Không phải bởi vì nương của Ngũ hoàng tử là Triệu tiệp dư tại trong hậu cung không hề có cảm giác tồn tại, cần phải sống những ngày phụ thuộc, khiến Ngũ hoàng tử cũng bị coi nhẹ, ở trong lòng hoàng đế, các tông thân, các triều thần liền so ra kém nhị hoàng tử sao!
Mạnh Hoài Cẩn trước mặt mọi người chỉ ra thọ lễ Ngũ hoàng tử và nhị hoàng tử đưa có giá trị tương đương, rốt cuộc cũng có triều thần phụ họa, khen ngợi hai vị điện hạ thuần hiếu.
Nhị hoàng tử có hơi chút xấu hổ.
Tượng gỗ này sao có thể so sánh cùng với bức họa chính mình tỉ mỉ vẽ ra được?
Nhưng nhị hoàng tử không thể phản bác Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh kẻ xướng người hoạ, là vì giúp Ngũ hoàng tử tìm về mặt mũi, cũng đang vãn hồi mặt mũi hoàng gia.
Nghe quần thần và nhóm tông thân khen tặng, hỏa khí của hoàng đế quả nhiên chậm rãi bình ổn, miễn cưỡng tiếp nhận phần thọ lễ này của Ngũ hoàng tử.
Nhưng rốt cuộc là ngại Ngũ hoàng tử không lên được mặt bàn, đang muốn tùy tay tống cổ Ngũ hoàng tử đi, Hoàng Hậu nương nương lại bỗng nhiên đi xuống ngự tòa, từ trong hộp gỗ lấy tượng gỗ ra, đặt ở trong tay tinh tế đánh giá.
"Rất tự nhiên, bổn cung thực thích, ngươi đã khắc thật lâu đi?"
Hoàng Hậu hỏi Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử kinh ngạc ngẩng đầu.
Trình Khanh thấy hốc mắt Ngũ hoàng tử đều đỏ, lại cố nén xuống nước mắt: "Hồi bẩm mẫu hậu, không, không lâu, có mấy bản khắc hỏng, nhi thần thật vô dụng."
Có mấy bản khắc hỏng, đưa cho nương nương đã là tác phẩm có độ hoàn thành tốt nhất trong đó.
Ngũ hoàng tử thực sự có tâm.
Có một câu thích của nương nương, người khác liền vô pháp cười nhạo Ngũ hoàng tử.
Trên mặt Hoàng đế thậm chí có ý cười, "Tử Đồng, khó được nàng thích thọ lễ của Tiểu Ngũ."
Đại hoàng tử đưa Ngọc Quan Âm, nhị hoàng tử đưa bức họa, tam hoàng tử đưa gối noãn ngọc, Hoàng Hậu đều không có biểu hiện ra đặc biệt thích, duy độc thân thủ cầm lấy tượng gỗ của Ngũ hoàng tử.
Hoàng Hậu nương nương thật là nhân đức, đây là theo cách nói của Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn, vì Ngũ hoàng tử giải vây.
Vì cái c.h.ế.t của Trình Dung, Trình Khanh đối với đương kim thiên tử không mừng, nhưng lần đầu tiên thấy Hoàng Hậu nương nương, Trình Khanh liền có hảo cảm.
Hoàng Hậu thỏa mãn ảo tưởng của Trình Khanh về bậc mẫu nghi thiên hạ.
Tứ hoàng tử cắn răng.
Hôm nay là chuyện như thế nào, trước đó nghe cung nhân hầu hạ Ngũ hoàng tử bẩm báo, Ngũ hoàng tử bị sốt, hôn mê mấy ngày.
Dù cho hôm nay có thể xuống giường, có chính mình phân phó, các cung nhân cũng sẽ nghĩ cách ngăn cản Ngũ hoàng tử tới Hoàng Cực điện tham gia Thiên Thu Yến.
Nhưng Ngũ hoàng tử ở một khắc cuối cùng vẫn xuất hiện.
Triệu tiệp dư và Ngũ hoàng tử đều chỉ dựa vào bổng lộc cố định sinh hoạt, không có ban thưởng.
Bổng lộc của Triệu tiệp dư còn bị nắm ở trong tay Ninh phi, tứ hoàng tử chắc chắn Triệu tiệp dư không có dư lực chi viện cho Ngũ hoàng tử.
Về phần Ngũ hoàng tử bên kia, các cung nhân phủng cao dẫm thấp, trong tay Ngũ hoàng tử cho dù có hơi chút tích tụ, mấy ngày nay cũng nên xài hết.
Ngũ hoàng tử khẳng định không có bạc trù bị lễ vật quý trọng.
Tứ hoàng tử ở khi nhìn thấy Ngũ hoàng tử xuất hiện, đã nghĩ ra cách làm cho Ngũ hoàng tử xấu mặt.
Lại không dự đoán được, có nhiều người sẽ giúp Ngũ hoàng tử như vậy.
Trình Khanh.
Mạnh Hoài Cẩn.
Còn có Tiêu Vân Đình.
Thậm chí là Hoàng Hậu nương nương!
Những người này đều điên rồi sao?
Tứ hoàng tử nghẹn khí, không dám phát tiết với Hoàng Hậu, cùng tầm mắt Tiêu Vân Đình đụng phải, Tiêu Vân Đình coi hắn như không khí, Mạnh Hoài Cẩn hầu dạy học sĩ cũng không quá có thể nhìn thấu, tứ hoàng tử chọn quả hồng mềm bóp, cuối cùng hung hăng trừng mắt với Trình Khanh.
Trình Khanh hướng hắn cười cười.
