Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 308




Lũ lụt là thiên tai, tham ô bạc tai chính là nhân họa.

Hoàng đế lấy đề tài này hỏi, Trình Khanh nên đáp như thế nào?

Nếu Trình Khanh thật sự chỉ có 17 tuổi, phụ thân chính mình c.h.ế.t vào án tham ô bạc tai, nàng hẳn sẽ múa bút thành văn, nhằm vào việc này hung hăng châm kim một phen.

Nhưng viết như vậy, nàng khẳng định không thể lấy được vị trí Trạng Nguyên, chư vị triều thần và hoàng đế đều sẽ cảm thấy nàng lòng mang oán giận!

Nhưng không viết như vậy, muốn cảnh thái bình giả tạo sao?

Kia lại có vẻ Trình Khanh quá vô tâm vô phổi.

Rốt cuộc cha đẻ c.h.ế.t do nhân họa sau lũ lụt, Trình Khanh Hội Nguyên đầy bụng tài học, càng nên đưa ra một ít ý kiến hữu dụng.

Là lựa chọn bình thường, hay là lựa chọn xuất sắc.

Là muốn ổn thỏa, hay là muốn đánh cuộc một phen?

Như thế nào hiển lộ tài học của chính mình, lại không làm hoàng đế tức giận…… Trình Khanh làm thí sinh đối mặt với khảo đề thực khó giải quyết, không nghĩ tới Cao thủ phụ tuyên đọc thánh chỉ so với nàng càng giật mình hơn.

Hoàng đế là quan chủ khảo thi đình, đề mục thi vấn đáp lại là do Nội Các định ra mấy đề, thái giám Tư Lễ Giám cầm bút đưa đi đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế ngự bút chọn ra một đạo đề thi vấn đáp cho thi đình, sau đó bịt kín đưa lại cho Nội Các.

Không đến khi bắt đầu thi đình, ngay cả thủ phụ cũng không biết hoàng đế đến tột cùng chọn đạo đề thi vấn đáp nào.

Lũ lụt phủ Hà Đài cùng với án tham ô bạc tai sau lũ lụt dẫn phát khiếp sợ trong triều đã đi qua 4-5 năm, vụ án này thật vất vả mới bình ổn phong ba, Nội Các sao dám mượn thi đình nhắc lại bản án cũ —— Cao thủ phụ kinh ngạc chính là điểm này, đề thi vấn đáp mà thánh chỉ tuyên bố, căn bản không phải Nội Các nghĩ đưa, mà là bản thân hoàng đế lâm thời sửa đổi!

Hoàng đế vì sao phải chủ động nhắc tới vụ án này?

Cao thủ phụ nhìn Trình Khanh đã ngồi ở trước bàn chuẩn bị đáp đề, đây là kim khoa Hội Nguyên, con trai Trình Tri Viễn.

Cao thủ phụ hiện tại rất hoài nghi, hoàng đế rốt cuộc còn muốn có điềm lành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ hay không.

Một thiếu niên 17 tuổi, có thể ở dưới tiền đề không mạo phạm thiên uy biểu đạt ý nghĩ của chính mình hay không?

—— thoạt nhìn tương đối khó đoán!

Thiếu niên 17 tuổi khẳng định không làm được.

Trình Khanh trước sau hai đời thêm lên tuổi tâm lý đã vượt qua 30 lại có thể thử xem.

Nàng biết có rất nhiều người đang xem chính mình.

Trong đó có quan tâm, có tò mò, cũng có hoài nghi.

Thi đình vô cùng khảo nghiệm tố chất tâm lý của nhóm cống sĩ, bàn thi đặt ở trong điện Hoàng Cực, thiên tử ngồi trên long ỷ cao cao, hai sườn đại điện đứng đầy quan giám thị chấp sự…… Bị hoàng đế cùng các triều thần nhìn còn có thể viết ra thơ văn hoa mỹ, tố chất tâm lý không thể kém được!

Chính Trình Khanh, cũng chưa từng trải qua khảo thí có nhiều giám thị như vậy, lúc ban đầu ngồi vào trên ghế thật đúng là rất khẩn trương.

Người khác là nghĩ không đủ nhiều, Trình Khanh vừa lúc là nghĩ quá nhiều!

Nàng hoài nghi hoàng đế cũng không muốn cho nàng làm Trạng Nguyên, mới ra đề vấn đáp nguy hiểm như thế.

Không có khả năng đi?

Chính mình lại chưa từng đắc tội đế vương.

‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ đặt ở trước mắt lại không thành toàn, hoàng đế có bao nhiêu hoa mắt ù tai đây —— kỳ thật thậm chí hoa mắt ù tai, càng nên muốn thành toàn Trình Khanh, đế vương hoa mắt ù tai không có chiến tích gì, có điềm lành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ nghe cũng được nha!

Trình Khanh là loại tính cách chỉ cần chính mình không sai liền đặc biệt đúng lý hợp tình.

Thậm chí là chính nàng sai cũng có thể cường biện ra ba phần đạo lý.

Nếu không nghĩ ra lý do hoàng đế không chọn chính mình làm Trạng Nguyên, Trình Khanh sẽ tự cố gắng để đạt được ‘ Trạng Nguyên ’.

Tứ bình bát ổn bắt lấy Trạng Nguyên là con đường chết, nhưng biểu hiện không đủ xuất sắc, không phù hợp mong đợi Trình Khanh muốn ở trong khoảng thời gian ngắn bò lên trên, nàng muốn dựa vào văn chương thi đình làm hoàng đế ấn tượng khắc sâu…… Trình Khanh nhớ tới kinh nghiệm Mạnh Hoài Cẩn truyền thụ, so với ngụy trang, vẫn là làm chính mình càng tốt hơn.

