Không tồn được bạc, mềm lòng không làm được chuyện lớn, mấy tộc huynh liên tiếp thở dài.
Trình Khanh tưởng trợn trắng mắt.
Nàng rất muốn hướng mấy người Trình Mạo nói một chút cái gì kêu là mượn sức nhân tâm, cái gì kêu là đầu tư nguy hiểm.
Mỗi một chút bạc nàng tiêu đi ra ngoài đều không thấy được hồi báo, nhưng tổng thể tới nói không phải là lỗ vốn.
Bỏ đi, vẫn không cần dạy hư tiểu hài tử, các vị tộc huynh vẫn còn trẻ.
—— người trẻ tuổi sao, sống đơn thuần một chút mới tốt, mỗi người đều là yêu nghiệt, Trình Khanh sẽ đau đầu.
Bản thân Trình Khanh chi bạc, nhờ gia phó ngũ phòng ở Tuyên Đô phủ tìm một đại phu rất nổi danh, đóng gói đưa đi Chu gia.
Chuyện này nàng cũng không cố tình tuyên dương, mấy người Trình Mạo không khuyên được nàng, cũng liền tùy nàng.
Bọn họ không hiểu cách làm của Trình Khanh, nhiều lắm là ghé vào cùng nhau nói thầm, với bộ dáng tiêu tiền phung phí này của Trình Khanh, về sau sinh kế trong nhà chỉ sợ đều thành vấn đề.
"Nếu tiểu lang không làm đại quan, bổng lộc một năm còn chưa đủ hắn phát thiện tâm!"
Quan viên cấp thấp bổng lộc rất ít.
Ở đám người Trình Mạo xem ra, Trình Khanh muốn bò đến vị trí quan viên cấp cao còn không biết phải tốn bao nhiêu năm đâu, nhà Trình Khanh lại không được chia sản nghiệp của nhị phòng, Trình Tri Viễn đã qua đời cũng không phải người am hiểu đặt mua của cải, Trình Khanh quá phung phí, mấy người Trình Mạo lo lắng trình độ sinh hoạt của một nhà Trình Khanh về sau.
Lại không biết tâm tư của Trình Khanh căn bản không đặt ở việc kiếm bạc như thế nào.
Nàng sợ chính là không kiếm được bạc sao?
Nàng sợ chính là bạc kiếm tới tay cũng không giữ được!
Mấy người Trình Mạo nói cái gì cũng không ảnh hưởng được Trình Khanh, nàng vẫn luôn dựa theo biện pháp của chính mình làm việc, một hồi viện thí tụ tập đồng sinh các huyện Tuyên Đô phủ, thời gian Trình Khanh chờ yết bảng nhàn hạ liền thích đi trà lâu quán rượu pha trộn, trong ngắn ngủn, nàng kết bạn với không ít người, trong đám đồng sinh lăn lộn thành một gương mặt quen thuộc.
Chờ đến khi yết bảng viện thí, Trình Khanh lại lần nữa đứng đầu bảng, nhóm đồng sinh thấy đoạt giải nhất chính là "Trình Khanh Nam Nghi", thế nhưng không có bao nhiêu tâm kháng cự.
Trình Khanh đoạt giải nhất, tốt hơn là những người khác đoạt giải nhất, ít nhất Trình Khanh nói chuyện làm việc đều rất rộng thoáng, cũng không khiến người chán ghét.
"Ta cùng Trình Khanh uống rượu!"
"Gọi Trình Khanh cái gì, nên sửa miệng gọi là Trình án đầu."
"Đúng đúng đúng, Trình án đầu xin mời ngồi ——"
Một đám tân tú tài chêm chọc cười đùa, cố tình nói giỡn, Trình Khanh bảo bọn họ đừng nháo, rốt cuộc cũng không cự tuyệt ngồi xuống thủ tọa.
Nàng dựa vào cái gì không ngồi, đây đều là nàng khổ tâm nỗ lực được đến.
A, quả nhiên là vị trí ghế trên luôn khiến cho thể xác và tinh thần của nàng vui sướng! Tựa như trước khi xuyên qua, nàng đã thích văn phòng ở tầng cao nhất, tầm nhìn trống trải, không có buồn bực của người ở dưới thấp!
Trình Mạo hốt hoảng.
Hắn cũng qua viện thí.
Đề mục vòng thi thứ hai khó, tất cả mọi người đều phát huy không tốt, khi yết bảng Trình Mạo cũng có tên trên bảng.
Viện thí cũng tàn khốc, Trình thị năm nay có năm người tới dự thi, lại thi rớt hai người, chỉ có ba người thông qua!
Vừa yết bảng, chênh lệch lập tức liền hiện ra, nhóm tân tú tài tụ hội, hai người con cháu Trình thị thi rớt liền không muốn xuất hiện. Tú tài chơi cùng tú tài, đồng sinh kết giao cùng đồng sinh, đây nghiễm nhiên cũng là quy củ bất thành văn.
Trình Mạo bị người ấn ở trên ghế uống rượu, hai ly rượu xuống bụng, Trình Mạo đột nhiên nhớ tới một sự kiện: Huyện Án Đầu, phủ Án Đầu, cộng thêm viện Án Đầu, tiểu lang cũng coi như trúng tam nguyên nha!
Tuy rằng là tiểu tam nguyên, cũng thật không dễ.
Ha, Trình Khanh thật lợi hại.
Trình Khanh ngồi ở trong một đống tú tài khí phách hăng hái, nhóm tú tài đều nguyện ý cùng nàng nói chuyện, đã không thấy bộ dáng đáng thương nghèo túng như khi mới trở về Nam Nghi.
