Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 44: Đề khó




"Được, vậy mời Xin tiểu thư nghe đề thứ nhất!" Bao Lý Tư không nhanh cũng không chậm mà nói, "Nghe nói ngày 3 tháng 3 năm 333 công nguyên đã có người cấu tứ ra một đề kỳ lạ. Ông ta dùng 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9 chín con số này tạo thành một biểu thức số học phép trừ, Tâm tiểu thư mời xem."

Thu Yến mở ra một tờ giấy, đưa ra cho mọi người xem.

?????

????

33333

Bao Lý Tư tiếp tục nói: "Để đáp số tập hợp thành 33333, người đó tốn mất thời gian nửa đời người! Ông ta nói ai có thể đoán ra số trừ và số bị trừ là bao nhiêu, thì quả thật là người phi phàm, còn nói đề không có đáp án thứ hai! Tâm tiểu thư, cô giải được không?"

Tâm Di hơi suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ cần xác định được chữ số ở vị trí đầu tiên của số bị trừ, thì không khó tìm ra đáp án." Nói xong, lấy bút trong tay Đại Hổ, điền lên giấy dãy số 41286 – 7953 = 33333. Còn cách giải thứ hai cũng vậy có thể liên tưởng ra!" cô lại viết ra một biểu thức khác 41268 – 7935 = 33333, "Xong rồi!"

Mọi người kinh ngạc, "Oa, thông minh, nhanh như vậy đã tính ra rồi."

Khang Hy gật đầu liên tục.

"Được, tôi không nuốt lời." Thu Yến lấy ra tờ ngân phiếu 1 ngàn lượng ném vào thùng quyên góp.

Bao Lý Tư lại bắt đầu nói đề thứ hai, chỉ thấy ông ta lấy ra 1 trái táo, "Tôi ở đây có một trái táo."

Tâm Di, Na Lan Đức Duật cùng lúc suy nghĩ, "Sao lại là trái táo?" Tâm Di nhìn Na Lan Đức Duật, Na Lan Đức Duật đúng lúc cũng nhìn Tâm Di, hai người hiểu ý mỉm cười. Dận Chân luôn luôn để ý bọn họ, ông ta để ý từng chi tiết nhỏ bé này.

"Tôi có một cái tài, gọt vỏ táo, từ đầu cuống thẳng đến đầu khác, vỏ táo liền nhau không đứt, rất khéo rất đẹp." Bao Lý Tư tiếp tục nói.

Tâm Di sợ ông ta cũng muốn mình làm như vậy, liền nói trước, "Tôi không có cái tài này."

Bao Lý Tư cười xua tay nói, "Tôi không phải muốn Xin tiểu thư gọt vỏ táo, nhưng muốn hỏi nếu sau khi gọt xong 1 dây táo trải lên bàn, như vậy vỏ táo này sẽ hiện ra hình dáng nào?"

Tâm Di nhíu mày, "Câu hỏi này trị giá 3 ngàn lượng, các người thật có tiền?"

"Tâm tiểu thư cho rằng rất dễ sao? Câu hỏi của tôi hiện nay chưa có ai trả lời đúng." Bao Lý Tư nói.

"Đó là do bình thường không có ai chú ý đến chi tiết nhỏ này, hai đầu của vỏ táo là hình xoắn ốc, nhưng ở giữa vẫn phải có một đoạn thẳng, nhưng do chuyển hướng không giống nhau của hai đầu xoắn ốc, nên có hình "Như ý". Chính là giống hình dạng ngọc như ý đặt trong nhà của chúng tôi." Tâm Di hùng hồn nói.

Dận Chân vì muốn chứng thực lời của Tâm Di, nên nói với Bao Lý Tư: "Vị lão ngoại này, sao ông không gọt ra để mọi người xem."

"Đúng đó... đúng đó..." Mọi người phụ họa theo.

Thế là Bao Lý Tư lấy dao ra bắt đầu gọt vỏ, mọi người ngóng cổ xem.

Khang Hy cũng nói Lý Đức Toàn: "Câu hỏi vỏ táo này thật chưa chú ý qua."

"Vâng ạ!" Lý Đức Toàn cũng nói theo, "Lão gia, người nói xem vị Tâm cô nương này nói đúng không?"

