: "Thế nào, còn chịu đựng được không?"

Con mắt bị thương của Du Tam khẳng định còn chưa có tốt hẳn!

Cũng không biết là do cần thời gian khôi phục, hay là do các ngự y không am hiểu trị mắt?

Du Tam mới ngủ không đến hai canh giờ, ngoài miệng cũng không chịu thua, nói chính mình không mệt, hỏi Trình Khanh có phải còn có việc muốn an phái hắn làm hay không.

Trình Khanh lắc đầu, "Ngũ hoàng tử nói, đêm nay đội tàu sẽ khởi hành, nếu ngươi còn có tinh thần thì cùng ta đi một chỗ."

Ban đầu không có tinh thần, vừa nghe vậy lập tức liền tinh thần gấp trăm lần.

Không biết Trình Khanh muốn đưa hắn đi nơi nào, tim Du Tam không khỏi đập nhanh hơn, đôi mắt sung huyết không nói, lỗ tai còn có hơi chút đỏ, ánh mắt lơ mơ.

Nhìn thuyền, nhìn sông, nhìn chim, chính là không dám nhìn Trình Khanh.

Sự thật chứng minh Du bách hộ suy nghĩ quá nhiều, ở trong loại thời điểm này, Trình Khanh nào có tâm tình tán tỉnh tiểu thịt tươi, nàng không chỉ có hẹn Du Tam, đồng hành còn có Ngũ hoàng tử và Thôi Ngạn.

Ừm, còn có Trình Tri Tự, Trình Khanh chỉ khách khí hỏi Trình thị lang muốn cùng đi hay không, Trình Tri Tự phảng phất không nghe hiểu, cũng đi theo mấy người cùng xuất phát.

"Điện hạ hôm nay lại phải chịu ủy khuất."

"Nếu bá tánh Hoài Nam có thể được nhiều hơn một chút lương thực, nhiều hơn một chút dược liệu, ta chịu nơi nào tính là ủy khuất được?"

Trình Khanh cùng Ngũ hoàng tử đối thoại, Du Tam nghe như lọt vào trong sương mù.

Trình Tri Tự vẻ mặt không tán đồng, "Điện hạ không nên tự hạ thân phận như thế."

Vẫn là không nghe hiểu.

Du Tam đi chậm hai bước, chọc chọc Thôi Ngạn: "Mập mạp, bọn họ đang nói cái gì vậy?"

Thôi Ngạn sau khi tới Lâm Thanh liền không nghỉ qua, mí mắt đánh nhau, ở trước mặt Ngũ hoàng tử còn không thể ngáp.

Đang mơ màng, Du Tam gọi hắn là mập mạp, Thôi Ngạn theo bản năng nâng cánh tay, thiếu chút nữa b.ắ.n một mũi tên đối với Du Tam.

"Hừ."

Thôi Ngạn không có b.ắ.n Du Tam, lại không để ý đến hắn.

Đầu gà, ngay cả tiếng người cũng không biết nói, Thôi ca nơi nào béo, thân thể rất rắn chắc nha.

Du Tam cười mỉa, mẹ nó, mỗi ngày trộm gọi Thôi béo, lại có thể ở trước mặt chính chủ nói cho khoan khoái cái miệng.

Hai con gà trống một đường trừng lẫn nhau đến mục đích địa.

Địa phương Trình Khanh và Ngũ hoàng tử muốn đi, hóa ra là nha môn Lâm Thanh.

Giang tri châu đã sớm chờ ở nha môn.

Ngoại trừ Giang tri châu, còn có phú thân nhà giàu Lâm Thanh, bao gồm cả Lỗ hội trưởng hôm qua Du Tam gặp được cũng ở đây.

Nghe nói Ngũ hoàng tử hôm nay liền phải tiếp tục nam hạ, Lỗ hội trưởng rất là sốt ruột, tối hôm qua suốt đêm bôn tẩu, thông tri nhóm đồng hành Lâm Thanh.

