Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 203




Hạ nhân tay mắt lanh lẹ nhào lên đè lại con nhạn đầu đàn mổ Đổng Kính Thu, Đổng Kính Thu lại bảo bọn họ thả đi.

Đây là hạ nhân bắt, không phải hắn bắt, không tính!

Đổng Kính Thu nhìn kỹ con nhạn đầu đàn, cảm thấy chính mình còn có thể nhận ra nó, sau đó mới mang theo hạ nhân dẹp đường hồi phủ.

Ngày hôm sau Đổng tài tử không có đi hồ Nhạn Đãng, hắn sai người lập bia ngắm ở trong sân, kéo cung, luyện tập b.ắ.n tên.

Học bá làm gì cũng giỏi, luyện một ngày, Đổng Kính Thu lại tìm được cảm giác b.ắ.n tên khi còn bé.

Đến ngày thứ ba.

Chờ Đổng Kính Thu chịu đựng cánh tay nhức mỏi, lăn lộn vài ngày rốt cuộc cũng thân thủ bắt được nhạn, ngày hôm sau chính là ngày Đổng phu nhân ước hẹn tới cửa Trình gia.

Lần này Đổng phu nhân tới cửa, là chính thức cầu hôn, cũng trao đổi canh thư, cũng muốn cùng Trình gia bàn bạc sính lễ, đi đến ‘ nạp cát ’, chính là ‘tiểu định’.

Ngày hôm sau sẽ phải đi Trình gia, Đổng Kính Thu cuối cùng cũng thân thủ bắt được nhạn, đêm nay Đổng tài tử khi đi ngủ trên mặt đều mang theo nụ cười thỏa mãn.

Bắt nhạn thật sự quá mệt mỏi, lấp đầy thời gian nhàn rỗi của hắn, khiến hắn cũng không rảnh đi rối rắm có nên nói cho Kỷ Hạo chuyện hắn và Trình tiểu thư sắp đính hôn hay không.

Kỳ thật nói cho lại có thể như thế nào, bảo Kỷ Hạo lui kết thân cùng chất nữ nhà mẹ đẻ Kỷ Đại thái thái, lại để Trình tiểu thư gả tiến vào Kỷ gia?

Kỷ Hạo không lui thân được.

Trình tiểu thư cũng không nên chịu ủy khuất như vậy.

Lễ pháp có thể ước thúc hành vi của mọi người, lại không ước thúc được tình cảm.

Thật sự có nữ nhân sẽ cam tâm tình nguyện chia sẻ trượng phu của chính mình với nữ nhân khác sao?

Đổng Kính Thu cũng không nghĩ như vậy.

Chính mình không muốn, đừng đẩy cho người, nam nhân ảo tưởng thê thiếp hòa thuận, hẳn nên tự hỏi chính mình trước một chút, có thể tiếp thu thê tử của chính mình đồng thời lui tới cùng mấy nam nhân hay không!

Đổng Kính Thu còn chưa có phát hiện trái tim của chính mình đã vô cùng trật, hắn cho rằng Trình tiểu thư gả cho Kỷ Hạo một nam thừa tự hai nhà là chịu ủy khuất, lại một chút cũng không nghĩ tới chất nữ nhà mẹ đẻ Kỷ Đại thái thái có cảm thấy ủy khuất hay không.

Bởi vì kia cùng hắn mà nói là người xa lạ, người ta chính mình đồng ý gả cho Kỷ Hạo, Đổng Kính Thu hà tất xen vào việc người khác.

Trình tiểu thư, là không giống nhau.

Rốt cuộc nơi nào không giống nhau, Đổng Kính Thu không nói nổi nguyên cớ.

Một đêm này, trong mộng của Đổng Kính Thu đều là cánh chim nhạn vùng vẫy, hắn mơ thấy chính mình vừa mới bắt được nhạn, con nhạn kia rung lông chim, lắc mình biến hoá thành Trình tiểu thư. Trình tiểu thư tiếu ngữ doanh doanh nhìn hắn, hắn hoảng không biết làm gì, một chút liền tỉnh.

Đã giờ Dần.

Hôm nay, Đổng gia muốn đi Trình gia cầu hôn.

Đổng Kính Thu sai hạ nhân cầm đèn, "Tay chân lanh lẹ lên, múc nước rửa mặt cho ta."

Trình Khanh sáng sớm đã nghe được tiếng chim kêu.

Liễu thị nói đó là hỉ thước.

Trình Khanh không dám nghi ngờ, hỉ thước liền hỉ thước đi.

Hôm nay Đổng gia sẽ tới cửa cầu hôn, Trình Khanh dù cho đối với Đổng Kính Thu còn kiềm giữ thái độ, lại cũng sẽ không ngạnh sinh sinh muốn bới lông tìm vết.

Đổng Kính Thu hiện tại tới xem cũng không tệ lắm, Trình Khanh lại không phải đầu óc bị cửa kẹp, thật sự muốn phá hư hạnh phúc của tỷ tỷ.

Họ Đổng về sau có thể hoa tâm hay không khó mà nói, Đổng phu nhân lại thật cho Đổng Kính Thu thêm điểm, khó được mẹ chồng tính tình lanh lẹ rộng rãi, ngay cả Trình Khanh cũng thích ở chung cùng người như vậy.

Trình gia làm tốt chuẩn bị chờ người Đổng gia tới cửa, Lý thị làm bà mối cũng sớm tới hẻm Dương Liễu chờ, giờ Tỵ vừa đến, cửa Trình gia đã bị gõ vang lên.

Trình Khanh cũng kinh ngạc, giờ Tỵ chính là 9 giờ sáng, Tuyên Đô cách Nam Nghi một khoảng, Đổng gia tới khá sớm.