"Không biết nữa! Chúng ta chờ xem đi!"

Thu Yến lấy ra một miếng gỗ, chờ Bao Lý Tư gọt xong vỏ táo, sau khi mang vỏ táo trải ra trên miếng gỗ, mọi người lại bàn tán, "Ôi, đúng thật... chính là hình Như Ý... đúng đó đúng đó."

"Ba ngàn lượng!" Dận Chân cười nói.

Thu Yến lấy ra 3 tờ ngân phiếu, nhét vào thùng quyên góp sau đó lại nói với Tâm Di: "Đề cuối cùng là 5 ngàn lượng, nếu giải không ra, cô có thể đền 1 vạn lượng."

Tâm Di bình thản ứng đối, không mảy may sợ hãi, "Ra đề đi!"

Thu Yến lấy ra 3 cái bình lớn nhỏ không đều nhau đặt lên đài.

Bao Lý Tư chỉ cái bình lớn nhất, "Dung lượng bình này là 8 lít, bên trong chứa đầy rượu."

Sau đó chỉ cái bình nhỏ, "Cái này 3 lít, là bình không." Tiếp sau đó lại chỉ cái bình cỡ vừa, "Cái này 5 lít, cũng là bình không, Tâm tiểu thư, xin hỏi làm sao rót được rượu phân thành 2 bình 4 lít?"

Tâm Di mỉm cười, nói thầm, "Đây cũng có thể kiếm 5 ngàn lượng, hì hì, tiền của Thanh triều thật dễ kiếm! Đề mục này đưa cho học sinh tiểu học 5 – 6 tuổi chỗ chúng ta đều có thể giải ra." Nên nói với Thu Yến: "Thu Yến cô nương, chuẩn bị ngân phiếu đi!"

"Cô trả lời trước đi."

Tâm Di bắt đầu chỉ huy, "Tiểu Trúc Tử, lấy cái bình để lên bàn, để mọi người đều xem được rõ, sau đó ta nói ngươi làm."

"Vâng!" Tiểu Trúc Tử theo lời mà làm.

"Trước tiên rượu trong bình lớn rót đầy qua bình nhỏ 3 lít." Tiểu Trúc Tử rót cẩn thận nghiêm túc. "Sau đó rượu trong bình nhỏ lại rót vào bình cỡ vừa 5 lít. Rất tốt, lại dùng rượu trong bình lớn rót đầy bình nhỏ, vẫn dùng rượu trong bình nhỏ lại rót vào bình cỡ vừa."

Tiểu Trúc Tử rót xong, hỏi: "Thế rượu còn lại trong bình nhỏ làm thế nào?"

"Đừng vội, bây giờ trong bình nhỏ còn 1 lít rượu, Tiểu Trúc Tử, ngươi lại rót rượu trong bình cỡ vừa về lại bình lớn 8 lít." Tâm Di tiếp tục chỉ huy.

"Đây là làm gì vậy, rót tới rót lui?" Phất Dực vẫn chưa hiểu.

"Ngươi đã bị làm cho say rồi." Thập A Ca cũng hồ đồ.

"Bây giờ 1 lít còn lại trong bình nhỏ rót vào bình cỡ vừa."

Tâm Di nói xong câu này, Khang Hy gật đầu nói: "Chính là thế này!"

"Sau đó rượu trong bình nhỏ rót vào bình cỡ vừa 5 lít, được rồi, bây giờ bình lớn 8 lít và bình cỡ vừa 5 lít mỗi bình đều có 4 lít rượu."

Na Lan Đức Duật vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng vỗ tay theo.

Dận Chân cười to, "Ha ha, 5 ngàn lượng!"

Đến lúc này, Thu Yến cũng phải bái phục, "Tâm tỷ tỷ, muội phục tỷ rồi, 3 đề này, muội suy nghĩ cả buổi tối đều không nghĩ ra." Cô lấy ngân phiếu ra, bỏ vào thùng quyên góp.

Bao Lý Tư cũng liên tục khen ngợi, "Bái phục! Bái phục! Không ngờ mấy đề khó này đều bị cô giải ra hết, rất giỏi!"