—— mẹ nó, thật muốn quăng tờ giấy "Tất có thâm tạ" lên trên mặt chó tứ hoàng tử, hắn chính là cảm tạ nàng như vậy sao? Nàng lần đầu tiên phụ trách loại yến tiệc lớn như Thiên Thu Yến, tứ hoàng tử liền không thể thành thành thật thật đợi, để nàng khoan khoái một chút sao?
Trình Khanh lúc này thóa mạ tứ hoàng tử, lại không biết so với sự tình kế tiếp phát sinh, tứ hoàng tử đối với Ngũ hoàng tử làm khó dễ, thật là rất rất rất nhỏ.
Sau khi Hoàng Hậu nương nương nhận lấy tượng gỗ của Ngũ hoàng tử, rốt cuộc cũng đến phiên tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử đối với thọ lễ chính mình muốn đưa tin tưởng tràn đầy: "Mẫu hậu nhất định sẽ thích, toàn bộ Đại Ngụy đều không có người so với mẫu hậu càng có tư cách nhận lấy thọ lễ này!"
Tứ hoàng tử không có khoác lác, hắn vỗ vỗ tay, tám nội giám nâng một vật cao lớn dùng lụa đỏ che khuất tiến vào.
Tứ hoàng tử thân thủ bóc lụa đỏ, lộ ra kỳ thạch, khiến cho trong điện từng trận kinh ngạc cảm thán!
"…… Đây là phượng hoàng?"
Bên trong cục đá trong suốt phong ấn một con "Phượng hoàng” sinh động như thật.
Từ góc độ không giống nhau đi xem, "Phượng hoàng" giống như một ngọn lửa, ngủ say ở trong kỳ thạch, giống như ngay sau đó có thể sống lại.
Đây là cái gì, khẳng định không phải hoá thạch.
Giống như là hổ phách.
Hổ phách lớn như vậy, quá không hợp lý đi?
Trình Khanh rất tưởng tiến lên cẩn thận nghiên cứu, quan chức của nàng lại không đủ, bởi vì vật này của tứ hoàng tử làm hoàng đế cũng từ trên ngự tòa đi xuống, hoàng đế giàu có tứ hải, kỳ trân dị bảo gì chưa thấy qua, lại cũng vì kỳ thạch của tứ hoàng tử đưa mà kinh hỉ.
Lễ vật này quý trọng sao?
Độc nhất vô nhị, tự nhiên quý trọng.
So với giá trị của lễ vật, càng quan trọng vẫn là thời cơ nó xuất hiện quá trùng hợp, hoàng đế muốn lấy lòng Hoàng Hậu, liền xuất hiện một cái kỳ thạch như vậy, Hoàng Hậu ở trên Thiên Thu Yến cường điệu hai lần chính mình đối với xã tắc vô công.
Nếu thật là vô công, trời cao sao lại giáng xuống điềm lành như vậy?
Hoàng đế từ ngự tòa đi xuống, đi quanh kỳ thạch vài vòng, liên tục truy vấn tứ hoàng tử từ đâu tìm được thọ lễ này.
Hoàng Hậu nương nương lại bình tĩnh nhìn kỳ thạch phượng hoàng, giống như ngây ngốc.
Các triều thần nghị luận xong, lại đồng thời chúc mừng hoàng đế và Hoàng Hậu.
Hoàng đế được khen tặng thập phần cao hứng, sai người đưa kỳ thạch đến bên ngự tòa, đợi sau Thiên Thu Yến lại đưa đi Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu.
Tám nội giám vững vàng nâng giá đựng kỳ thạch lên, vừa mới đi vài bước, một nội giám bỗng nhiên ai da một tiếng, hắn dẫm trúng một miếng đất, ngã vào nội giám phía trước, tám người đổ hai người, kỳ thạch thẳng tắp rơi xuống mặt đất ——
Ngự tiền Kim Ngô Vệ và Cẩm Y Vệ nháy mắt che ở trước mặt đế hậu, Mạnh Hoài Cẩn lôi kéo Trình Khanh lui về sau, kỳ thạch rơi xuống đất, dập nát.
Cũng không có quăng ngã ra một con phượng hoàng, xác ngoài nát, phượng hoàng bên trong chính là một bãi chất lỏng đặc sệt, phun tung toé khắp nơi, Du Tam vừa lúc che ở trước mặt hoàng đế, bị chất lỏng đỏ đỏ phun đầy mặt, dịch đỏ phun tung toé đập vào mắt, mắt hắn một trận đau đớn.
Xong rồi.
—— đây là cái quỷ gì, chính mình có phải sắp mù hay không?!
"Hộ giá! Hộ giá!!"
Một con mắt của Du Tam không mở ra được, lại không dám lấy tay áo đi lau, tay hắn cầm chuôi đao, cảnh giác vạn phần.
Kỳ thạch phượng hoàng đang tốt đẹp bỗng nhiên bị rơi vỡ, chất lỏng bên trong phun tung toé ra cũng không biết có độc hay không, bản thân Du Tam đều thực sợ hãi, lại cần phải che ở trước mặt hoàng đế.
Nhóm văn thần có khí khái có năng lực, có nhân mạch hương đảng, đều là bảo đảm lên chức của nhóm văn thần.
Cẩm Y Vệ cái gì cũng không có, Cẩm Y Vệ bị văn thần phỉ nhổ, chỉ có tận trung với hoàng đế, mới được đề bạt, mới có quyền thế!
Đây là ngày đầu tiên Du Tam gia nhập Cẩm Y Vệ, Lạc Thuân nói hắn nhất định phải nhớ kỹ.
Cẩm Y Vệ chỉ có trung thành với hoàng đế, cần thiết trung thành với hoàng đế!
Trong điện một mảnh hoảng loạn.
Trước người đế hậu bị vây đến kín không kẽ hở, còn có Kim Ngô Vệ và Cẩm Y Vệ từ ngoài điện vọt vào trong.