Trời vừa tảng sáng, Anh Nguyên từ từ tỉnh lại, thấy Phượng Chuẩn vẻ mặt thất thần ngồi ở bên cạnh, hắn nghi hoặc hỏi: “Ngươi ở trong phòng ta làm gì? Trời còn chưa sáng. Sẽ không phải có người đánh trống kêu oan đi?”
Tròng mắt Phượng Chuẩn trừng lớn: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì? Anh Nguyên, ngươi sẽ không nói với ta là chuyện xảy ra đêm qua ngươi một chút cũng không có ấn tượng đi?”Thấy ánh mắt hoài nghi của Anh Nguyên, hắn không khỏi cười khổ một tiếng: “Ta quả thực là vạn phần bội phục trí nhớ của ngươi a. Suy nghĩ một chút đi, ngươi đã tỉnh lại rồi, là vì sao không dám động động một chút? Hoặc là ngươi hiện tại động đậy một chút, liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.”
Sắc mặt Anh Nguyên đen lại, kỳ thật, từ lúc mở mắt ra, hắn liền cảm thấy thân mình dị thường mệt mỏi, nhất là cái kia. . . . . . nơi bí mật đáng thẹn thùng, vẫn ẩn ẩn đau. Lại nghe được lời của Phượng Chuẩn, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm không tốt, chỉ là hắn không muốn nghĩ tới. Hơi cử động một chút, cảm giác đau đớn giống như xé rách từ nơi khó có thể nói kia lan tràn ra khắp toàn thân. Hắn không dám tin mà nhìn về phía Phượng Chuẩn, chiến trứ thanh âm run rẩy hỏi: ” ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . đây là chuyện gì vậy?”
Phượng Chuẩn trước tiên lùi nhanh mấy bước lớn, sau đó rụt lại đầu nói: “Ta không dám nói, ngươi vẫn là hảo hảo hồi tưởng lại một chút đi. Trước thanh minh một chút, ta chính là vì cứu ngươi a, hơn nữa ta là một nam nhân biết chịu trách nhiệm, sẽ không ăn xong rồi vứt, ngươi nghĩ xem muốn ăn cái gì hoặc là có việc gì cần ta giúp đỡ, cứ việc mở miệng, không cần khách khí, dù sao chúng ta cũng đã đến. . . . . . đến mức này. . . . . .” hai từ “quan hệ” ở sau cùng hắn không dám nói, bởi vì sắc mặt Anh Nguyên đã càng ngày càng đen đi, phát triền dần theo hướng “đáy nồi” rồi .
Rất lâu rất lâu sau, đang lúc Phượng Chuẩn trong lòng rung lên mười mấy hồi chuông cảnh báo, Anh Nguyên mới nhìn về phía hắn, cứng ngắc nói: “Ngươi. . . . . . Lại đây. . . . . .”
Phượng Chuẩn lại rụt lại cái đầu, trả lời thực dứt khoát: “Ta không dám.” Bất quá sau khi Anh Nguyên nói thêm một câu: “Yên tâm, ta sẽ không đánh ngươi.”, hắn nội tâm đấu tranh vài cái, vẫn là cẩn thận đi đến, một bên than thở nói: “Chính ngươi nói đấy a, sẽ không đánh ta. . . . . . A. . . . . . A a a a a”còn chưa nói xong, tiếng hét thảm thiết giống như heo bị chọc tiết vang lên từ trong phòng, cùng với đó là tiếng van nài của Phượng Chuẩn: “A, ta biết sai rồi, Anh Nguyên tha ta đi, thịt của ta sắp bị ngươi cắn xuống rồi , hô. . . . . .”cuối cùng cũng đem được cánh tay đáng thương từ trong miệng lão hổ tên là Anh Nguyên rút ra, Phượng Chuẩn ủy khuất vô hạn mà lên án nói: “Ngươi rõ ràng đã nói sẽ không đánh ta mà.”
Anh Nguyên liếc mắt xem thường, hừ giọng nói: “Ta là nói sẽ không đánh ngươi, chứ chưa nói sẽ không cắn ngươi. Được rồi, ngươi trở về đi. . . . . . Ta không có chuyện gì cần ngươi giúp đỡ. . . . . .”
Liền đã đuổi ta đi rồi, tốt xấu ta cũng là nam nhân đầu tiên của ngươi a. Phượng Chuẩn oán giận ở trong lòng, hắn cũng rất muốn hỏi đêm qua trước lúc hắn mê man đi, một nửa câu chưa nói xong kia là cái gì. Nhưng xem sắc mặt Anh Nguyên, hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm thỏa mãn trí tò mò của mình. Bất quá dựa vào tâm lý của một nam nhân vừa ăn xong, hắn vẫn là nhịn không được hỏi một câu: “Anh Nguyên, ngươi thật sự không cần ăn chút gì ư? Đêm qua thể lực của ngươi tiêu hao. . . . . .”
