Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 338




Nàng không thích Triệu tiệp dư xuất thân cung nữ hầu hạ Hoàng Thượng, Triệu tiệp dư sau khi sinh Ngũ hoàng tử liền thật sự rốt cuộc không được thị tẩm nữa.

Nàng cũng không thích Hiền tần, cho nên Hiền tần nhiều năm như vậy đều không được sủng.

Hoàng đế thuận theo, đi bước một nuôi lớn tâm Ninh phi, Ninh phi hiện giờ là một chút ủy khuất đều không chịu nổi.

Hoàng đế hạ chỉ muốn làm Thiên Thu Yến lớn, Ninh phi đương trường thất thố, ngữ khí rất là chanh chua: “Hoàng Hậu nương nương không phải luôn luôn coi trọng thể diện nhất sao? Hiện giờ đã già, lại muốn học các phi tần địa vị thấp tranh sủng!”

Lấy cái gì tranh sủng?

Hoàng Hậu tuy nhỏ hơn so với hoàng đế vài tuổi, cũng đã sắp năm mươi, dù cho thời điểm còn trẻ có thập phần nhan sắc, hiện giờ có thể giữ lại năm phần đã không tồi.

Hoàng Hậu nương nương chính là cọng rau già, hoàng đế tuy rằng mùng một, mười lăm đều sẽ đi trong cung Hoàng Hậu, nhưng cũng không qua đêm.

Ha hả, cắn cọng rau già, hoàng đế cũng không sợ gãy răng sao?

Ninh phi so sánh như vậy quá tổn hại, cung nhân gần người cũng không dám theo lời của nàng nhục mạ Hoàng Hậu.

Ninh phi và Hoàng Hậu là đã sớm kết thù sống núi, năm đó Ninh phi làm cung nữ bên người thị tẩm thay, không nghĩ tới cung nữ một sớm có thai, Ninh phi lúc ấy xử lý lạnh lùng, không nghĩ cho cung nữ danh phận, sau khi Hoàng Hậu biết việc này, nói nương của hoàng tử là cung nữ quá mất thể diện hoàng gia, liền cho cung nữ phân vị —— cung nữ kia hiện giờ chính là Triệu tiệp dư.

Nhân gần đây hành hạ Triệu tiệp dư, không cho mẫu tử Triệu tiệp dư và Ngũ hoàng tử gặp nhau, Triệu tiệp dư ốm yếu, Ninh phi ngẫm lại liền cảm thấy đen đủi.

Lại đụng tới hoàng đế phải làm Thiên Thu Yến cho Hoàng Hậu, đế hậu phu thê tình thâm, sủng phi nhiều năm như nàng lại tính là cái gì?

Ninh phi khí không thuận, liền gọi nhi tử vào trong cung.

Tứ hoàng tử tâm tình thực tốt, hắn cùng Kiều Ánh Chân đang đường mật ngọt ngào, cùng biểu muội mình thích làm phu thê chân chính, loại sự tình này thực sự rất thú vị.

Nhìn nhi tử xuân phong cả mặt, Ninh phi đau đầu: “Con cả ngày chỉ lo nhi nữ tình trường, khi nào mới có thể thế bổn cung tranh khẩu khí?”

Mẫu phi vì sao lại tức giận?

Tứ hoàng tử thu hồi gương mặt tươi cười, luôn mãi dò hỏi, sợ có tiểu phi tần đui mù được chút mưa móc liền cậy sủng mà kiêu, chạy tới trước mặt Ninh phi khiêu khích.

Vẫn là đại cung nữ bên người Ninh phi trộm lộ ra, nói nương nương là vì Thiên Thu Yến mà không cao hứng.

Tứ hoàng tử một chút cũng trầm mặc.

Đây là địa phương tứ hoàng tử vô pháp trút giận thay Ninh phi, tứ hoàng tử có thể thu thập tiểu phi tần, lại không quản được đến trên đầu Hoàng Hậu.

Mà cái gọi là tranh khẩu khí trong miệng Ninh phi, chính là muốn tứ hoàng tử lên làm Thái Tử.

Sau khi Thái Tử đăng cơ, mẫu phi sẽ được tôn lên làm Thái Hậu.

Nhưng kia đều là sự tình sau này, không giải được sự tình lửa sém lông mày trước mắt.

Tứ hoàng tử bỗng nhiên toát ra ý niệm lớn mật: Nếu phụ hoàng đối với Hoàng Hậu nương nương hoàn toàn ghét bỏ, muốn phế đi vị trí Hoàng Hậu, mẫu phi có phải liền có cơ hội hay không?

Cẩn thận ngẫm lại, Hoàng Hậu không có con nối dõi, nhà mẹ đẻ cũng sớm suy tàn, phụ hoàng chưa chắc còn có bao nhiêu tình nghĩa phu thê, chuyện này nếu thao tác tốt, cũng không phải không thể nào!

Tứ hoàng tử chưa từng té ngã qua, tuổi trẻ gan lớn, trong lòng thoán nổi lên ý niệm lớn mật liền không áp xuống được.

Sắp đến Thiên Thu Yến, có lẽ chính là thời cơ tốt để xuống tay.

……

Tam hoàng tử không lỗ mãng giống như tứ hoàng tử.

Ninh phi có sủng, Hiền tần vô sủng.

Nếu Hoàng Hậu đổ, như thế nào cũng không tới phiên Hiền tần thượng vị.

Tam hoàng tử thu được thư của Nhu Gia, Nhu Gia ý bảo hắn ở trên Thiên Thu Yến lấy lòng Hoàng Hậu nương nương.

