Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 13: Trêu Đùa






Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc Lâm Thâm quay lại trường học, đã hơn chín giờ tối, đám bạn cùng phòng đang vây quanh một cái bàn đánh bài, thấy Lâm Thâm về, Từ Minh nhiệt tình mời, "Anh Thâm, chơi bài!"
"Không chơi, ngủ." Lâm Thâm còn nghĩ đến chuyện Lục Tâm Du, nào có tâm tình đánh bài, anh ném điện thoại lên giường, cởi quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, Từ Minh cười hì hì quay đầu hỏi: "Anh Thâm, mau nói thật đi, tối qua anh đi đâu với bác sĩ Lục? Trai đơn gái chiếc, chậc chậc, không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Từ Minh cười xấu xa, lời vừa thốt ra, mấy người bạn cùng phòng cũng nở nụ cười.
"Trong đầu toàn là suy nghĩ đen tối, cậu cho rằng ai cũng giống cậu à?" Lâm Thâm lên giường, lười quan tâm đến họ.
Nằm trên giường, anh lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Tâm Du: Đêm nay đi ngủ sớm chút, đừng nghĩ gì cả
Đầu kia điện thoại, Lục Tâm Du đang thẫn thờ ngồi ở đầu giường, trong đầu toàn chuyện công việc, tin nhắn Lâm Thâm gửi tới, cô nhìn chằm chằm trong chốc lát, nhắn lại: Biết rồi
Ngày mai tôi có chút việc, không mua đồ ăn sáng cho chị được, chị nhớ ăn đấy.
Nói cứ như dỗ trẻ con.
Lục Tâm Du nhìn mẩu tin nhắn một lúc, cuối cùng khóe môi vẫn nhếch lên, tâm tình nhẹ nhàng hơn vài phần.
Cô để điện thoại xuống, lấy quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc cởi quần áo, cô không tự giác mà cầm quần áo lên, ngửi thử.
Lâm Thâm nói trong nhà không có nước giặt quần áo, nên đã lấy sữa tắm giặt cho cô.
Cô không nhịn được cười, quả nhiên là có mùi sữa tắm nam.
Không biết có phải vì Lâm Thâm kêu đừng nghĩ gì, cứ yên tâm đi ngủ không, tắm rửa xong quay lại giường, cô thật sự không nghĩ gì, chỉ một lát là đã ngủ.

.

.
Ngày hôm sau, Lâm Thâm dậy từ sáng sớm.
Đám bạn cùng phòng đang còn ngủ, nghe thấy âm thanh, Từ Minh xoa nhẹ đôi mắt, nghiêng người nhìn xuống, thấy Lâm Thâm đã thay quần áo, không khỏi kinh ngạc, "Lúc này mới mấy giờ chứ?"
"Sáu giờ." Lâm Thâm trả lời, khom người thay giày.
Từ Minh ngồi dậy, kinh ngạc cảm thán, "Không phải sáu giờ là sớm lắm sao?! Lúc này anh đi thư viện học bài cũng chưa mở cửa!"
"Hôm nay không học bài, có việc." Lâm Thâm nói, mang chìa khóa, điện thoại rồi ra cửa.
Hôm nay Lâm Thâm thực sự có việc, đến tìm đám Triệu Khôn tính sổ, giải quyết chuyện này.
Hôm qua anh lái xe Lục Tâm Du về, hôm nay vừa lúc lái đi.
Đêm qua bạn anh đã gửi địa chỉ Triệu Khôn cho anh, ở thôn Triệu phía Tây ngoại thành.
Lộ trình hơn một tiếng, lúc đến đã gần tám giờ.

