Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 54: Tuần Trăng Mật






Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Sau khi kết hôn, Lục Tâm Du và Lâm Thâm có nửa tháng nghỉ kết hôn.
Nhưng vấn đề đi đâu hưởng tuần trăng mật, lần đầu tiên Lục Tâm Du và Lâm Thâm xung đột ý kiến.
Lục Tâm Du cảm thấy hiếm khi được nghỉ dài hạn thế này, muốn đi thăm thú nhiều nơi.

Lâm Thâm cảm thấy Lục Tâm Du có bầu, tàu xe thì lại mệt nhọc, tốt nhất là tìm nơi nào đó yên ắng, nếu có cái sân lớn thì càng tốt hơn, buổi sáng ngắm mặt trời mọc, chạng vạng nhìn ngắm hoàng hôn, buổi tối ngắm trăng.

Ăn sáng xong tản bộ, ăn trưa xong tản bộ, ăn tối xong tản bộ, dạo bước dưới trăng, quả là hoàn mỹ.
Lục Tâm Du: "...!Nhưng em muốn đi nhiều chỗ chơi..."
Lục Tâm Du nằm trên sô pha, bĩu môi không cao hứng.
Lâm Thâm đang ngồi trên ghế nhỏ trước sô pha gọt táo cho Lục Tâm Du, gọt xong thì cắt thành từng miếng nhỏ để vào trong chén.
Anh bưng chén ngồi xuống sô pha, lấy nĩa đưa một miếng táo đến bên miệng Lục Tâm Du, Lục Tâm Du quay đầu đi, thở phì phò.
Lâm Thâm dở khóc dở cười, để trái cây xuống, ôm lấy Lục Tâm Du từ phía sau, cằm gác trên vai cô, thấp giọng nói: "Ngoan nào, lúc này chúng ta không nên đi nhiều, anh sợ em mệt, chờ sinh con ra rồi, em muốn đi đâu anh cũng mang em đi."
Lục Tâm Du bĩu môi, "Chờ con sinh rồi thì đâu còn thời gian ra ngoài nữa."
Lâm Thâm đến gần, hôn má Lục Tâm Du một cái, "Vậy chờ con lớn hơn một chút, chúng ta mang con đi chung, một nhà bốn người, trai xinh gái đẹp, rất phong cách."
Lục Tâm Du lập tức bị chọc cười, quay đầu nhìn anh, "Lâm Thâm, sao anh tự tin thế, con còn chưa sinh ra đâu, sao anh lại biết đẹp?"
"Em hỏi vậy không phải vô nghĩa sao, gen của hai chúng ta tốt thế này, chắc chắn hai cục thịt trong bụng em cũng sẽ đẹp, ối, đau!"
Lâm Thâm vừa nói ra miệng, eo đã bị cô véo, anh uất ức nhìn Lục Tâm Du, "Đau." Lục Tâm Du trừng mắt với anh, "Có người làm bố như anh sao?"

Hai cục thịt? Thật đúng là bố ruột!
Lâm Thâm cười thành tiếng, cọ cọ má Lục Tâm Du, dịu dàng nói: "Vợ, anh sẽ thương em và con."
Trong lòng Lục Tâm Du ngọt ngào, quay đầu, đôi mắt nhìn Lâm Thâm sáng lấp lánh.
Lâm Thâm cũng nhìn cô, cười hỏi: "Sao thế?"
Dứt lời, đôi môi mềm mại đột nhiên chạm vào, sau một lúc lâu dịu dàng rời đi, Lục Tâm Du cười tủm tỉm ôm hai má anh, nói: "Em và con cũng sẽ thương anh."
"Vợ." Đôi mắt Lâm Thâm sáng quắc, bỗng nhiên gọi.
Lục Tâm Du chớp mắt, "Ừ?"
Chỉ vừa nói xong, gáy cô lập tức bị Lâm Thâm giữ lại, đôi môi cũng nhanh chóng bị lấp kín.
Lưỡi anh tách răng cô ra, lôi kéo cô, quấn quýt, triền miên.
Cả người Lục Tâm Du như sắp nhũn ra, ôm cổ Lâm Thâm theo bản năng, chỉ trong chốc lát, hai người đều nằm xuống sô pha.
Lâm Thâm cẩn thận không chạm vào bụng Lục Tâm Du, hai tay chống hai bên Lục Tâm Du, không dám đè xuống.
Lâm Thâm hôn vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, Lục Tâm Du cảm thấy mình như bị anh cắn nuốt, hơi thở trở nên dồn dập, cuối cùng vẫn đẩy ngực anh, "Lâm Thâm, anh muốn nghẹn chết em à?"
Anh che kín môi cô, hoàn toàn không cho cô không gian để thở.
Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu hôn thêm một cái, nói: "Anh mới là người nghẹn chết đây."
Lục Tâm Du mím môi, liếc anh một cái.
Lâm Thâm nắm tay Lục Tâm Du, dời xuống dưới thân, trong mắt đầy ý cười, "Nào, sờ anh."
"Lâm Thâm, anh là cái đồ lưu manh." Lục Tâm Du cười thu tay lại, ngồi dậy khỏi sô pha.
Lâm Thâm cũng dậy theo, bế Lục Tâm Du ngồi trên đùi mình, cúi đầu hôn trán cô.