Tam hoàng tử rất là đắc ý, “Nữ nhân nha, một khi có hôn phu, đều sẽ suy xét vì hôn phu, Hữu Hữu ngươi nói có phải hay không?”

Trương nội giám cong eo.

“Lão nô chưa từng cưới vợ, cũng không rõ ràng, nhưng hương quân hiển nhiên là suy nghĩ cẩn thận, biết đặt ích lợi của điện hạ lên trước. Chờ sau khi điện hạ cùng hương quân thành hôn, phủ Trưởng công chúa khẳng định sẽ cho điện hạ càng nhiều trợ lực.”

Lời này nói đến tâm khảm tam hoàng tử, tam hoàng tử vừa lòng gật đầu.

“Ta muốn chuẩn bị hậu lễ, ở trên Thiên Thu Yến đưa cho Hoàng Hậu nương nương.”

—— tam hoàng tử muốn vận dụng một số bạc lớn, Thôi gia lại phải xuất nhiều máu!

Tam hoàng tử muốn Thôi Bằng đưa bạc, Thôi Bằng không dám không cho.

May mà Thôi Bằng có thể đánh cờ hiệu người của tam hoàng tử, ở trong sinh ý kiếm được nhiều hơn so với trước kia, Thôi Bằng vẫn còn có thể ứng phó được nhu cầu của tam hoàng tử bên này.

Một hồi Thiên Thu Yến, rất nhiều hoàng tử đều có dự tính riêng, toàn bộ kinh thành đều náo nhiệt lên.

Ở khi Thôi Bằng kiếm bạc cho tam hoàng tử, người Thôi gia đang lên đường tới kinh thành.

Thôi Ngạn gởi thư nói đồng ý hôn sự giữa muội muội Ngũ Nương và Chu Hằng, Thôi lão gia và Thôi thái thái liền phải mang theo nữ nhi vào kinh. Một nhà ba người tiến kinh, trong ngắn hạn sẽ không trở về Tuyên Đô phủ, tự nhiên có rất nhiều hành lý cần thu thập.

Nửa phòng gạch vàng làm sao bây giờ?

Thôi lão gia và Thôi thái thái bàn bạc một phen, quyết định đem một nửa gạch vàng lên kinh thành.

Con đường làm quan của Thôi Ngạn vừa mới khởi bước, cần chuẩn bị bạc, lúc này cũng không thể lại giấu diếm.

Hai phu thê ban ngày thu thập hành lý, buổi tối liền ngồi xổm trong phòng cạy gạch.

Gạch vàng trên tường không thể động, vừa động nhà ở sẽ sụp, gạch vàng trên mặt đất lại bị Thôi lão gia toàn bộ cạy lên, dùng xe ngựa kéo đi tiền trang, trực tiếp để trong tiền trang…… Một số tiền tài lớn như vậy, nếu muốn an toàn gửi vào tiền trang, ngoại trừ tên tuổi tiến sĩ của Thôi Ngạn, không thiếu được Trình Ngũ lão gia hỗ trợ.

Thôi lão gia có thể lấy ra một số tiền tài lớn như vậy, Trình Ngũ lão gia một chút đều không ngoài ý muốn.

Hoàn toàn không có mới kỳ quái được không, Thôi lão gia tốt xấu gì cũng là đại thương nhân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sao có thể một chút đường lui cũng không lưu, thỏ khôn có ba hang, số tiền tài này nhìn không ít, có lẽ còn không phải toàn bộ của cải của Thôi lão gia.

Cùng Thôi gia thượng kinh, còn có mẫu thân và muội muội Chu Hằng.

Thôi Ngũ Nương và Chu Hằng muốn thành hôn, không thể thiếu Chu mẫu chứng kiến.

Thôi thái thái ban đầu còn tưởng thế nữ nhi khảo nghiệm bà mẫu có dễ ở chung hay không, kết quả mới cùng Chu mẫu đồng hành hai ngày, Thôi thái thái liền hoàn toàn nghỉ ngơi tâm tư.

Chu mẫu trước kia chính là nương tử tú tài, mỗi ngày đều mang theo nhóm nữ nhi nuôi tằm xe sợi cung cấp cho Chu Hằng đọc sách, đã quen cúi đầu làm việc, không phải thôn phụ miệng lưỡi sắc bén.

Lên thuyền, Chu mẫu tinh thần hoảng hốt rầu rĩ không vui, Thôi thái thái mọi cách quan tâm, muội muội của Chu Hằng mới đỏ mặt nói ra:

“Mẫu thân lo lắng trong nhà không có chủ nhân, một đám gà vịt đang nuôi không ai chăm sóc, vừa đi kinh thành, chỉ sợ đến khi thu hoạch lúa cũng không trở lại Nam Nghi được.”

“……”

Sau khi Chu Hằng trúng cử Chu gia liền không giống với hương hộ nhân gia.

Có người mang đồng ruộng và bạc tới đầu nhập vào, còn có người bán thân, tự nhiên có nô bộc.

Nhưng Chu mẫu không yên tâm giao toàn bộ sự tình cho nô bộc, vẫn mang theo bọn muội muội Chu Hằng cùng làm việc, chỉ là không mệt nhọc như trước.

Thôi thái thái vừa nghe vậy liền biết chính mình đã lo lắng vô ích, mẫu thân Chu Hằng một lòng nhớ thương một sạp gia nghiệp ở nông thôn kia, hẳn là sẽ không ở kinh thành lâu.

Thôi Ngũ Nương tuy là xuất giá, cùng không gả cũng không sai biệt lắm nha!

Vội xong hôn sự Ngũ Nương, lại tìm một thê tử hiền huệ cho Thôi Ngạn, không chuẩn chính mình rất nhanh là có thể được bế cháu.