Người quê thức dậy sớm, trên đường có không ít người đã bắt đầu làm việc.
Lâm Thâm dựa theo địa chỉ bạn mình gửi đến, lái xe đi vào bên trong.
Nhưng chỉ chạy một nửa, ven đường có người đang sửa nhà, chất đầy gạch đỏ, xe không lái vào được.
Anh dứt khoát dừng xe ven đường, đi bộ vào bên trong.
Vốn là đi tìm Triệu Khôn tính sổ, nhưng không tìm được Triệu Khôn, trái lại gặp được bà cụ tối hôm đó.
Trước cửa có một người đàn ông ngồi trên xe lăn, bà cụ đang cầm quạt quạt cho anh ta.
Lâm Thâm đứng nhìn cách đó không xa, đôi mắt hơi híp lại.
Qua một lát, anh đi tới chỗ bà cụ đầu tóc hoa râm kia.
Con trai tai nạn giao thông vừa mới xuất viện, trước nay phải ở trong phòng, hôm nay hiếm khi được đẩy ra phơi nắng, hai mẹ con đang nói chuyện, thấy trước cửa đột nhiên có một người xuất hiện.
Bà cụ sửng sốt, nhìn Lâm Thâm, "Cậu là?"
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, tầm mắt rơi xuống người đàn ông ngồi trên xe lăn, "Anh là Triệu Đạt nhỉ? Lần trước xảy ra tai nạn giao thông, lúc được đưa đến bệnh viện Nhân dân thành phố, ai cứu anh thế?"
Đôi mắt người đàn ông kia đột nhiên sáng lên, kích động nói: "Là bác sĩ Lục, bác sĩ Lục là người tốt!"
Lâm Thâm hơi nhướng mày, nghe giọng điệu này, có vẻ là không biết chuyện.
Anh đảo mắt, nhìn sang bà cụ bên cạnh.
Bà Triệu làm chuyện trái với lương tâm, lúc này nghe thấy vậy, mặt lập tức biến sắc, nhưng vẫn còn chống đối, lớn tiếng che dấu sự hoảng loạn của mình, "Cậu là ai? Chúng tôi không quen biết cậu, cậu đi nhanh đi!"
Đôi tay Lâm Thâm để trong túi quần, bước từng bước một tới gần, quanh thân tản ra sức ép, bà cụ kia vội lùi về sau, "Cậu...!Cậu muốn làm gì?!"
Lâm Thâm nhìn thẳng vào bà cụ, trầm giọng nói: "Bà à, bà có biết không, cố ý hãm hại và ngụy tạo chứng cứ, là phải ngồi tù."
Bà cụ kia nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch như không còn chút máu, cơ thể mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất.
Đứa con trai ngồi trên xe lập tức đẩy xe đến, vừa đỡ mẹ vừa mắng: "Cậu, cậu làm gì thế?! Có tin tôi lập tức báo cảnh sát không!"
Lâm Thâm cười lạnh, "Báo, báo giờ luôn đi! Cần tôi giúp anh báo không?"
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi quần, "Mẹ anh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc cố ý hãm hại và ngụy tạo chứng cứ, một khi lập án, ngồi tù là chuyện không tránh khỏi được đâu."
Anh vừa nói vừa làm bộ muốn báo cảnh sát, bà cụ sợ tới mức kêu to, "Đừng! Đừng báo cảnh sát!" Bà đẩy con trai, "A Đạt, mau! Mau xin cậu ta đừng báo cảnh sát!"
Triệu Đạt ngây ra, nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn Lâm Thâm, "Sao lại như thế? Rốt cuộc chuyện là thế nào?!"
"Sao lại như thế? Người mẹ tốt của anh làm hại ân nhân cứu mạng của anh sắp bị bệnh viện đuổi việc rồi."
Triệu Đạt sửng sốt, quay đầu lại, khó tin nhìn mẹ mình, "Mẹ! Chuyện này rốt cuộc là sao?!"
Bà cụ đột nhiên cuống cuồng hô to, "Mẹ cũng không muốn! Mẹ không muốn hại bác sĩ Lục, là A Khôn...!Là đám A Khôn ép mẹ."
Bà cụ vừa khóc vừa cố gắng đứng dậy, "A Khôn nói, nếu mẹ không làm theo lời chúng nói, chúng sẽ giết cả nhà chúng ta!"
Triệu Khôn là côn đồ nổi danh trong thôn, ai ai cũng sợ anh ta.

Trong nhà bà cụ này, ngoài bà và con trai, còn có hai đứa trẻ, bị tên kia uy hiếp, sao có thể không sợ.

