Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 5: Tin tức lan truyền khắp Tử Cấm Thành




Đến Nam thư phòng, Khang Hy sai người bê nước đến, Tâm Di rửa sạch mặt, đem mái tóc dài bóng mượt của mình cột vổng lên. Lúc này, Khang Hy mới nhìn rõ khuôn mặt Tâm Di. Cô không đẹp nhưng toàn thân toát lên một thứ sức sống đặc biệt mà những cô gái chốn thâm cung nội viện không thể có.

Đợi Khang Hy cho đám cung nữ, thái giám đứng hầu lui hết ra ngoài, Tâm Di mới mở lời: “Hoàng thượng, ngài muốn hỏi gì tiểu nữ?”

Tuy trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của Tâm Di, Khang Hy vẫn nghiêm mặt, nói: “Nha đầu, lá gan nhà ngươi to thật đấy, dám đem điều cơ mật thế này nói ra, không sợ trẫm chém đầu ngươi chắc?”

Tâm Di cười nói: “Nếu thật muốn giết thì lúc nãy ngài đã giết rồi. Thực ra lúc đó tiểu nữ cũng rất sợ hãi, nhưng không nói, cũng sẽ bị coi là yêu nữ, thích khách đem chặt đầu nên đành liều một phen, đánh cược vận may của mình, cũng đánh cược xem liệu hoàng thượng có phải là một vị minh quân.”

“Và ngươi đã thắng cược.”

“Với hoàng thượng tiểu nữ đúng là đã thắng cược, nhưng tiểu nữ cũng biết tai họa từ miệng mình mà ra, e rằng mấy vị A Ca đó không chịu tha cho tiểu nữ.” Tâm Di biết Khang Hy là lá bùa hộ thân duy nhất mình có, muốn sống yên ổn ở chốn thâm cung này, không có sự bảo hộ của Khang Hy không được.

“Nếu đến một cô nhóc như ngươi trẫm cũng không bảo vệ được thì còn làm vua một nước làm gì chứ.” Khang Hy quả nhiên nói vậy.

“Ai!” Tâm Di thở dài một tiếng: “Hoàng thượng, tiểu nữ biết quá rõ giai đoạn lịch sử này. Vì ngôi vua, bọn họ sẵn sàng chém giết lẫn nhau, kết bè kéo phái, trừ khử bất kỳ ai cản đường mình, thậm chí đến tình cảm ruột thịt cũng chẳng đáng một xu. Tiểu nữ chỉ là một cô nhóc bình thường, không quyền thế cũng vô phương tự vệ, đối với bọn họ mà nói lại càng nhỏ nhoi, yếu đuối, lợi dụng được thì lợi dụng, không lợi dụng được thì…”

“Bọn chúng đều là con trai ruột của trẫm, trẫm chưa già đến mức mắt mờ tai điếc, lẽ nào lại không biết chúng nghĩ gì? Bọn chúng đừng có hòng mưu tính gì ở chỗ ngươi, vả lại…” Khang Hy cười… nham hiểm, “ngươi thông minh thế, bọn chúng cũng đừng mong ‘moi’ được gì từ ngươi.”

“Hoàng thượng, từ đâu mà ngài biết tiểu nữ thông minh?”

Khang Hy giơ tay dí dí vầng trán bướng bỉnh của Tâm Di: “Ngươi nghĩ trẫm lại không biết ngươi ‘dĩ lùi vi tiến’ hay sao. Tiểu nha đầu, dám giở trò trước mặt trẫm.”

“Uhhhh… hoàng thượng, ngài cố tình giả ngốc.” Tâm Di bắt đầu làm nũng.

“Có những lúc giả ngốc nhìn càng rõ, lúc nãy bọn chúng nghĩ gì đều viết hết trên mặt. Nhắc lại, là do trẫm mà ra cả. Thực ra trẫm cũng đã tin ngươi rồi, nhưng Dận Chân vẫn cứ một mực không chịu buông tha làm trẫm cũng không khỏi hiếu kỳ.”

“Cám ơn hoàng thượng.”

“Cám ơn trẫm vì điều gì?” Khang Hy không hiểu.

“Cám ơn ngài đã tin tiểu nữ.”

