Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 202




Uông bố thương gia lại có thể là đang giả nghèo!

Bọn họ cũng thật có thể nhẫn.

Uông bố thương quả nhiên là cáo già, tan hết gia tài để giữ bình an, ngay cả biệt viện cũng cho người khác thuê, một chút tiền trinh đều phải tính toán, người khác tự nhiên cho rằng Uông gia là nghèo thật.

Trình Khanh càng thêm không dám coi khinh thương nhân cổ đại.

Nếu không phải xã hội phong kiến định địa vị xã hội của thương nhân là hạng bét, kinh thương chưa chắc không đấu lại quan lão gia.

Nhưng chế độ xã hội chính là do người cầm quyền chế định, vừa thấy như vậy, vẫn là làm quan càng tốt hơn!

Được Ngũ lão gia chỉ điểm, Trình Khanh biết con đường chính mình phải đi còn rất dài, ở khi thực lực không đủ, nàng sẽ không đi khiêu chiến quy tắc của người, cử nhân khác hưởng thụ đãi ngộ gì, nàng cũng hòa chung như vậy.

Không chỉ thu phòng ở của Uông gia, nàng còn thu khế đất của hai địa chủ đưa tới, cũng thu hai cửa hàng trong huyện, sau đó liền dừng tay.

Người tặng lễ không tranh kịp cảm thấy thập phần tiếc nuối, không trách Trình Khanh không cho mặt mũi, chỉ oán trách chính mình không đủ thành tâm, khiến nhà khác đoạt tiên cơ, không nhấc lên quan hệ cùng Giải Nguyên công!

Trình Khanh vừa mới đào sạch sẽ túi tiền chuẩn bị gả tỷ tỷ, lập tức lại có người đút đầy túi tiền đã bẹp bẹp cho nàng, nếu không, sao xưa nay Hoa Hạ đều tôn sùng "Tất cả toàn hạ phẩm duy có đọc sách cao" đâu, thật là nói quá đúng.

Nhưng cứ như vậy, một nhà Trình Khanh ở huyện Nam Nghi cuối cùng cũng có phòng ở của chính mình, tựa như Ngũ lão gia nói, một nhà các nàng đều ở hẻm Dương Liễu 3-4 năm, hiện giờ Uông trạch biến thành Trình trạch, đại nương tử có thể từ trong nhà mình xuất giá!

Đổng gia đông con cháu, những người khác có thể tùy tiện đưa đưa, cha mẹ, tổ phụ, tổ mẫu của Đổng Kính Thu không thể lừa gạt.

Ngoài ra còn có đệ muội của Đổng Kính Thu.

Sau khi xuống núi trở về nhà, Trình Tuệ còn hốt hoảng cảm thấy không rõ ràng, sau lại rốt cuộc không rảnh để phát ngốc, trước khi Đổng Kính Thu lên kinh sẽ phải thành thân, thời gian để lại cho Trình Tuệ thêu không nhiều lắm, nàng hận không thể chính mình mọc ra tám cái tay để thêu.

Trình Khanh chua lòm, nhìn ngón tay đại nương tử bị kim đâm, nghĩ nếu tên họ Đổng dám đối xử với đại nương tử không tốt, nàng thế nào cũng phải lấy kim…… Không, kim quá nhỏ, đổi thành cái dùi đi.

Nàng thế nào cũng phải lấy dùi đ.â.m Đổng Kính Thu thành cái sàng!

……

Trình gia bên này tích cực chuẩn bị gả, Đổng gia cũng trên dưới đồng lòng muốn vội vàng cưới tức phụ.

Đổng Kính Thu không quản được miệng mình, không nhịn được đáp lời trước với Trình Tuệ.

Tiếp theo lại không kịp thời chỉ huy chân của mình đi lên nhổ xuống kim thoa trên đầu Trình Tuệ.

Cắm kim thoa chính là tỏ vẻ hắn nhìn trúng Trình Tuệ, ngày đó trên đường trở về Tuyên Đô, Đổng Kính Thu liền rất buồn rầu, "Mẫu thân sao không bàn bạc cùng con?"

Đổng phu nhân mặc kệ hắn.

"Con một đường bồi Trình đại nương tử lên núi, hận không thể lấy hết hoa cỏ trên núi đem đến trước mặt Trình đại nương tử giảng ra lai lịch, con không rụt rè như vậy, vì sao nương phải trợn tròn mắt nói dối, đưa lụa màu cho Trình đại nương tử!"

Đổng phu nhân tỏ vẻ chuyện này không phải chính mình không cẩn thận, đều do Đổng Kính Thu không đủ rụt rè.

Đổng Kính Thu một chữ cũng không phản bác được.

Đổng phu nhân giao thủ cùng nhi tử rất ít khi chiếm được thượng phong như vậy, không khỏi thừa thắng xông lên: "Nếu con hiện tại hối hận, có thể đi Trình gia thu hồi lại kim thoa, đưa cho Trình đại nương tử hai thất lụa màu xin lỗi. Nhưng chuyện lật lọng như vậy, đừng mơ tưởng nương bồi con đi. Ai, Trình đại nương tử thực đáng thương nha……"

Đổng phu nhân lấy khăn ra giả vờ lau nước mắt, Đổng Kính Thu nhìn mẫu thân một giọt nước mắt cũng chưa chảy ra, cảm thấy tim thật mệt.

Hắn hiện tại đi lấy kim thoa trở về?

—— vậy hắn là dạng cầm thú gì!

Đổng Kính Thu không quản được miệng, không chỉ huy được chân, sau khi trở lại Đổng gia, tay lại ngo ngoe rục rịch.