"Loại chuyện này, hoàn toàn có thể báo cảnh sát, an toàn nhân thân bị uy hiếp, bọn chúng phải ngồi tù."
Bà cụ khóc lóc lắc đầu, "Bọn chúng cầm gậy gộc đứng trước cửa nhà tôi, tôi không dám."
Lâm Thâm đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, đi thẳng vào vấn đề: "Giờ bác sĩ Lục vì bà hãm hại mà sắp bị bệnh viện đuổi việc, bà à, sợ là phải phiền bà ra làm chứng."
Bà cụ sửng sốt, hoảng sợ nói: "Nhưng...!Nhưng không phải vừa rồi cậu nói cố ý hãm hại và ngụy tạo chứng cứ là phải ngồi tù sao..."
"Chuyện này bà yên tâm, chỉ cần bà chủ động ra làm chứng, cháu bảo đảm sẽ không để bà ngồi tù.

Nhưng nếu bà không chịu, điều tra xong, ngồi tù là chắc chắn."
"Vậy...!Vậy làm sao đây..."
"Làm sao đây cái gì? Bác Triệu, không phải đã quên chuyện đồng ý với tôi rồi chứ?" Một giọng nói vang lên phía sau.
Lâm Thâm quay đầu lại, thấy Triệu Khôn mang theo một đám lưu manh cà lơ phất phơ, bước vào.
Bà Triệu sợ chết khiếp, cả người run rẩy, nắm quần áo Lâm Thâm, "Cậu ơi, làm sao bây giờ, làm sao đây?!"
Lâm Thâm không nhìn bà, nói thẳng: "Bà đừng sợ, cứ mang con trai bà vào nhà đợi một lát."
Triệu Khôn nhổ cái tăm ngậm trong miệng ra, hất cằm nhìn Lâm Thâm, "Thằng nhóc, hôm nay chỉ có mình mày, mười mấy anh em của ông đây, mày tưởng để trang trí sao?"
Hôm nay đúng là đám người Triệu Khôn rất nhiều, mười mấy tên lưu manh, trong tay mỗi người còn cầm gậy gộc.
Nhưng đôi mày Lâm Thâm vẫn không hề nhíu như cũ, "Đối phó với chúng mày, một mình tao là đủ rồi."
Anh vừa nói vừa mở điện thoại trong tay, nhanh chóng phát định vị cho Lục Tâm Du, kèm theo ba con số 110.
Lúc Lục Tâm Du nhận được tin nhắn của Lâm Thâm, cô còn đang nghe lời anh, ngoan ngoãn ở nhà ăn sáng.
Khi tin nhắn gửi đến, cô còn tưởng Lâm Thâm nhắn để kiểm tra.

Kết quả mở WeChat ra, đập vào mắt là ba số "110", cô hoảng hốt, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
Lục Lâm Vân đang ở đối diện ăn cơm, thấy con gái đột nhiên đứng lên, bà cũng giật mình, vội hỏi: "Sao thế?"
Lục Tâm Du không kịp giải thích, lập tức gọi 110 báo cảnh sát, sau đó về phòng nhanh chóng thay quần áo, hoang mang rối loạn chạy xuống lầu.
Mười mấy tên lưu manh Triệu Khôn hôm nay mang theo, đỡ hơn đám trước, đánh hơn mười phút mới chỉ được một nửa, trên trán Lâm Thâm bị đập một cái, máu chảy ra, loang xuống mặt.
Anh tùy tay lau đi, đúng lúc có một tên cầm gậy xông đến, ánh mắt anh lạnh lẽo, một tay giữ người, tay kia thuận tay giật cái gậy đi, đầu anh đã trúng một gậy, cả người lại đột nhiên ngoan cường, đập vào lưng tên kia, sau đó lại đá vào đầu gối.
Tên lưu manh kia kêu lên thảm thiết, lập tức ngã xuống đất.
Trong tay Lâm Thâm có vũ khí, đánh cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng anh vẫn chọn những nơi có thể đánh, không đánh đến mức triệt đường sống.
Lúc cảnh sát tới nơi, mười mấy lưu manh đã bị Lâm Thâm giải quyết gần hết, một đám nằm giữa đất, đau đớn kêu rên.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, Triệu Khôn biết tình hình không ổn, cất bước định chạy.


