Trình Khanh miên man suy nghĩ, gương mặt nóng lên.
Bỗng nhiên, trán nàng một mảnh lạnh lẽo.
Hóa ra Du Tam thấy mặt nàng đỏ không thích hợp, dùng tay áo bao khối băng, đặt ở trên trán nàng trợ giúp hạ nhiệt độ.
Du Tam nói thầm, "Nghẹn có thể thương thân hay không, ngươi cũng quá không cho người bớt lo, nơi nơi đắc tội với người."
Du Tam so với Trình Khanh lớn hơn một chút, hiện tại đã ở giữa giai đoạn thiếu niên và thanh niên, mặt mày góc cạnh, sau khi tiến vào Cẩm Y Vệ khí chất cũng thành thục hơn không ít, nhưng ở trước mặt Trình Khanh, vẫn là một người liếc mắt có thể xuyên thấu, tâm tư dễ hiểu.
Nàng dựa vào cái gì muốn chiếm cứ thượng phong, ở trong quan hệ lưỡng tính tùy ý tác cầu Du Tam?
Nam nữ hoan ái chú trọng chính là ngươi tình ta nguyện, nàng có thể nương hiệu lực của dược phóng túng chính mình, phóng túng xong rồi lại không cho Du Tam được danh phận gì, không phải thành tra nữ lừa sắc sao!
Có lẽ là Du Tam kiên trì đắp băng cho nàng nổi lên hiệu quả, cỗ tà hỏa trong cơ thể Trình Khanh chậm rãi lui.
Hai người tránh ở trong hầm băng ước chừng nửa canh giờ, Trình Khanh phát hiện tay chân của mình lại năng động, Trình Khanh sửa sang lại vạt áo chính mình, mới một lần nữa tìm được cảm giác an toàn.
Hầm băng độ ấm rất thấp, môi Du Tam đều đông lạnh, người trẻ tuổi giữ mặt mũi không chịu kêu lạnh, Trình Khanh cởi áo choàng xuống khoác cho hắn:
"Đi, chúng ta đi ra ngoài xem náo nhiệt!"
Du Tam ngẩn ra.
Đây là áo choàng của thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình, hắn mới không muốn!
Nhưng lại là Trình Khanh đắp cho hắn…… trong miệng Du Tam nói chính mình không lạnh, thân thể lại thực thành thật, rốt cuộc vẫn không ném áo choàng xuống.
Hai người nâng lẫn nhau ra hầm băng, phủ tam hoàng tử quả nhiên loạn thành một đoàn.
Rất nhiều người đang đi tìm Trình Khanh.
Khi Trình Khanh và Du Tam cùng nhau hiện thân, tam hoàng tử cũng ngẩn người.
"Trình học sĩ, ngươi đã chạy đi đâu?"
Du Tam thực ghét bỏ, "Tam điện hạ, Trình đại nhân say đến lợi hại, vừa rồi giữ chặt ti chức không bỏ, nhất định phải đòi ti chức bồi hắn đến hồ nước bơi lội, ti chức thật vất vả mới khuyên được Trình đại nhân trở về."
Trên người Trình Khanh và Du Tam đều có hơi ẩm, nghe Du Tam nói xong, người khác đều có thể dễ dàng bổ não hình ảnh Trình Khanh muốn đi hồ nước bơi lội, Du Tam mọi cách ngăn trở, hai người bên hồ nước dây dưa nửa ngày, Du Tam dựa vào vũ lực trấn áp Trình Khanh say rượu.
Tiêu Vân Đình ra tới, "Trình học sĩ, Du bách hộ, bệ hạ tuyên các ngươi đi vào."
Nhìn thấy áo choàng chính mình khóa lại trên người Du Tam, ánh mắt Tiêu Vân Đình phát trầm, Du Tam bị Tiêu Vân Đình nhìn chằm chằm, không chút nào cảm thấy áp lực, ngược lại còn hưng phấn: Tiêu Vân Đình đưa áo choàng cho Trình Khanh, Trình Khanh lại chuyển giao cho chính mình, có thể thấy được ở trong lòng Trình Khanh, chính mình quan trọng hơn so với Tiêu Vân Đình!
Sắc mặt Hoàng Thượng rất khó xem.
Hôm nay tam hoàng tử đại hôn nháo ra một kiện gièm pha lớn.
Ở sau khi Trình Khanh bị nâng đi sương phòng không lâu, người phòng bếp đi sương phòng đưa canh giải rượu cho Trình Khanh, phát hiện sương phòng Trình Khanh vốn nên nghỉ ngơi không có một bóng người.
Cùng lúc đó, nữ quyến khách khứa bên kia, một vị quý nữ trên đường rời tịch thay quần áo chậm chạp chưa về, kinh động quý nữ tỳ nữ tới tìm người.
Hạ nhân phòng bếp đưa canh giải rượu, cùng tỳ nữ của quý nữ đánh vào cùng nhau.
Hạ nhân của phòng bếp nói không thấy Trình học sĩ, tất cả mọi người cùng nhau đi tìm.
Đi tìm như vậy, liền vạch trần một cọc gièm pha, vị quý nữ thật lâu chưa về kia cùng một nam khách khứa trần truồng nằm ở trên giường, hai người đều hôn mê bất tỉnh, hình ảnh hiện trường khó coi.