Khang Hy mỉm cười hiền từ nhìn Tâm Di: “Không hiểu vì sao trẫm vừa gặp là thấy thích ngươi ngay, cứ thấy có cảm giác gì đó gần gũi, thân thiết, giống như xa cách rất lâu rồi đến hôm nay lại gặp lại vậy.”

“Đây cũng là lý do vì sao ngài không lật tẩy tiểu nữ, không giết tiểu nữ, đúng không?” Tâm Di hỏi.

Khang Hy gật đầu: “Vốn đã tranh cướp, đấu đá nhau một mất một còn, có ngươi tham gia vào nữa càng thêm ‘náo nhiệt’ cho coi.”

“Hóa ra là muốn mình kiềm bớt cái đám ‘quý tử’ ấy, ai… ông già tội nghiệp, tốt thôi, coi như là báo đáp ơn chăm sóc cũng được!” Tâm Di nghĩ.

“Nha đầu, trẫm không lập nhầm người đấy chứ?” Cuối cùng đã hỏi đến vấn đề then chốt rồi đây.

“Tuy hành sự có chút nham hiểm, độc ác nhưng biện pháp của người đó lại rất có hiệu quả, tạo lập nền tảng cho Càn Long thịnh thế sau này.” Tâm Di nghĩ một lúc rồi trả lời, “Hoàng thượng lập người đó cũng vì muốn đảm bảo Đại Thanh ba đời phồn thịnh?!”

“Không sai, những việc của thời đại này đối với ngươi mà nói đều đã là lịch sử, không gì có thể giấu nổi ngươi. Từ năm 8 tuổi lên ngôi đến nay, đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng chẳng có nguyện vọng gì khác nữa, trẫm chỉ nhớ Chu Nguyên Chương từng nói: Tự cổ Hồ nhân vô bách niên chi vận (1), ngươi nói trẫm hay, Thanh triều được bao năm vận số?”

“Từ 1616, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến 1911, Phổ Nghi, trải qua tất cả 295 năm, không kể Đa Nhĩ Cổn, tổng cộng có 12 vị hoàng đế.” Tâm Di học sử cũng không tồi.

“Ha… 295 năm? Tốt, tốt lắm, lâu hơn Minh triều.” Khang Hy hài lòng nói.

Tâm Di chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Hoàng thượng, tự cổ hoàng đế đều mong trường sinh bất lão, ngài…?”

Khang Hy ngắt lời cô: “Gì mà ‘trường sinh bất lão’, ‘vạn thọ vô cương’ chứ? Đều lừa người không hà! Ngươi từng thấy ai sống đến một vạn tuổi bao giờ chưa? Có sinh ắt có tử, ngươi cũng nói rồi đấy thôi, trẫm là hoàng đế tại vị lâu nhất trong lịch sử, trẫm còn gì không thỏa mãn nữa chứ? Biết vận số Đại Thanh, biết mình không lập sai người là trẫm có thể an tâm đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.”

Tâm Di không khỏi cảm than: “Khang Hy đúng là Khang Hy, quả nhiên không giống các hoàng đế khác!”

“Con bé này, miệng cứ như quết mật ấy!” Khang Hy cười mắng.

“Tuyệt đối là thật lòng đấy ạ!” Tâm Di nói một cách nghiêm túc. Thấy Khang Hy vẫn tiếp tục ‘ngắm’ mình từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Tâm Di cũng chột dạ nhìn lại mình: quần áo chỉ… hơi bị bẩn một chút, có gì khác lạ đâu nhỉ! Lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Hoàng thượng, tiểu nữ có gì không phải hay sao ạ?”

“Nhà ngươi nghèo lắm sao?” Khang Hy hỏi.

Tâm Di càng thắc mắc đẫy: “Đâu có đâu! Hoàng thượng, sao tự dưng ngài lại hỏi vậy?”

“Thế sao ngươi lại ăn mặc rách rới thế này? Đến ăn mày ở Đại Thanh triều chúng ta còn mặc tốt hơn ngươi.” Khang Hy chỉ vào chiếc quần đầy những lỗ thủng của Tâm Di: “Coi, toàn lỗ là lỗ!”