Trình Khanh quyết định lấy một chút kiến thức ra tới.

Một khi tiến vào trạng thái, Trình Khanh liền quên hết xung quanh, coi những người khác ở Hoàng Cực điện đều là không khí.

Hoàng đế không quan trọng, soái sư huynh cũng không có gì đẹp, triều thần lớn tuổi như Trình Lục lão gia càng không ấn tượng.

Trình Khanh múa bút thành văn, viết liên tục một canh giờ.

Lúc này còn chưa đến chính ngọ, Trình Khanh có hơi chút tưởng nộp bài thi.

Thi đình cũng không có quy định nhất định phải ngồi mấy canh giờ ở Hoàng Cực điện, nhóm cống sĩ chính mình viết vừa lòng liền nộp bài thi, trong quá trình làm bài không thể uống nước đi WC, đặc biệt là đi WC, sẽ bị coi là bất kính đối với hoàng đế.

Trình Khanh chỉ dùng một canh giờ đã viết xong.

Nàng tưởng nộp bài thi, lại phát hiện hoàng đế ngồi trên long ỷ còn chưa rời đi, chỉ có thể chờ một chút.

Thi đình sẽ bắt đầu từ giờ Thìn đến khi mặt trời về tây, mặt trời chưa xuống núi, quan chịu cuốn sẽ không mạnh mẽ đi thu giải bài thi của nhóm cống sĩ, khảo cả ngày, sao có thể để hoàng đế thật sự giám thị cả ngày được, đại đa số thời điểm bản thân hoàng đế sẽ chỉ ở Hoàng Cực điện giám thị một canh giờ liền sẽ rời đi, giao thi đình cho đại học sĩ Nội Các giám thị, có khi đại học sĩ Nội Các cũng sẽ rời đi đi xử lý chính vụ, chỉ để lại nhóm quan giám thị chấp sự.

Hôm nay có hơi chút ngoại lệ, ước chừng một canh giờ rưỡi, hoàng đế còn chưa có đi.

Trình Khanh cũng chờ không được.

Cấu tạo sinh lý của nam nữ không giống nhau, làm nàng không có khả năng nghẹn nước tiểu lâu như các cống sĩ khác.

Thi đình vừa lúc là mười lăm tháng ba.

Một lần trước nàng chính là ở mười lăm tháng hai tràng thi hội thứ ba khi sắp kết thúc cảm thấy đau bụng.

Quái lão nhân nói độc của nàng một tháng phát tác một lần, bệnh trạng một lần so với một lần nghiêm trọng hơn, vạn nhất thứ này thật sự còn chuẩn hơn so với kỳ sinh lý, hôm nay chính là lần thứ hai nàng độc phát —— nếu nàng ở trong cung độc phát, dù cho điềm lành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ cũng không cứu được nàng, tùy tiện để một ngự y bắt mạch cho nàng, Trình Khanh liền hoàn toàn xong con bê!

Tưởng tượng đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, Trình Khanh khi chờ đến một canh giờ rưỡi liền không nhịn được giao cuốn.

Trình Lục lão gia đứng ở sườn điện, hận không thể ấn Trình Khanh trở lại trên chỗ ngồi.

Gấp cái gì?

Hoàng đế còn chưa có đi đâu, dưới m.ô.n.g ngươi bị rải đinh nên ngồi không yên sao.

Vẫn là trẻ tuổi, vẫn là nóng nảy, đây là trường hợp gì nha, dù trời sập, cũng phải ổn định!

Nếu không phải hoàng đế và nhóm đồng liêu đều nhìn, Trình Lục lão gia nhất định sẽ ra tiếng nhắc nhở Trình Khanh.

Vương Tế Tửu cũng gấp.

Khi Trình Khanh khảo trúng Hội Nguyên, Vương Tế Tửu đã vui mừng đến như nửa điên.

Vương đại nhân mới mặc kệ Trình Khanh kỳ thật là ‘ thư viện Nam Nghi ’ dạy ra, dù sao khi Trình Khanh khảo trúng Hội Nguyên là thân phận giám sinh Quốc Tử Giám, khảo trúng Trạng Nguyên, hoàn thành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ cũng là thân phận giám sinh Quốc Tử Giám, trong ngoài đều là người Quốc Tử Giám!

Vương Tế Tửu thế Trình Khanh cảm thấy gấp.

Trình tiểu lang, tiểu tổ tông, ngươi dù có tài hoa, cũng nên có hơi chút ánh mắt chứ.

Hoàng đế không thể so với ngươi càng vội vàng hơn sao?

Hoàng đế còn chưa có rời khỏi Hoàng Cực điện, ngươi lại dám giao cuốn sao!

Mai hàn lâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thờ ơ.

Chương thị lang nhìn bộ dáng Mai hàn lâm liền tức giận, một bên ở trong lòng mắng Trình Khanh khinh cuồng, một bên lại hung hăng làm thấp đi Đàm Kinh Nhai đứng thứ hai thi hội mà Mai hàn lâm coi trọng một phen —— dù cho Trình Khanh nộp bài thi sớm, cũng nhất định phát huy tốt hơn so với Đàm Kinh Nhai.

Trong mấy người nhận thức Trình Khanh, đại khái chỉ có Mạnh Hoài Cẩn bình tĩnh nhất.