"Ngũ thúc gia vốn đã rất coi trọng tiểu lang, lần này trở về Nam Nghi, có khi sẽ đem tiểu lang cung đi lên."
Trình Mạo lẩm bẩm tự nói.
Trình thị trù hoạch kiến lập thư viện cũng tốt, giúp đỡ học sinh hàn môn như Mạnh Hoài Cẩn cũng thế, đều là tưởng mở rộng lực ảnh hưởng của Trình thị Nam Nghi, cũng sợ con cháu trong tộc không biết cố gắng.
Nếu Trình thị Nam Nghi có người có thể tài bồi, vậy ăn no rửng mỡ mới bồi dưỡng người ngoài.
Trình Mạo chính mình trúng tú tài vui mừng, lại lo lắng Trình Khanh làm Án Đầu sẽ quá cao hứng, quên mất lời chính mình đã từng nói qua, sẽ ngưng lại ở Tuyên Đô phủ hưởng thụ mọi người nịnh hót.
Ai ngờ yết bảng ngày thứ hai, Trình Khanh liền thu thập thỏa đáng hành lý, chủ động nhắc tới việc trở lại Nam Nghi.
Trình Mạo nói lắp: "…… Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ở lại Tuyên Đô thêm mấy ngày."
"Mạo đường huynh, Tuyên Đô bên này đều là bằng hữu vừa nhận thức, luận tình cảm nơi nào so được quá chúng ta? Nam Nghi còn có người nhà của chúng ta đang chờ, tự nhiên muốn đi về sớm!"
Người báo tin vui khẳng định đã về đến Nam Nghi trước, nhưng không thấy chính mình bình an trở lại, mẫu thân và các tỷ tỷ tóm lại sẽ không ngừng lo lắng.
Ai bảo thời buổi này ra cửa không an toàn như vậy, Trình Khanh từ Nam Nghi tới Tuyên Đô dự thi, đường xá không xa nhưng cũng phải cùng mấy tộc huynh kết bạn đồng hành, còn có nhân thủ trong tộc phái đi theo, chỉ sợ nửa đường gặp phải bọn cướp!
Trình Khanh viện thí đoạt giải nhất, đám người Liễu thị quả nhiên nhận được tin tức trước.
Chính chủ còn chưa có trở lại trong huyện, danh hào ‘ Trình án đầu ’ và ‘ Trình Tam nguyên ’ đã truyền khai, nhị phòng là cảm thụ gì không nói đến, Hà lão viên ngoại vẫn luôn rất quan tâm đến Trình Khanh không nhịn được nói thầm:
"Đôi mắt của lão phu cũng sẽ không nhìn lầm người, nhưng Trình tiểu lang cũng không tránh khỏi quá giỏi đi?"
Mười bốn tuổi trúng tú tài, đó là thiếu niên anh tài, Hà lão viên ngoại cảm thấy Trình Khanh làm tôn nữ tế chính là vừa lúc.
Mười bốn tuổi đã trúng tam nguyên, dù chỉ là tiểu tam nguyên, có thể nào sẽ ghét bỏ Uyển nương nhà ông hay không?
Trình Khanh của cải tuy mỏng, rốt cuộc cũng có tông tộc để dựa vào, bản nhân lại rất có tiền đồ, chỉ sợ người muốn kết thân cùng Trình gia không ít. Cháu gái Uyển nương nơi chốn đều tốt, của hồi môn cũng phong phú, nhưng cha mẹ c.h.ế.t sớm, lại không có huynh đệ ruột thịt để dựa vào, có lẽ không phải con dâu lý tưởng trong mắt Trình gia.
Hà lão viên ngoại đã có ba phần hối hận.
Bát tự cũng chưa so, đã sớm ở trước mặt cháu gái Hà Uyển lộ dấu vết, hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Thôi, da mặt dày đề một chút, không được thì thôi.
Hà lão viên ngoại tống cổ hạ nhân đi hẻm Dương Liễu thủ, chỉ cần Trình Khanh trở lại trong huyện, chạy nhanh về Hà phủ báo tin.
……
Lúc này, Trình Khanh vừa mới ra khỏi cửa thành Tuyên Đô.
Mạc danh lỗ tai liền nóng lên.
Nàng giơ tay sờ sờ, ngày hôm qua uống rượu, không đến mức hôm nay mới lên phía trên đi?
Trình Mạo nói ấn đường nàng phiếm ra hồng quang, vừa thấy chính là chuyện tốt tương cận.
"Có lẽ là vận đào hoa, khi phủ thí đều có danh kỹ thanh lâu tới đón xe, viện thí kết thúc, không nên an tĩnh như vậy nha!"
Trình Khanh nheo mắt.
Vận đào hoa?
—— người nữ giả nam trang có thể có vận đào hoa đứng đắn gì!
Trình Khanh trở về Nam Nghi liền biết chính mình sai thái quá.
Hóa ra nữ giả nam trang không chỉ sẽ có đào hoa, còn là chất lượng không tồi.
Nàng trở lại Nam Nghi tất nhiên là về nhà trước, lại đi ngũ phòng, Ngũ lão gia giữ nàng ăn cơm, Trình Khanh đều từ chối, nàng còn nhớ thương đi Chu gia một chuyến……
Khoa khảo có thể qua hay không, thực sự có vài phần phải xem vận khí, con cháu Trình thị cùng nhau đến Tuyên Đô dự thi, tất cả việc vặt đều có người nhọc lòng, cơm canh tinh tế, ở địa phương cũng an tĩnh, cứ như vậy cũng vẫn có hai người thi rớt.