Lâm Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua, quật cái gậy trong tay, đập vào gáy Triệu Khôn, anh ta đau đớn hét lên một tiếng, ôm đầu ngồi giữa đất.
Cảnh sát xuống khỏi xe, tốc độ rất nhanh, lập tức bắt toàn bộ lại.
Đầu Lâm Thâm vô cùng đau đớn, anh đưa tay sờ thử, máu đã đông, không tiếp tục chảy ra ngoài nữa.
Cảnh sát hỏi sơ qua tình hình với Lâm Thâm, Lâm Thâm cẩn thận thuật lại, bà cụ kia cũng nói mình bị đám người Triệu Khôn uy hiếp muốn giết cả nhà.
Đám lưu manh Triệu Khôn vốn đã có trong hồ sơ, lúc này bắt được toàn bộ, cảnh sát làm ghi chép xong liền đưa toàn bộ người đến đồn cảnh sát.
Côn đồ bị đưa đi, bà cụ lập tức nhẹ nhõm.

Đang muốn nói sẽ đồng ý đi làm chứng với Lâm Thâm, ai ngờ vừa ngẩng đầu, bà liền thấy cả mặt Lâm Thâm đầy máu, sợ tới mức chân như nhũn đi, "Trời ơi, chảy nhiều máu thế này, làm sao đây!"
Trong nhà có một cô bé bảy, tám tuổi đột nhiên chạy ra, trong tay còn bưng một chậu nước, nhút nhát đưa tới trước mặt Lâm Thâm, "Anh ơi, rửa..."
Lâm Thâm đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng lại, anh đưa tay nhận lấy, xoa đầu cô bé, "Cảm ơn em."
Cô bé rụt rè trốn ra sau bà nội.
Lâm Thâm để chậu nước lên một tảng đá lớn, cúi đầu, chuẩn bị rửa máu trên mặt, nhưng vừa mới cho tay vào đã nghe thấy một tiếng kêu lớn sốt ruột, "Lâm Thâm! Lâm Thâm!"
Lâm Thâm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang phía phát ra âm thanh.
Lục Tâm Du trong một chiếc áo phông trắng, quần jean màu lam nhạt sốt ruột nhìn khắp nơi, đang tìm anh.
Lâm Thâm nhìn thấy Lục Tâm Du, trong mắt hiện lên ý cười, bàn tay vừa để vào nước lập tức thu lại.
Lúc nhìn Lục Tâm Du lần nữa, ý cười trong mắt anh càng sâu, đưa tay sờ trán mình.
Chậc, rửa gì mà rửa, anh còn ngại trên mặt không đủ máu đây.
Lục Tâm Du đi theo bản đồ định vị mới đến được đây, cô đang sốt ruột nhìn xung quanh, quay người lại thì thấy Lâm Thâm đang đi về phía này.
Trên mặt toàn là máu...
Lục Tâm Du nhìn anh, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn.
Giây tiếp theo, nước mắt cô lập tức trào ra, "Lâm Thâm!"
Cô hô to một tiếng, khóc lóc chạy đến chỗ Lâm Thâm.
Lúc Lục Tâm Du chạy tới, Lâm Thâm ra vẻ suy yếu lảo đảo, cơ thể tựa vào người cô.
Lục Tâm Du vội vàng ôm chặt lấy anh, giọng run rẩy, "Lâm Thâm, cậu sao thế? Đừng làm tôi sợ!"
Lâm Thâm cúi người, cằm gác trên vai Lục Tâm Du, yếu ớt nói: "Bác sĩ Lục, tôi, sợ là không thể..."
Nhưng mà, ở góc mà Lục Tâm Du không thấy, trong mắt lại toàn là ý cười không kiềm chế được.
Lục Tâm Du hoảng hốt, nước mắt càng chảy nhiều hơn, "Cậu đừng nói bậy! Có tôi ở đây! Tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện!"
Lục Tâm Du hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết rốt cuộc là anh bị thương ở đâu, chỉ biết vừa rồi anh kêu cô báo cảnh sát, giờ mặt lại toàn máu, cô cứ nghĩ đến khả năng xấu nhất theo bản năng.
Cô đỡ Lâm Thâm sang một bên, để anh dựa vào cây đại thụ, đưa tay bắt mạch cho anh, nhưng tay lại quá run, "Rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại bị thương? Bị thương chỗ nào?"
Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, giọng nói chuyện vẫn hơi nghẹn ngào.
Cô bắt mạch cho anh, sau đó lại run rẩy kiểm tra đầu Lâm Thâm.
Cô quỳ giữa đất, vừa đứng dậy, tay còn chưa đụng tới mặt Lâm Thâm đã bị anh đột nhiên ôm chặt.
Lục Tâm Du ngẩn ra, trái tim như ngừng đập.
Lâm Thâm ôm Lục Tâm Du vào lòng, đầu gác trên vai cô, ở bên tai cô, thấp giọng nói: "Người hãm hại chị là Triệu Khôn, đã bị bắt đi, bà cụ kia chỉ vì bị uy hiếp, đã đồng ý giúp chị làm chứng rồi."