Tâm Di cười khoái tỉ: “Hoàng thượng, đây là hàng hiệu đấy ạ! Nếu đổi ra thành ngân lượng, không 100 thì cũng phải 50.”

Khang Hy trợn tròn mắt: “Cái thứ quần áo hở tay lộ chân, toàn thân đầy lỗ là lỗ, rách không để đâu cho hết này mà cũng đáng 100 lượng cơ á? Vật giá chỗ ngươi cũng quá ư là vô lý! Còn nữa, đầu tóc con gái phải chải sao cho đẹp, cho kiểu cách, sao trẫm cứ thấy tóc ngươi giống… giống… cái đuôi ngựa ấy vậy?”

Tâm Di tinh nghịch mỉm cười với Khang Hy, cố tình lúc lắc cái… đuôi ngựa của mình.

Trong lúc Khang Hy và Tâm Di ngồi trò chuyện ở Nam thư phòng thì Lý Đức Toàn đang chạy ngược chạy xuôi sắp xếp chỗ ở cho cô. Chỉ nguyên chỗ ở cũng đủ khiến ông này phải nghĩ nát óc. Tâm Di không phải là cung nữ, đương nhiên không thể đi ở cùng với đám cung nữ được, cô cũng không phải là phi tần, nhưng dễ thấy là hoàng thượng rất thích cô, sẽ thường kiếm cô trò chuyện, thế nên cũng không thể ở quá xa… nghĩ hoài nghĩ mãi đành đến chỗ trước kia các hoàng tử khi còn vị thành niên vẫn ở. Lý Đức Toàn chọn ngay chóc chỗ Dận Chân từng ở hồi nhỏ. Đó là một khu biệt lập, thanh tĩnh, cách Nam thư phòng, Càn Thanh Cung không quá xa. Nghĩ đến đây, lại hấp tấp chạy về phía phủ Nội vụ.

Nội vụ phủ tổng quản Ngô Bồi Tề là người một tay ông này đề bạt lên, thấy Lý Đức Toàn đến, vội chạy lại hành lễ: “Lý tổng quản, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Hay chỗ Vạn Tuế Gia thiếu gì? Ai lại để ngài phải đích thân đến thế này, cứ cho dặn dò một câu là được, lập tức đem qua ngay.” Vừa nói vừa sai tiểu thái giám rót trà.

Lý Đức Toàn nhấp một ngụm trà rồi nói: “Lần này ta không đích thân đi không được. Ngươi sai người quét dọn sạch sẽ nơi tứ gia ở ngày trước, rồi chuẩn bị đồ dùng giành cho nữ giới, quần áo, chăn nệm đều phải chọn loại tốt nhất đưa qua… Nhớ chọn thêm hai cung nữ, hai thái giám, phải thật biết hầu hạ đấy.”

Ngô Bồi Tề hơi bối rối: “Đồ dùng giành cho nữ giới? Chủ nhân mới ạ?”

Lý Đức Toàn liếc xéo tay này một phát: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy hả? Đi hỏi Kính sự phòng coi bao lâu rồi chủ nhân không lật qua thẻ bài (2)!”

“Thế vị cô nương này là…?”

“Không nghe chuyện xảy ra ở Ngự hoa viên lúc nãy?”

“Không… có chuyện gì thế ạ?” Ngô Bồi Tề lắc đầu hỏi.

Lý Đức Toàn cũng chẳng hơi đâu mà giải thích: “Mạng lưới tin tức của nhà ngươi thật chẳng nhanh nhạy chút nào, làm ăn kiểu gì thế? Ta không rảnh ngồi đây kể chuyện với ngươi, tự mà đi nghe ngóng. Kỳ thực, ngươi nói chủ nhân mới cũng không sai, theo ta, không quá ba ngày, hoàng thượng sẽ phong cô ta tước hiệu gì đấy cho mà coi. Thôi, không nhiều chuyện với ngươi nữa, ta còn phải đi dặn Ngự thiện phòng, tối nay Vạn Tuế Gia muốn dùng cơm cùng vị cô nương tên Tâm Di này!” Nói xong lại lật đật chạy đi.

