Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 26




Trần Kiện vỗ đùi, hắc hắc cười nói: “Hảo hảo hảo, con bà nó, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay .”Nói xong quay đầu nhìn Hàm Trĩ Lũy, chỉ thấy vị quân sư này cũng đã đứng lên, mỉm cười nói: “Hoàng Thượng đi xâm lược, tuy là do thích xem bản đồ Phượng Triều không ngừng mở rộng, nhưng đối với dân chúng nước địch, quả thật là không có nửa điểm bạc đãi. Tốt lắm, Dương Thần, truyền lệnh xuống dưới, sáng sớm ngày mai đại quân đánh hạ Hưng Châu, nhượng doanh trại trù phòng tối nay nổi nửa nấu bếp, phải đặc biệt hầm những đồ bổ tổ yến vi cá, nhớ kỹ nhớ kỹ.”

Trần Kiện ngạc nhiên nói: “Hầm mấy thứ đó làm chi? Ngươi sao biết lão Trần ta nhất định sẽ bị thương? Hơn nữa, ta cho dù bị chút thương, có thể dùng được những thứ như thế không?”Vừa dứt lời, Hàm Trĩ Lũy liền cười lạnh nói: “Mấy thứ này là cho con lợn rừng như ngươi ăn ư? Không bằng phí của. Ta là lưu cho tri phủ thành Hưng Châu ăn, chớ quên phân phó trước khi rời đi của Hoàng Thượng.”

Hắn này vừa nói, Trần Kiện bỗng bừng tỉnh, vỗ đầu nói: “Đúng rồi đúng rồi, Hoàng Thượng nói chúng ta bắt giữ tên tri phủ tên Anh Nguyên kia, còn không cho làm hắn bị thương, con bà nó, Hoàng Thượng rốt cuộc thiếu của tên tri phủ này cái gì, sao lại tự nói chính mình phụ hắn, còn nói khó có thể được hắn tha thứ, chẳng lẽ hắn đoạt tiền tài của tên tri phủ này ư? Không đúng nha, Hoàng Thượng mỗi lần cải trang, coi trọng nhất chính là mang bạc a. Chẳng lẽ là bởi vì tiết lộ tin tức kỳ binh dân chạy nạn, khụ, Hoàng Thượng cũng nghĩ quá nhiều rồi, hai nước có giao chiến, binh bất yếm trá, đây là đạo lí thiên kinh đại nghĩa thôi. Quên đi quên đi, không nói này nữa, chính là quân sư, ngươi sao biết Anh Nguyên kia nhất định sẽ bị thương, đặc biệt hầm này nọ, lúc trước hoàng thượng tới, cũng không thấy ngươi chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy a?”

Hàm Trĩ Lũy thản nhiên nói: “Lúc trước ngươi tấn công đám dân chạy nạn trở về, không phải đã bắt được một bộ khoái truyền tin của thành Hưng Châu hay sao ư? Hắn từng nói qua Anh Nguyên thổ huyết, bây giờ qua những ngày như vậy, thành Hưng Châu được hắn thủ kiến cố như thế, giọt nước cũng lọt không qua, hơn nữa lương thảo trong thành đã cạn ba ngày, lại không có một người ra khỏi thành đầu hàng, trong thành binh lính như trước ngay ngắn trật tự, cũng không biết tên tri phủ kia phí bao công sức mới được như vậy, nói vậy hắn tâm lực lao lực quá độ, thân mình nhất định sẽ rất kém, bởi vậy ta sai người bồi bổ cho hắn.”

Trần Kiện nói: “Ngươi nói cũng có đạo lí, chính là để làm gì a, hắn với chúng ta có quan hệ gì a? Cho hắn cơm ăn thì còn được, gì chứ sao còn phải làm thứ tốt thế, hoàng thượng tới đây còn chưa nếm qua những thứ này a, đây đều là dành cho người bệnh a.”

Hàm Trĩ Lũy trừng mắt xem thường, không kiên nhẫn nói: “Yên tâm đi, ta cũng sẽ lưu lại một ít cho các huynh đệ. Sở dĩ cấp Anh Nguyên, một là ta bội phục hắn, thứ hai là. . . . . .”Hắn trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nói: “Quên đi, cái này cũng không phải suy đoán, dù sao nói với tên lợn rừng đầu óc ngu ngốc như ngươi cũng nói không rõ, tóm lại sau này ngươi sẽ biết.”Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, thầm nghĩ: cái đồ con lợn này đến minh thị ám thị ( minh thị chắc là gợi ý rõ ràng, ám thị thì là ám chỉ) 5 năm trời cũng không có hiểu ra, nào còn có thể trông cậy hắn có thể hiểu được tình ý hàm ẩn trong lời nói kia của Hoàng thượng đây? Càng nghĩ càng ảo não, lẩm bẩm: “Lợn ngu, đồ con lợn, tốt nhất ngày mai ai đó chém ngươi một đao, chém cho cái đầu ngươi rõ ràng ra thì tốt.”Nói xong lại nghĩ đến thành Hưng Châu kia vạn nhân đồng tâm, tất nhiên sẽ có một trận đại chiến, một khi Trần Kiện thật sự bị thương thì sẽ làm sao đây, nghĩ đến đây, lại trở nên lo lắng, trong lòng nhu tình bách chuyển, cũng không biết là tư vị như thế nào.