Tâm Di khiêm tốn nói: "Không giỏi gì, Đại Thanh quốc nhân tài đông đúc, tôi chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi." ở trước mặt người nước ngoài nói tránh đi, nhưng làm Khang Hy rất vui, vẻ tươi cười luôn hiện trên mặt ông.

"Tâm tiểu thư đã vì bá tánh vùng thiên tai mà nhọc lòng như vậy, tôi cũng đến biểu thị chút lòng thành." Bao Lý Tư quay đầu nói với Sở Cầm, Hồng Dao, "Lấy cái rương tôi đã chuẩn bị lại đây!"

Sở Cầm chen ra khỏi đám đông, mọi người đều vói đầu nhìn. Rất nhanh, cô đem lại một cái rương hình vuông khoảng 2 thước, Hồng Dao mở ra, vàng đầy rương.

Tâm Di lại nói một tràng tiếng Anh, "Oh, Mister Boris, Thank you, thank you very much!"

"Được... ngay cả vị lão ngoại này cũng bày tỏ, lão phu cũng không thể trơ mắt đứng nhìn!" Khang Hy lần nữa khuấy động không khí, lấy ngân phiếu ra, "Không nhiều, 5 trăm lượng." sau khi ông đem tiền bỏ vào thùng quyên góp, nháy mắt với Tâm Di.

"Đa tạ Hoàng lão gia cổ vũ!" Tâm Di biết mục đích của Khang Hy, cười nói.

"Hoàng A Mã rõ ràng cũng đến góp vui." Dận Tự nói với mấy huynh đệ: "Được rồi, người đến lúc này, muốn đến xem náo nhiệt, không xuất tiền thì không được!"

Quả nhiên, nghe Khang Hy đang nói: "Ta nói các vị ở đây, đừng chỉ nhìn thôi, làm quan được cấp dưới biếu tặng lấy một ít ra đi, làm buôn bán ít lợi nhuận thì lấy phần lời, giúp người chính là gốc của niềm vui mà."

"Đúng đúng đúng, giúp người chính là gốc của niềm vui mà, bao nhiêu cũng là tấm lòng, tích ít thành nhiều (nghĩa gốc tích cát thành tháp), tôi cũng xuất 5 trăm lượng." Dận Chân theo vào đầu tiên, nhưng không dám vượt quá Khang Hy, xuất ngân lương bằng nhau.

Hoàng Thượng mở miệng, các quần thần ai dám trơ mắt nhìn, nên người 2 trăm, người 3 trăm, nhao nhao bỏ vào thùng quyên góp, các đại thần trong triều mở đầu, những bá tánh cũng làm theo, tiền cắc, bạc vụn, ngân phiếu trong thùng quyên góp từ từ nhiều lên. Đội ngũ quyên tiền cứu trợ xếp thành một hàng dài, còn có người đem gạo, bột mì, quần áo vật dụng hàng ngày... đến.

Tâm Di, Na Lan Đức Duật, Thu Yến, Sở Cầm, Hồng Dao và Mai, Lam,Trúc, Cát, Đại Hổ, Nhị Hổ cùng giúp thu xếp phân loại, làm rất hăng say.

Chỉ trong mấy ngày mà tiền, vật dụng thu được vượt qua dự tính của mọi người.

Để những vật phẩm không bị người khác tham ô, tạm thời đều để ở Di Uyển.

Đáng lẽ vì chuyện cứu trợ thiên tai, Khang Hy rất tổn hao tâm trí, bây giờ, ông có thể nhấc tảng đá lớn trong lòng xuống rồi, mấy ngày nay, Nam Thư Phòng thường có tiếng cười của Khang Hy, "Ha ha... Tâm Di, con giỏi lắm, nghĩ ra cách gom tiền này, đã được con gom nhiều như vậy!" Khang Hy khen ngợi Tâm Di.

"May mà Hoàng Thượng đến cổ vũ, nếu không, con nói rách da miệng cũng không được bao nhiêu người đến quyên góp, vẫn là lời kêu gọi có trọng lượng của Hoàng Thượng!" đây chính là Tâm Di biết làm người, không chiếm công lao về phần mình.

"Đáng tiếc là chỉ quyên góp trong kinh thành, nếu là nhiều nơi thì càng nhiều tiền hơn." Tâm Di tiếp tục nói.