Chỉ cảm thấy họa kỹ của Kỷ Hạo tạm được, miễn cưỡng bắt giữ tới ba phần thần vận của Trình tiểu thư, nếu do chính mình họa, không nói bắt được mười phần, ít nhất cũng có bảy tám phần.

Đổng Kính Thu có một cỗ xúc động muốn vẽ tranh.

Kinh hồng thoáng qua kia, nếu không vẽ lại, ngày nào đó hắn già cả quên mất thì làm sao bây giờ?

Nếu Đổng phu nhân biết ý tưởng của nhi tử lúc này, tất nhiên sẽ muốn cười nhạo một phen: Ngô nhi mới mười chín, thế nhưng đã phòng ngừa chu đáo đến tận đây, đã làm chuẩn bị vì cho sự tình khả năng sẽ phát sinh ở vài chụp năm sau.

Đổng Kính Thu có thể hiểu kinh nghĩa khoa khảo, lại không hiểu tâm chính mình.

Gió không biết từ đâu dựng lên, thổi cho mặt hồ trong lòng hắn nổi sóng.

Chờ hắn trải giấy vẽ ra, nhắm mắt lại, mỗi một chi tiết khi cùng Trình tiểu thư gặp nhau hắn đều nhớ lại được.

Trình tiểu thư tự nhiên hào phóng, mặc kệ cười hay không cười đều……cực mỹ.

Nhưng mà khi thật muốn đặt bút, Đổng Kính Thu lại chần chờ.

Tốt đẹp như vậy hắn thật sự có thể họa ra được sao?

Hắn lại vì sao muốn họa!

Nếu không khống chế được miệng và chân, hắn nên khống chế tay.

Hắn một ngày chưa cưới Trình tiểu thư, liền không nên càn rỡ tuỳ tiện vẽ Trình tiểu thư lên tranh, dù cho không ôm bức họa lên phố giống như Kỷ Hạo, đặt ở trong thư phòng bị hạ nhân thu thập lơ đãng nhìn thấy, đối với Trình tiểu thư đều là không tốt.

Đổng Kính Thu gác bút xuống, không nhịn được nhăn mi.

Kỷ Hạo không nên cầm bức họa của Trình tiểu thư lên phố, cũng không nên thổ lộ tiếng lòng kể lại sự tình giữa hắn và Trình tiểu thư. Đổng Kính Thu biết chính mình sẽ không bởi vậy mà xem nhẹ Trình tiểu thư, lại không cách nào bảo đảm người khác…… Kỷ Hạo có thể nào cũng nói hết với người khác như thế hay không?

Dù cho người khác không biết, trên dưới Kỷ gia khẳng định cũng biết.

Đổng Kính Thu bị gió thổi cho gợn sóng trong lòng, nhấc lên cuồng phong sóng to.

Sai lầm Kỷ Hạo đã phạm phải, hắn cũng không thể tái phạm.

Đổng Kính Thu buông bút vẽ xuống, đôi tay ngo ngoe rục rịch cũng cần được trấn an, hắn dứt khoát thay quần áo mang theo mấy gia đinh ra cửa.

Hành động này thật là hù Đổng phu nhân một cú sốc, sợ Đổng Kính Thu thật chạy tới Trình gia lấy lại kim thoa, nếu nhi tử nàng làm ra loại sự tình này, Đổng phu nhân không chỉ có hổ thẹn muốn chết, nàng như thế nào cũng phải đánh gãy chân Đổng Kính Thu mới được!

"Mau, mau đuổi theo hắn!"

Hạ nhân báo tin chần chờ, "Phu nhân, thiếu gia hình như là đi bắt chim nhạn, thiếu gia hỏi tiểu nhân có biết nơi nào ngoài thành có chim nhạn đặt chân hay không, tiểu nhân liền nói hồ Nhạn Đãng, thiếu gia mang theo vài người, cầm cung tiễn liền ra cửa."

Đổng phu nhân ngẩn ra.

Lễ đính hôn nạp thái thật là có tập tục nhà trai đưa chim nhạn cho nhà gái, có khi vì biểu hiện thành ý, chim nhạn đưa đi còn do nhà trai thân thủ săn lấy.

Nhạn là nhạn sống, muốn b.ắ.n trúng chim nhạn lại không làm nó chết, thực khảo nghiệm tài b.ắ.n cung của nhà trai.

Võ cử nhân tự mình đi săn nhạn không kỳ quái, Đổng Kính Thu lại là văn cử nhân!

Hắn đi săn nhạn?

Có thể săn được sao.

Mang cung tiễn đi, không bằng mang lưới đánh cá đi hữu dụng hơn.

"Bỏ đi, đừng động hắn, cứ kệ hắn lăn lộn đi!"

Đổng phu nhân thật là cười đến đau bụng.

Nếu nàng tìm nhi tử trở về, nói cho hắn trong nhà đã sớm chuẩn bị chim nhạn……hài tử Kính Thu kia chỉ sợ sẽ thẹn quá hóa giận.

Đổng Kính Thu mang theo người ở hồ Nhạn Đãng lăn lộn đến buổi tối mới về nhà.

Bởi vì không mang võng, hắn chỉ thu hoạch được mấy cọng lông chim nhạn!

Nhạn nhìn ngốc ngốc, nhưng một khi người tới gần sẽ vùng cánh bay loạn, có chỉ con nhạn đầu đàn kiêu ngạo mới bay đến trên người Đổng Kính Thu, lấy miệng mổ bàn tay vẽ tranh viết thơ của Đổng tài tử mấy cái.