Ly ảnh thấy Hàm Trí Lũy tức giận rời đi, không khỏi cũng cảm thấy buồn cười, đối Trần Kiện nói: “Ta cũng cần phải cáo từ, ngày mai lúc công thành, vạn mong tướng quân ghi nhớ những lời của Hoàng Thượng. Anh Nguyên tri phủ Kia đã gầy đến không còn hình dáng nữa, thân thể hư nhược, không cần phí nhiều khí lực.”Nói xong rời đi, còn lại Trần Kiện tự suy nghĩ hàm ý của Hàm Trĩ Lũy, trăm tư không lấy được lời đáp, hắn thái độ làm người đơn giản, dứt khoát đem những lời này bỏ đi. Nghĩ đến đại chiến ngày mai, này khiến cho thành Hưng Châu đã khiến hắn chịu đau khổ chưa từng có này bị phá, đại Hàn triều cũng tiêu biến theo khói mấy, bay về bản đồ của Phượng triều, bởi vậy hưng phấn chưa từng có bỗng nổi nên, ngủ cũng ngủ không ngon, sau khi ăn một bữa cơm no, liền kêu mấy phó tướng đắc lực tới, bố trí phương án tác chiến cho ngày mai.

※※z※※y※※z※※z※※

Trong thành Hưng Châu, một vầng trăng lạnh phía chân trời, tri phủ phủ nha đèn đuốc sáng trưng. Anh Nguyên một thân quân phục, đứng ở giữa đại sảnh, bên cạnh là bộ những bộ khoái đã theo hắn nhiều năm cùng với một nữ quyến duy nhất trong ── mập đại thẩm.

Anh Nguyên nhìn chăm chú bọn họ, ảm đạm cười, thở dài: “lương thảo trong thành đã hết, có giữ cũng không thể giữ nổi nữa rồi, ngày mai Phượng quân công thành, nhất nhất định sẽ bị phá. Ta thân là thần tử Hàn triều, nguyện vì nước trung thành, sa trường tử trận chính là bổn phận, không có nửa điểm oán hận. Chính là các ngươi đều không phải quan viên, nhận quốc ân cũng không nhiều, đặc biệt là mập đại thẩm, càng không có nửa điểm bổng lộc, bởi vậy không cần giống như ta, ngày mai lúc thành bị phá, các ngươi liền tự mình chạy trốn đi.”Lại cầm lấy một túi bạc nhỏ ở trên bàn nói: “Các ngươi là biết thái độ làm người của ta, mấy năm nay cũng không có tiết kiệm được bao nhiêu tiền, chỉ có năm lượng bạc, vốn là chuẩn bị cho tết năm nay sẽ tốt hơn một chút. . . . . .”Nói tới đây, không thể nói tiếp được nữa, nhớ tới người mà khiến mình vì hắn để dành lại chút tiền kia, trong lòng cũng không biết là hận hay là yêu, một trận kích động, trong miệng tràn lên một trận khí tinh ngọt, hắn mạnh mẽ nuốt, lại miễn cưỡng tiếp tục nói: “Hiện giờ tiền cũng dùng không nổi nữa, các ngươi liền chia nhau đi, cũng không uổng chúng ta bồi bạn mấy năm trời, mấy năm nay, ta chỉ nuôn luôn keo kiệt, chiếu cố cho những dân chạy nạn, thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi các ngươi rất nhiều. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”

Hắn vừa dứt lời, mười mấy bộ khoái cùng mập đại thẩm phía dưới sớm đã tình cảm động, đầu mục Lưu Đại tiến lên phía trước nói: “Đại nhân lời này sai rồi, chúng ta không phải thần tử Hàn triều, nhưng là con dân Hàn triều, tuy không phải xuất thân binh nghiệp, bất quá chi là bộ khoái Hưng Châu, lẽ nào còn không bằng đám binh lính kia ư? Đại nhân không cần nhiều lời, ngày mai thủ thành giết địch, ngài cứ xem biểu hiện của chúng ta, có một chút lùi bước nào, ta Lưu Đại không phải do mẹ ta nuôi dưỡng.”Nói xong phát giác những lời thô tục đường chợ của mình sao có thể ở trước mặt đại nhân nhã nhặn nói, vội vàng câm mồm. rồi lại nghĩ tới đại nhân cũng có những thời điểm nổi bão, không cần căng thẳng, thế là lại nói: “Bạc này anh em chúng tôi dùng không nổi, nhưng mập đại thẩm vẫn chỉ là một nữ nhân, cuộc sống một mình quả thực không dễ dàng, này liền đều để cho nàng an cư. . . . . . .”

Lưu Đại còn chưa nói xong, mập đại thẩm đã tiến lên nhổ một ngụm, mắng to nói: “Ngươi cái thứ hỗn trướng, dám xem thường đại thẩm của ngươi, phụ nhân thì làm sao? Phụ nhân còn không phải đã có Hoa Mộc Lan, không phải đã có Mục Quế Anh ư? Hừ hừ, Xú tiểu tử có biết không? Có câu gọi là‘ nữ nhân không kém hơn nam nhân’, câu nói này lả chuẩn bị dành riêng cho ta.”Nói xong lại chuyển hướng Anh Nguyên: “Nguyên nhi số tiền này ngươi thật sự muốn cho đại thẩm, vậy chỉ có một cách dùng duy nhất, chính là dùng nó mua quan tài đi. Ngày mai ngươi chờ xem, đại thẩm cùng mấy thằng nhóc kia liều mạng. cái gì gọi là đến chết mới thôi, ta giúp cho bọn tiểu hỗn trướng các ngươi nhìn xem.”