Lục Tâm Du ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn anh.

Môi mấp máy, nhưng trong cổ họng lại không phát ra âm thanh.
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, bóp ngón tay cô, "Sao thế? Cảm thấy anh đây lợi hại quá phải không?"
Lục Tâm Du bị anh bóp ngón tay mới hoàn hồn, nhưng lần này, phát hiện Lâm Thâm không giống vừa rồi.
Dáng vẻ này...!Đâu có chỗ nào giống dáng vẻ đã sắp không chống đỡ nổi.
Trên mặt cô còn vương nước mắt, run giọng hỏi: "Cậu không sao?"
"Tôi có sao...!á! Đau!"
Lâm Thâm còn chưa kịp nói hết, bên hông đã bị hung hăng véo một cái, Lục Tâm Du đỏ mắt nhìn anh, "Làm tôi sợ muốn chết! Cậu là đồ lừa đảo!"
Lục Tâm Du vừa tức vừa uất ức, đứng dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa rồi cô còn cho rằng Lâm Thâm thật sự xảy ra chuyện, sợ muốn chết, ai ngờ anh lại đùa cô chơi!
Lục Tâm Du chạy thẳng đến cửa thôn, đứng bên đường bắt xe.
Ở nông thôn vùng ngoại ô vốn rất khó bắt xe, kết quả Lục Tâm Du vừa ra cô liền bắt được một chiếc.
Lúc Lâm Thâm ra đến nơi, vừa lúc thấy Lục Tâm Du lên xe taxi.
Anh đuổi theo, xe đã nhanh chóng chạy đi.
Lâm Thâm đứng tại chỗ sửng sốt một lát.
Có thể là do vừa rồi chạy quá nhanh, đầu anh lại đau.

Anh sờ trán theo bản năng, máu lại bắt đầu chảy ra bên ngoài.
"F*ck!"
Anh quay lại chỗ dừng xe, chuẩn bị lái xe đi, nhưng vừa lái đến cửa thôn, đầu càng ngày càng choáng váng, cuối cùng thật sự không chịu nổi, dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại cho Từ Minh, lúc này giọng mới thật sự suy yếu, "Phía Tây ngoại thành, tới đón tôi."

.

.
Lục Tâm Du lên xe taxi, giận dỗi đi một đoạn rất xa mới dần dần bình tĩnh lại.
Tuy vừa rồi Lâm Thâm lừa cô, hại cô lo lắng, nhưng thật ra vẫn vì cô.
Máu trên mặt anh chắc cũng không phải giả.
Nghĩ lại lập tức cảm thấy áy náy.
"Tài xế, phiền anh quay đầu, chạy đến chỗ vừa..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại đột nhiên vang lên.
Lục Tâm Du lấy điện thoại, là điện thoại Lâm Thâm.
Cô khựng lại, lập tức nghe máy, "Cậu..."
"Bác sĩ Lục! Chị mau tới bệnh viện đi! Anh Thâm không ổn rồi!"