Trình Khanh sai người mở cửa, cũng không nhịn được nói thầm một câu: "Đổng hỉ thước thức dậy thật sớm."

Sai người mở cửa vừa thấy, không phải Đổng phu nhân sang sảng, cũng không phải Đổng tài tử thi họa song tuyệt, lại có thể là tên trứng thối Tề gia sau khi từ hôn chưa từng gặp lại.

Không phải Đổng hỉ thước, mà là Tề quạ đen!

Tề Duyên Tùng mặc áo dài tú tài, trên vai trói dây mây, mang theo người nâng mấy gánh hộp quà, trong gánh còn bó một con chim nhạn.

Là nhạn hay là vịt Trình Khanh cũng không thấy rõ, dù sao nhìn rất béo.

Nhìn thấy Trình Khanh, Tề Duyên Tùng lộ vẻ mặt vui mừng:

"Cùng Khanh biểu đệ từ biệt hồi lâu, thật là khiến ngu huynh nhớ muốn chết! Nghe nói Khanh biểu đệ cao trúng Giải Nguyên, ngu huynh liền đích thân tới chúc mừng Khanh biểu đệ một phen……"

Trình Khanh xua tay, "Ngừng ngừng ngừng, hai nhà chúng ta đã sớm chặt đứt quan hệ, một ngụm một tiếng Khanh biểu đệ, khiến cả người ta không được tự nhiên, ngươi tới cửa làm cái gì, Trình gia không chào đón ngươi, chạy nhanh đi đi!"

Tề Duyên Tùng cực kỳ khó chịu.

Khi đó Trình Khanh hẹn hắn uống rượu, không phải cũng một ngụm một tiếng biểu huynh sao?

Tuy là âm hiểm lừa gạt tín nhiệm của hắn, rốt cuộc cũng thật sự gọi hắn là biểu huynh.

Hiện tại khảo trúng Giải Nguyên, liền trở mặt không nhận người.

Chiếu theo tính tình Tề Duyên Tùng trước kia, đã sớm phất tay áo bỏ đi.

Nhưng mà nghĩ đến thân phận Giải Nguyên nóng hầm hập của Trình Khanh, Tề Duyên Tùng lại cố nhịn xuống.

Trước khi tới Trình gia, hắn đã làm chuẩn bị tâm lý hồi lâu, biết tới cửa sẽ bị chế nhạo, chỉ cần nhẫn qua đợt chế nhạo này, hắn có thể tâm tưởng sự thành.

Trời sắp giáng sứ mệnh cho người, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí.

Trước mắt, chính là khổ tâm chí hắn!

Tề Duyên Tùng không màng Trình Khanh xụ mặt, từ sau lưng chính mình gỡ dây mây xuống, hai tay dâng lên, lại quỳ một gối xuống đất:

"Cốt nhục chí thân, sao có thể nói chặt đứt liền chặt đứt được, ngu huynh biết rõ chính mình đã sai quá nhiều, cô phụ tín nhiệm của Khanh biểu đệ, cũng cô phụ mong đợi của Tuệ biểu muội, từ sau khi Tuệ biểu muội từ hôn cùng ta, ta thời thời khắc khắc đều tỉnh lại sai lầm chính mình phạm phải, hàng trăm hàng ngàn lần muốn tới cửa sám hối, lại nghĩ đến chính mình ngay cả công danh đều không có, nào có tư cách cho Tuệ biểu muội hạnh phúc. Trong quá trình ngày đêm áy náy sám hối này, cũng chỉ có dụng công khổ đọc, đáng tiếc thiên tư hữu hạn, thẳng đến năm nay mới thi đậu được công danh tú tài, hiện giờ mới có dũng khí tới cửa chịu đòn nhận tội, mặc cho biểu đệ đánh ta mắng ta, ta tuyệt không đánh trả cãi lại, chỉ nguyện biểu đệ hết giận, cho ta một cơ hội nữa!"

Cho một cơ hội gì?

Đương nhiên là cầu thú Trình Tuệ.

Tề Duyên Tùng ngay cả chim nhạn cũng mang đến, lại nâng lễ, nga, còn có bà mối béo béo lùn lùn mặc đồ đỏ mang hoa, Trình Khanh thiếu chút nữa không nhìn thấy.

Trình Khanh đã bị Tề Duyên Tùng làm cho tức cười.

Chịu đòn nhận tội, một lần nữa cầu thú?

Tề Duyên Tùng nơi nào là đóng cửa đọc sách, đây là đóng cửa lại nghiên cứu kịch bản đi.

Trình Khanh trước kia còn chưa có nhìn ra hắn là một diễn viên xuất sắc.

Tề Duyên Tùng giơ dây mây có gai lên cao cao, Trình Khanh còn chưa nói gì, chính hắn đã cảm động đến rơi lệ.

Trình Khanh thình lình hỏi hắn:

"Mấy lời này ngươi học rất lâu đi?"

Tề Duyên Tùng theo bản năng định gật đầu, "Vẫn tốt, vẫn tốt…… Khanh biểu đệ, lời ta vừa nói, đều là lời từ đáy lòng!"

Thiếu chút nữa thừa nhận học lời kịch.

Thấy Trình Khanh không nhận dây mây, Tề Duyên Tùng lại đưa ánh mắt cho bà mối.

Và mối béo lùn tiến lên, ánh mắt nhìn Trình Khanh giống như đang nhìn miếng thịt ba chỉ tốt nhất, làm mai cho Tề Duyên Tùng không coi là có bản lĩnh, nếu có thể thuận tiện làm mai cho tân khoa Giải Nguyên, kia mới thật là nghiệp lớn vụ.