Lục Tâm Du ngửa đầu nhìn anh, hỏi: "Chúng ta đi đâu chơi?"

Lâm Thâm sờ cằm, "Anh đang nghĩ, nơi nào đó thời tiết ấm áp, có núi có sông, có hoa là tốt nhất."
Lục Tâm Du sợ lạnh, cuối cùng Lâm Thâm quyết định mang cô ra hải đảo ấm áp, ban ngày phơi nắng, buổi tối nằm trong sân ngắm trăng, cũng không đi lại nhiều, chỉ chọn một chỗ nghỉ ngơi, từ từ hưởng thụ tuần trăng mật.
Lục Tâm Du suy nghĩ một lát, so với đi nhiều nơi, dường như ở lâu một chỗ cũng không tệ.
Sau đó khi đến nơi, Lục Tâm Du đột nhiên cảm thấy may mắn, may là cô nghe lời Lâm Thâm, không đi nhiều nơi, bởi vì chỉ vài tiếng trên máy bay cũng đã khiến cô mệt đến mức chỉ muốn trực tiếp nằm xuống ngủ.
Ra khỏi sân bay, trong khi chờ hành lý, cả người Lục Tâm Du dựa hẳn vào Lâm Thâm, ôm cánh tay anh, đầu tựa vào vai anh, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Lâm Thâm dở khóc dở cười, xoa má cô, "Anh nói rồi mà, với thể lực này của em mà còn muốn đi nhiều nơi?"
Lục Tâm Du mở mắt, liếc anh.
Lâm Thâm cười hí hửng, cúi đầu hôn cô một cái, "Chờ hành lý đến, chúng ta sẽ ra xe ngồi."
"Xe tới rồi à?"
"Tới rồi, đang chờ bên ngoài."
Lúc này Lục Tâm Du mới vui vẻ hơn một chút, đầu lại tựa vào vai Lâm Thâm, nhắm mắt, nói: "Tối hôm nay phải ngoan ngoãn mà ngủ, không được phá rối em."
Lâm Thâm nghĩ thầm, anh cũng muốn phá rối lắm.

Nếu vợ không mang thai, tuần trăng mật này, anh còn muốn vượt qua toàn bộ ở trên giường.
Ra khỏi sân bay, ngồi thêm ba giờ xe, rốt cuộc cũng đến biệt thự cạnh bờ biển.
Bởi vì là tuần trăng mật, bên tổ chức cố ý chuẩn bị khăn trải giường, đệm chăn màu đỏ rực cho hai người họ.
Lục Tâm Du hơi mệt, vào phòng thì bổ nhào lên giường.
Đầu dính vào gối, cuối cùng cả người cũng sống lại.

Lục Tâm Du nằm trên giường nghỉ ngơi, Lâm Thâm dọn dẹp hành lý, sau đó lấy một bộ quần áo để lát nữa anh và Lục Tâm Du tắm rửa.
Lục Tâm Du nằm trên giường một lúc, bỗng nhiên gọi, "Ông xã."
"Hả? Lão Phật gia có gì sai bảo?"
Lục Tâm Du bị chọc cười, trở mình, nằm nghiêng trên giường, đôi mắt nhìn Lâm Thâm không chớp, nói: "Em đói bụng rồi ông xã."
"Anh biết mà." Lâm Thâm cười rộ lên, đi đến mép giường, để Lục Tâm Du gối lên đùi anh, cúi đầu hỏi: "Muốn ăn gì nào?"
Lục Tâm Du chỉ bên ngoài sân, "Hình như trên bờ cát bên ngoài có BBQ."
Lâm Thâm đặt khách sạn xây theo kiểu biệt thự, bên ngoài biệt thự chính là bờ cát.
Vừa rồi khi nằm lên giường, Lục Tâm Du nhìn thử ra bên ngoài.

Tuy trời đã tối nhưng bờ cát bên ngoài vẫn náo nhiệt như cũ, ánh đèn sáng choang, gió biển thổi từng cơn, còn đốt than hồng làm đồ nướng BBQ.
Trong mắt Lâm Thâm tràn đầy yêu chiều, cười hỏi cô: "Vậy em muốn ăn không? Cùng nhau ra ngoài?"
Lục Tâm Du gật đầu.