Vị nam khách khứa kia lập tức bị bắt lên, quý nữ bị đánh thức, lại nói người chính mình trước khi hôn mê nhìn thấy là Trình Khanh, về phần nam nhân xa lạ nằm ở trong phòng nàng là ai, quý nữ căn bản không quen biết!
Trình Khanh làm nhục trong sạch của người, chuyện này kinh động Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng giận dữ, sai người lập tức tìm Trình Khanh ra đối chất.
Ở trong phủ tìm nửa ngày cũng chưa tìm được người, phụ thân của vị quý nữ kia quỳ gối trước mặt hoàng thượng, khóc lóc thảm thiết, cầu Hoàng Thượng làm chủ.
Mạnh Hoài Cẩn nói Trình Khanh tuyệt không phải người say rượu làm càng, còn bị phụ thân quý nữ chửi, nói nữ nhi của chính mình tuyệt sẽ không đánh bạc trong sạch vu hãm Trình Khanh.
Hai bên đang giằng co, Trình Khanh và Du Tam chủ động hiện thân, Hoàng Thượng liền lập tức tuyên triệu.
Gièm pha như vậy, không thể để mỗi khách khứa đều biết, bịt tai trộm chuông là tất yếu, tam hoàng tử vẫn còn ở bên ngoài tiếp khách, bên người Hoàng Thượng chỉ có hai cận thần và khổ chủ.
Thấy Trình Khanh tiến vào, nam nhân quỳ trên mặt đất liền phải nhảy dựng lên đánh Trình Khanh, Lưu thái giám đứng ở bên người hoàng đế tiêm giọng nói quát lớn:
"Dĩnh Xuyên hầu, không được vô lễ trước ngự tiền!"
Hóa ra khổ chủ đang quỳ là Dĩnh Xuyên hầu.
Trình Khanh tránh thoát công kích của Dĩnh Xuyên hầu, hành lễ với hoàng đế.
Du Tam ỷ vào thể trạng tốt, chen Dĩnh Xuyên hầu đến một bên, "Ti chức gặp qua Hoàng Thượng!"
Hoàng Thượng còn rất thích Du Tam, nếu là trường hợp khác, nói không chừng còn quan tâm mắt bị thương của Du Tam, lúc này lại nhíu mày:
"Du bách hộ, sao ngươi và Trình Khanh ở bên nhau?"
Du Tam mờ mịt, "Ti chức ở bữa tiệc uống quá nhiều rượu, sợ thất lễ trước ngự tiền liền rời đi hóng gió, nghe nói tam hoàng tử sai người đưa Trình đại nhân đi sương phòng nghỉ ngơi, ti chức ỷ vào trước kia ở thư viện cùng Trình đại nhân là nhận thức cũ, cũng muốn đi theo uống ké chút canh giải rượu, kết quả canh giải rượu không uống được, còn phải chiếu cố Trình đại nhân uống say."
Ngay cả một chén canh giải rượu cũng phải uống ké, lời này cũng chính là từ trong miệng Du Tam nói ra mới đặc biệt đúng lý hợp tình.
Mạnh Hoài Cẩn và Tiêu Vân Đình đều nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng trầm ngâm nói: "Nói như vậy, Trình Khanh vẫn luôn không rời khỏi tầm mắt của ngươi?"
Du Tam gật đầu, "Hồi bẩm bệ hạ, thật là như thế. Ti chức nhìn Trình đại nhân được người nâng tới sương phòng, người nọ mặc quần áo nội giám, đối với Trình đại nhân rất là chậm trễ, ném Trình đại nhân vào sương phòng xong cũng mặc kệ, Trình đại nhân vừa thấy ti chức liền chơi xấu, quan chức của hắn lớn hơn ti chức, ti chức chỉ có thể nghe hắn…… Hắn nháo muốn đi hồ nước bơi lội, ti chức thật vất vả mới ngăn được."
Trình Khanh ngượng ngùng:
"Bệ hạ, vi thần say rượu thất thố, ít nhiều nhờ Du bách hộ chiếu cố, nếu không đã rớt xuống hồ nước."
Sắc mặt Hoàng Thượng dần dần hòa hoãn.
Lời chứng của Du Tam rất quan trọng.
Hoàng Thượng có thể không tin Trình Khanh, lại cần phải tin Du Tam, sự trung thành của Du Tam khi ở Thiên Thu Yến đã được kiểm nghiệm.
Dĩnh Xuyên hầu giận dữ, chỉ trích Du Tam thế Trình Khanh làm chứng giả.
Mạnh Hoài Cẩn đánh gãy Dĩnh Xuyên hầu nói: "Bệ hạ, Du bách hộ và Trình Khanh khi ở thư viện có oán cũ, rất nhiều người đều có thể chứng thực việc này, nếu nói ai khác thế Trình Khanh làm chứng giả còn có khả năng, nếu nói Du bách hộ…… Thần cho rằng quan hệ giữa Du bách hộ và Trình Khanh còn chưa có thân hậu được như Dĩnh Xuyên hầu nói."
Mặt Du Tam đỏ lên.
"Ti, ti chức trước kia là tuổi trẻ khí thịnh, sau khi Trình đại nhân vào kinh, ti chức lại chưa đi tìm hắn gây phiền toái, còn thỉnh bệ hạ nắm rõ!"