Hôm nay bọn họ chính là muốn ở trước mặt Ngũ hoàng tử quyên bạc!

Dù có là đại thương nhân, thì cũng vẫn là thương nhân.

Ngẫm lại tam hoàng tử đối xử với Thôi Bằng như thế nào, đó chính là thái độ phổ biến của giới hậu duệ quý tộc khi đối mặt với thương nhân.

Sĩ nông công thương, thương nhân địa vị thấp nhất, cũng đã quen bị kỳ thị.

Trình Khanh nói Ngũ hoàng tử hôm nay phải chịu ủy khuất, là bởi vì chính Ngũ hoàng tử sẽ cùng các thương nhân chu toàn khách sáo, muốn làm các thương nhân quyên nhiều bạc một chút —— tựa như Lỗ hội trưởng, ngày hôm qua còn nói muốn quyên hai vạn lượng, hiện tại được nói chuyện cùng Ngũ hoàng tử, lập tức muốn quyên đến ba vạn lượng!

Những người khác không có tranh mức quyên góp tối cao cùng Lỗ hội trưởng, lại cũng sôi nổi khẳng khái giúp tiền.

Không đến một canh giờ, nhóm phú thân Lâm Thanh lại có thể gom đủ mười vạn lượng bạc!

Phải biết rằng, triều đình cũng mới từ quốc khố phát mười vạn lượng bạc cứu tế, một thành Lâm Thanh, lại có thể cũng thống khoái quyên mười vạn lượng.

Trình Khanh cầm bút, ký lục số lượng bạc mỗi phú thân quyên góp vào trong danh sách, còn bàn bạc cùng Ngũ hoàng tử, lập bia ở thành Lâm Thanh và Hoài Nam, khắc nội dung trên quyển sách lên bia đá.

Ngũ hoàng tử gật đầu, "Vì cảm tạ sự cao thượng của chư vị, ta sẽ tự mình viết chữ lên tấm bia đá!"

Trình Tri Tự muốn ngăn cũng không ngăn được.

Ai nói Ngũ hoàng tử yếu đuối?

Sau khi rời khỏi kinh thành, Trình Tri Tự đã sớm phát hiện Ngũ hoàng tử kỳ thật đặc biệt có chủ ý.

Không phải Trình Khanh mê hoặc Ngũ hoàng tử, là mỗi lần Trình Khanh đề nghị, đều phù hợp ý nghĩ của chính Ngũ hoàng tử, người ta nguyện ý làm như vậy!

Đám người Lỗ hội trưởng kích động mặt mày hồng hào.

Du Tam vô pháp đồng cảm như bản thân mình cũng được, Thôi Ngạn nhưng thật ra cảm xúc đặc biệt sâu đậm.

Nếu tam hoàng tử lúc trước có thể kéo xuống mặt mũi, "chiêu hiền đãi sĩ" như vậy, căn bản không cần Thôi Bằng g.i.ế.c cha g.i.ế.c đệ đoạt nhà đi dán lên, khả năng chính Thôi lão gia sẽ ôm gia tài dâng lên.

Thương nhân không thiếu tiền, chỉ thiếu mặt mũi, thiếu sự công nhận của xã hội, đặc biệt là sự công nhận đến từ người thống trị.

Ngũ hoàng tử công nhận bọn họ, bốn bỏ năm lên một chút, chính là Hoàng Thượng đang công nhận bọn họ!

Ngũ hoàng tử quả nhiên đương trường viết một chữ.

Trình Tri Tự cảm thấy Ngũ hoàng tử tự hạ thân phận, không nghĩ tới Ngũ hoàng tử chỉ cảm thấy thật thoải mái!

Sau khi rời kinh thành, hắn không cần lại che che giấu giấu, dựa theo ý nghĩ của chính mình làm việc, tận tình triển lãm học thức và năng lực của chính mình, so với cuộc sống mười mấy năm trước đây thật sự quá sung sướng.