Ngô Bồi Tề vội sai phái tiểu thái giám: “Nhanh, đi quét dọn cho thật sạch sẽ, nhân tiện nghe ngóng xem ban nãy Ngự hoa viên xảy ra chuyện gì, nhanh, nhanh lên!”

15 phút sau, cuối cùng thì Ngô Bồi Tề cũng hiểu ra vấn đề. Muốn làm việc ở chốn hoàng cung bề ngoài huy hoàng, bên trong đen tối này, đầu óc phải nhạy bén. Ngô Bồi Tề leo lên đến chức Nội vụ phủ tổng quản, đương nhiên cũng không đến nỗi ngu, lập tức tận tâm tận lực chọn lựa những thứ đồ tốt nhất, cố làm sao để lại ấn tượng tốt trước chủ nhân tương lai.

Lại nói Lý Đức Toàn, từ Nội vụ phủ đi ra, qua Ngự thiện phòng, rồi vừa đi vừa nghĩ xem còn việc gì cần làm tiếp theo. Phận nô tài, việc chủ nhân giao phải làm cho thật tốt, việc chủ nhận chưa giao thì phải nghĩ ra trước mà làm cho tốt.

Chứ không, ông này vừa nghĩ đến một chuyện rất ư quan trọng, thế là chặn một tiểu cung nữ lại hỏi: “Có thấy Na Lan thống lãnh đâu không?”

Mắt tiểu cung nữ lập tức sáng rực: “Có, có, có, vừa đi về phía Càn Thanh Cung, Lý công công, có cần nô tì đi cùng ngài không ạ?”

“Khỏi, ngươi phải làm gì thì đi làm đi, cứ nhắc đến Na Lan Đức Duật là chẳng còn nhớ gì hết! Thật không tài nào hiểu nổi đám con gái chúng bay!” Lý Đức Toàn quay người lại, hướng về phía Càn Thanh Cung thẳng tiến.

Tại cửa vào Càn Thanh Cung, quả nhiên nhìn thấy Na Lan Đức Duật, Lý Đức Toàn vội lên trước bắt chuyện: “Thống lĩnh, Na Lan thống lĩnh.”

Na Lan Đức Duật thấy Lý Đức Toàn gọi mình, liền hỏi: “Lý công công, tìm tại hạ có việc gì?”

“Có, thống lĩnh có thể phái hai thuộc hạ cho tôi?” Lý Đức Toàn vào ngay vấn đề chính.

Thấy mặt Na Lan Đức Duật hiện lên toàn dấu hỏi, Lý Đức Toàn vội giải thích: “Ấy là để bảo vệ vị cô nương tên Tâm Di đó.”

“À ra thế!” Na Lan tưởng đây là ý muốn của Khang Hy liền hỏi: “Cần thị vệ đẳng cấp nào?”

Lần này đến lượt Lý tổng quản bối rối, đây vốn là do ông ta tự nghĩ ra, thế nên chỉ đành nói: “Vạn Tuế Gia không nói rõ.”

Na Lan Đức Duật nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này vậy, cứ phái trước hai tứ đẳng thị vệ qua bển, nếu cần thì sau này đổi cũng được!”

“Ai, thế cũng được!” Lý Đức Toàn không ngớt tán thành: “Thống lãnh này, giờ đi chọn người chứ!”

Na Lan Đức Duật chẳng có mấy thiện cảm với Tâm Di, thực lòng không muốn vì cô này mà đích thân đi chọn người, bèn tìm một lí do vừa phổ thông vừa dễ đuổi khéo người khác: “Tôi còn có việc phải làm, không thì, công công cứ tự đi chọn vậy!”

Lý Đức Toàn tinh tường cỡ nào, nhìn ngay ra Na Lan Đức Duật không muốn đi, bèn nói: “Không sao, việc vặt này tôi làm quen rồi, thống lãnh bận gì thì cứ đi đi.”

“Thế thì đành phiền công công vậy!” Na Lan Đức Duật cũng chỉ mong có vậy.

Tạm gác chuyện Lý Đức Toàn đi tuyển thị vệ qua một bên, chúng ta cùng đem cái hậu cung này ra ‘buôn’ trước hẵng.