Nhưng đôi mắt chớp hai cái, nhìn Lâm Thâm, vẫn không nhúc nhích.
Lâm Thâm đợi trong chốc lát, thấy cô muốn ăn đồ nướng BBQ nhưng lại không muốn di chuyển thì cười không ngừng được, "Em thật là lười đấy."
Đôi tay Lục Tâm Du nâng lên rất tự nhiên, ôm cổ Lâm Thâm, "Anh cõng em đi, em mệt quá."
Lâm Thâm rất bất đắc dĩ, hỏi: "Vậy lát nữa có cần anh ăn giúp em luôn không?"
Lục Tâm Du cười tủm tỉm, nói: "Không cần, anh chỉ cần đút em ăn là được."
Nói xong, cô lập tức bò dậy khỏi đùi anh, đến phía sau Lâm Thâm, đôi tay ôm lấy cổ anh, ghé vào lưng anh một cách tự nhiên.
Lâm Thâm không còn cách nào, chỉ đành chiều theo cô, cõng Lục Tâm Du lên, qua lấy túi tiền rồi đi ra ngoài, "Vợ, anh phát hiện càng ngày em càng biết cách làm nũng."
Lục Tâm Du nằm trên lưng Lâm Thâm, mặt dán vào má Lâm Thâm, cười hì hì: "Là do anh cưng chiều em đấy thôi."
Lâm Thâm lắc đầu chậc chậc, "Ai bảo em là vợ của anh."
Lâm Thâm cõng Lục Tâm Du ra khỏi khách sạn, đi thẳng ra ngoài bờ cát.

Đi được khoảng năm phút đồng hồ là có thể nghe thấy âm thanh sóng vỗ vào bờ.
Lục Tâm Du rất phấn khởi, nằm trên lưng Lâm Thâm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn biển rộng phía trước.
Trong đêm tối, biển rộng mênh mang bát ngát, hình như ngoài kia có thuyền, xa xa là một ngọn hải đăng.
"Lâm Thâm, chúng ta đến bờ biển đi." Lục Tâm Du nằm trên lưng Lâm Thâm chỉ huy.
Lâm Thâm cười, cõng Lục Tâm Du ra ngoài bờ biển.
Trên bãi cát, rất nhiều nhóm người tụm năm tụm bảy vui chơi, trò chuyện, cười đùa vô cùng náo nhiệt.
Lâm Thâm cõng Lục Tâm Du bước chậm trên bờ biển, gió biển thổi mái tóc dài của Lục Tâm Du phiêu tán lung tung, vài sợi tóc mềm mại bị thổi vào má Lâm Thâm, mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Lắng nghe tiếng gió, cảm nhận tiếng sóng, tâm tình Lục Tâm Du trở nên tốt lạ thường, cô ôm chặt Lâm Thâm, "Lâm Thâm, em rất vui vẻ!"
Tiếng sóng biển lớn, Lục Tâm Du không tự giác mà nói lớn hơn.
Trên lưng cõng cô gái mà mình yêu thương, dưới chân là bãi cát trắng, dạo bước trong ánh trăng, Lâm Thâm cong môi, cũng không tự giác mà cất cao giọng, "Em thích, sau này năm nào anh cũng mang em tới đây!"
"Vậy anh cũng phải cõng em như bây giờ đấy!"
"Cõng em, cho đến khi chúng ta bảy, tám chục tuổi, anh vẫn sẽ cõng em!"
Rõ ràng là một chuyện vui vẻ, nhưng Lục Tâm Du nghe thấy Lâm Thâm nói vậy, đôi mắt lại hơi cay cay, nước mắt đột nhiên chảy xuống, không kịp ngăn cản.
Một giọt nước mắt nóng bỏng dừng ở cổ Lâm Thâm, Lâm Thâm ngẩn ra, quay đầu lại, "Vợ..."
Trên mặt Lục Tâm Du còn vương nước mắt, Lâm Thâm vừa quay đầu, cô đã cúi đầu hôn anh.

Thật lâu sau mới buông ra, Lục Tâm Du lau nước mắt, cười nói: "Anh nói rồi đấy, đến khi già rồi, anh vẫn phải cõng em đi ngắm cảnh biển."
Đến khi già rồi, anh vẫn phải cõng em đi ngắm cảnh biển.
Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du thật lâu, đôi mắt cũng bỗng nhiên hơi cay, anh ngẩng đầu hôn Lục Tâm Du, dịu dàng nói: "Anh nhớ rồi, vợ."
Lục Tâm Du nhếch môi cười, thưởng cho Lâm Thâm cái hôn má, "Em yêu anh, ông xã."
Lâm Thâm mỉm cười theo, "Anh cũng yêu em, bà xã."