Khang Hy đã rất hài lòng, "Rất tốt rồi, con đã vì Trẫm giải quyết một phần rất lớn rồi."

"Có thể vì Hoàng Thượng san sẻ ưu phiền, Tâm Di rất bằng lòng! Nhưng mà, đây có bị coi là can thiệp triều chính không?"

"Ai dám nói con can thiệp triều chính, người nào dám nói, Trẫm kêu hắn đi quyên góp, để xem hắn còn có thể gom được nhiều vậy không!" tâm tình của Khang Hy lên đến cực điểm, nói tiếp: "Trẫm phải thưởng con cái gì đây?"

"Con không thiếu thứ gì hết!" Tâm Di nói? "Đúng vậy, con thật không thiếu thứ gì, lại không thể làm quan, A Ca, Trẫm nghĩ ra con thiếu cái gì rồi, đúng rồi, con bao nhiêu tuổi?"

"Hoàng Thượng, con không cần." Tâm Di vừa nghe đã biết Khang Hy muốn gì rồi, vội từ chối.

Quả nhiên, Khang Hy nói: "Gái lớn lấy chồng, lần trước Yu Phi có đề cập với Trẫm, Phất Dực rất thích con, muốn lấy con, Trẫm cho rằng hắn không hợp, đã bác bỏ đi, ngược lại là Kỳ Duệ, Trẫm thấy cũng không tệ."

"Hoàng Thượng, đã nói con không cần mà!" Tâm Di không dám đề cập Na Lan Đức Duật với ông, đành nói không cần.

"Tâm Di, Trẫm đã già rồi, Trẫm muốn lúc mình còn sống thấy con có nơi nương tựa suốt đời!" Khang Hy thương yêu nói.

Tâm Di cũng biết đây là lòng tốt của Khang Hy, không biết làm sao đành miễn cưỡng kéo dài trước, "Hoàng Thượng, người để con suy nghĩ nha, có được không, qua một thời gian rồi hẳn trả lời người."

"Vậy con cứ suy nghĩ đi! Nhưng đừng nghĩ lâu quá đó!"

Tâm Di than thầm, "Người cho rằng con muốn gì, con muốn nghĩ gì làm sao mà nói với người!"

Ngay lúc này, Dận Chân bước vào.

Tâm Di liền nói: "Hoàng Thượng, hai người bàn chuyện quốc sự đi, con cáo lui trước!" nói xong, cô rời khỏi Nam Thư Phòng.

Dận Chân vấn an Khang Hy, sau đó hỏi A Mã, gọi nhi thần đến không biết có chuyện gì?"

"Còn không phải chuyện cứu trợ, của cải vật dụng của các bá tánh đều chất đống ở Di Uyển, chỗ đó cũng không lớn, con nhanh chóng xử lý việc này đi."

"Vâng, nhi thần lập tức đi xử lý." Dận Chân ngập ngừng nói: "Hoàng A Mã, nhi thần còn một việc khác muốn trao đổi với Hoàng A Mã."

"Nói đi!"

"Là việc liên quan đến hôn sự của Tâm Di cách cách, cô ấy cũng không còn nhỏ, nên có một nơi dừng chân."

Khang Hy gật đầu, "Lúc nãy Trẫm có nói chuyện này với nó, nó nói phải suy nghĩ. Dận Chân, con nói đi, Qi Rui thế nào? Trẫm thấy hắn cũng hợp."

Dận Chân vừa nghe, chọn người này cũng không phải người mình muốn cần, nhưng ông ta không dám nhắc đến Na Lan Đức Duật, đành uyển chuyển nói: "Hoàng A Mã, việc này vẫn là nên để cách cách tự quyết định, có lẽ, cô ấy có người tốt hơn thì sao?"

"Người tốt hơn? Ai vậy?" Khang Hy hình như nghe ra điều gì.

Dận Chân vội che giấu, "Nhi thần chỉ là suy đoán, Hoàng A Mã, cha hãy để cho cách cách suy nghĩ, đợi qua một thời gian tìm cơ hội thích hợp nhắc lại với cô ấy, con gái mà, hay xấu hổ."

"Con nói đúng, việc này gác lại, con cố gắng xử lý tốt việc cứu trợ đi!"