Hậu cung là nơi ở của một đám những kẻ (phi tần + cung nữ + thái giám) thừa thời gian thiếu việc làm đến cực điểm, dù chỉ là những việc bé tí tẹo như hạt vừng hạt đỗ, chẳng bao lâu cũng khiến cả hoàng cung đều biết, huống hồ gì hôm nay lại xảy ra việc lớn như vậy, tin này mà lan đi thì nhanh phải biết. Sai vào đâu được nữa, trời chưa tối, toàn bộ Tử Cấm Thành đều đang kháo nhau trên trời rơi xuống một cô gái đến từ tương lai tên Tâm Di.

Dư phi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Bả là phi tử cuối cùng Khang Hy ân ái, vẻ ngoài khoảng 36, 37 tuổi, sinh được khuôn mặt thông minh, tinh tường, tiếc là thân hình đã có chút phát phì, trước kia cũng khá được lòng Khang Hy. Chỉ là mấy năm gần đây Khang Hy tuổi tác đã cao, lại bận rộn việc triều chính, đám hoàng tử a ca phần công khai phần ngấm ngầm đấu đá tranh cướp ngôi vị càng khiến long thể Khang Hy yếu đi nhiều so với trước. Tuy đã nhiều năm không gần nữ sắc nhưng thỉnh thoảng vẫn đến cung Dư phi uống tách trà, ngồi chuyện phiếm.

Lẽ thường, người quá rảnh rỗi thường thích hóng chuyện thị phi, kháo chuyện nhà này luận chuyện nhà kia, hiếm lắm mới kiếm được tin tức hay ho thế này, bỏ qua sao được! Huống gì mới bắt đầu Tiểu Đường cũng đã báo cáo qua việc này rồi.

Chứ không, lúc này đây, Dư phi lại cùng đám cung nữ thân cận bàn luận xôn xao, không khí đang có chiều hướng nóng lên…

“Ai… các ngươi có nhìn thấy mặt mũi con ranh đó? Xinh không?” Dung mạo vẫn là điều Dư phi quan tâm nhất.

“Nương nương, cô ta trông thế nào, Na Lan Đức Duật là người rõ nhất. Lúc đó họ đứng đối diện với nhau mà lại!”Tiểu Đường nói.

“Chi bằng gọi Na Lan Đức Duật đến hỏi thử xem!” Xảo Hồng đề nghị.

“Muốn gặp thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải kiếm cớ.” Dư phi làm gì không biết tâm tư mấy nàng?

Xảo Hồng là tì nữ Dư phi đem từ nhà mẹ đẻ qua, thân với Dư phi nhất nên nói năng nhiều khi chẳng kiêng dè gì hết: “Nương nương, chả nhẽ nương nương lại không muốn gặp hắn?”

“Hừ, nha đầu chết tiệt, ta cần gặp hắn làm gì?” Dư phi làm ra vẻ tức giận nói.

Tiểu Đường che miệng cười: “Nương nương, nô tì ra ngoài chút.” Nói rồi chạy vụt đi.

“Ê… đi đâu đấy?”

“Nương nương, đây không phải biết rồi còn hỏi!” Xảo Hồng trả lời thay Tiểu Đường.

Tiểu Đường đi đâu? Người thông minh ắt hẳn sẽ đoán ra ngay. Không sai! Cô nàng đi tìm Na Lan Đức Duật.

Dư phi cực kỳ hâm mộ Na Lan Đức Duật, cứ rảnh ra là lại đến vườn thượng uyển lượn lờ, như vậy cơ hội gặp được Na Lan Đức Duật nhiều hơn người khác rất nhiều, gặp rồi lại kiếm cớ chuyện ngẫu vài câu, dù chỉ nói được có một, hai câu cũng đủ để bả vui không để đâu cho hết.

Rốt cuộc thì hôm nay cũng chộp được cơ hội, có thể danh chính ngôn thuận bắt chuyện với Na Lan Đức Duật.

Một lúc sau Tiểu Đường mới quay lại: “Nương nương, hắn đến rồi đấy ạ.”

“Thế người đâu?” Dư phi muốn nhảy cẫng lên.

“Ở ngoài cửa.”

“Sao không gọi hắn vào?” Dư phi trách.