“Ta hiện tại thầm nghĩ muốn ăn ngươi, bất luận là xào, luộc, hấp cũng không sao cả, nếu nướng thì là tốt nhất, ngươi có phải là đồng ý dâng ra một cánh tay hay một cái chân không? Đầu lưỡi cũng là một lựa chọn không tồi.”Anh Nguyên không có ra tay đánh người, cũng không có gào rống, nhưng là hắn dùng thanh âm “ôn nhu” vô hạn nói ra những lời này, lại làm cho Phượng Chuẩn quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Thở dài, từng màn từng màn của đêm qua đều bắt đầu hiện lên ở trong đầu. Nghĩ đến chính mình sau khi bị ăn xong một cách phóng đãng vẫn còn nói với hắn là mình không hối hận, Anh Nguyên liền hận không thể đâm đầu chết. lại không phải bởi vì câu nói kia có bao nhiêu không đúng. Ngược lại, chính là hắn biết được câu nói kia chính là thật, là lời mà miệng mình thay thế trái tim nói ra, hắn mới càng không thể tha thứ. Cũng đúng thôi, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, chính mình thế nhưng lại sinh ra hảo cảm đối với Phượng Chuẩn, lại còn tiến đến mức độ này, hơn nữa Phượng Chuẩn lại là một nam nhân, loại chuyện này rơi trên người của ai thì cũng đều là khó có thể chịu được.
Oán hận mà ở trong đầu điểm lại tên cừu nhân. Gần nửa ngày hắn mới suy sụp mà thở dài: “Ai, không nghĩ tới cừu nhân của mình lại không ít như vậy, chỉ riếng đám đại quan ở kinh thành, đã không có một tên nào không hận ha, nếu lại tính thêm tham quan của cả triều đình, ha hả, Anh Nguyên ta coi như là cừu nhân khắp thiên hạ . . . . . .” thanh âm tự nói chợt đình chỉ, Anh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lên: “Đúng rồi, là hắn, nhất định là hắn, mẹ nó, lão hỗn đản này, ngươi chờ xem, ta mà buông tha cho ngươi ta không gọi là Anh Nguyên.”ngữ khí hung tợn làm cho người đang nghe lén người cửa sổ Phượng Chuẩn toàn thân phát lạnh.
Hắn. . . . . . Hẳn chắc không phải là nói ta đi, ta trẻ tuổi tiêu sái như thế, dường như còn chưa lên được đến cấp bậc lão hỗn đản. . . . . . Nghĩ đến đây, Phượng Chuẩn cũng bỗng nhiên ngây người, bởi vì hắn cuối cùng biết, người làm cho Anh Nguyên nghiến răng nghiến lợi như thế rốt cuộc là ai .
Khóe miệng Phượng Chuẩn lộ ra nụ cười thị huyết, chính mình ăn Anh Nguyên, một đêm tuyệt vời như vậy, xét tình xét lí, chính mình như thế nào cũng nên có chút gì đó bày tỏ đúng không? Hắn hưng phấn xoay người bước đi, ha ha ha, thám tử sát thủ mà mình mang đến, cuối cùng cũng có thể ra tay rồi . Ân, để hắn nghĩ một chút, sát thủ nào có vẻ am hiểu khổ hình tra tấn nhỉ?
Một đoạn phong ba này cứ thế kết thúc. Nghe đồn cái vị quan thị lang hộ bộ đến thành Hưng Châu vơ vét kia trên đường hồi kinh đã bạo bệnh mà chết. Tuy rằng nói là bạo bệnh mà chết, nhưng theo tùy tùng bên người hắn nói, hắn là đột nhiên mất tích vào ban đêm, sau đó đêm ngày hôm sau mới bị vất vào trong kiệu, trên người chằng chịt vết thương, vô cùng thê thảm. Bởi vậy tất cả mọi người nhận định , vị đại quan tội ác chồng chất này là bị oan hồn nào đó đã bị hắn hại chết giết. Có điều tin này tuy rằng làm Anh Nguyên giải được cơn tức, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy khoongn thú vị, bởi vì chính mình còn chưa động vào một đầu ngón tay của hắn, thì hắn đã chết thảm như vậy rồi , không thú vị, rất không thú vị . Hắn ôm hận hò hét ở trong lòng.
Sau đó, trong một bâu không khí vui vẻ, năm mới cuối cùng cũng đến rồi.