“Hắn nói nội cung hậu viện, không tiện vào, có việc gì, nương nương cứ cho dặn dò.” Tiểu Đường đáp.

“Cũng được, để bổn cung đích thân đi mời vậy.” Để có thể gặp được Na Lan Đức Duật, thân phận địa vị gì thì Dư phi cũng vứt qua một bên.

Bước đến cửa cung, quả nhiên thấy Na Lan Đức Duật chắp tay sau lưng đứng đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, Na Lan Đức Duật bèn quay người lại, từ tốn hướng Dư phi hành lễ: “Yết kiến nương nương, không hay nương nương cho gọi có chuyện gì?”

“Chỉ là muốn hỏi ngươi vài việc…” Dư phi cười nói.

“Xin nương nương cứ nói!”

“Vào trong ngồi nói chuyện, đứng ở cửa hoài không mệt!” Dư phi giơ tay kéo Na Lan Đức Duật.

Na Lan Đức Duật vội lùi về sau một bước: “Nương nương có chuyện gì cứ hỏi, vi thần hiện đang trực, không thể ở lại đây quá lâu.”

“Cũng chẳng có gì, nghe nói trên trời rơi xuống một cô gái, còn là người của vài trăm năm sau, thật có chuyện này?”

“Là tự cô ta nói thế.” Na Lan Đức Duật sớm đoán biết Dư phi muốn hỏi chuyện này.

“Trông thế nào? Có phải Vạn Tuế Gia rất thích cô ta?” Điều Dư phi muốn biết nhất vẫn là thái độ của Khang Hy.

“Hồi bẩm nương nương, vi thần không nhìn rõ dung mạo cô ta, còn chuyện Vạn Tuế Gia có thích cô ta hay không, nương nương không nên hỏi vi thần.” Na Lan Đức Duật trả lời một cách điềm tĩnh.

“Không phải ngươi đứng đối diện với cô ta hay sao? Sao lại không nhìn rõ chứ?” Dư phi vẫn không chịu thôi.

“Vi thần chỉ để ý quan sát cử chỉ hành động của cô ta, không để tâm cô ta trông như thế nào! Nếu nương nương không còn chuyện gì khác, vi thần xin được rút lui.” Na Lan Đức Duật thực sự không còn chút nhẫn nại đứng đây nói chuyện tiếp với Dư phi, chỉ mong nhanh chóng thoát thân.

Dư phi thấy chẳng hỏi thêm được gì khác, đành thôi.

Na Lan Đức Duật rời đi lâu rồi mà Dư phi vẫn đứng bất động ở cửa cung.

Xảo Hồng không nhịn được, cất tiếng gọi: “Nương nương…”

Dư phi thở dài một tiếng, hỏi: “Trông ta xấu xí lắm sao?”

“Đâu có, nương nương vô cùng xinh đẹp ấy chứ.”

“Vậy thì vì sao hắn không bao giờ muốn nói thêm với ta một câu?” Dư phi khẽ nói.

“Nương nương là chủ, hắn chỉ là nô tài, làm sao dám nói nhiều với nương nương chứ?” Xảo Hồng chỉ có thể an ủi như vậy.

—————

Chú thích:

(1) Tự cổ Hồ nhân vô bách niên chi vận (từ xưa, người Hồ không có trăm năm hưng thịnh); Hồ: thời cổ Trung Quốc gọi các dân tộc ở miền Bắc là Hồ, đồng thời cũng có ý chỉ ngoại tộc.

(2) Thẻ bài (hay 牌子 ‘pai zi’): đây là thứ tượng trưng cho đám vợ lớn vợ bé của vua. Mỗi phi tần đều có một cái, trên có ghi đầy đủ tên tuổi, chức tước… (làm bằng gỗ, ngọc hay cái gì đó, hình chữ nhật, nói lan man hơn chút nữa, khi mà chọn tố nữ mỗi ba năm một lần ấy, mỗi thiếu nữ tham dự tuyển chọn cũng đều có một thẻ bài, ghi tên họ, tuổi tác, con cái nhà ai, v.v…). Mỗi đêm trc khi đi nghỉ, thái giám Kính sự phòng thường dâng lên một cái khay chất cái đống thẻ này để vua chọn…