Ba ngày sau, Tây Tường Liệt đến Nguyệt Tiên Cư. Nhiễm Nhi đứng ở ngay giữa phòng chờ hắn chất vấn.
“Nhiễm Nhi……” Thanh âm Tây Tường Liệt tỏ rõ sự mệt mỏi vô hạn, hai mắt của hắn đã tràn ngập tơ máu.
“Ngươi biết gần đây phát sinh ra chuyện gì rồi chứ? Yến Nhi sau khi uống thuốc bổ ngươi tặng thì xảy ra sự cố, ngươi… có thể cho ta một lời giải thích không?” Tây Tường Liệt đi đến trước mặt Tiểu Nhiễm, nhìn thẳng vào mắt nó, như muốn từ trong đôi mắt trong veo đó tìm ra sự thật.
Tiểu Nhiễm lắc đầu, kéo lòng bàn tay hắn qua, viết: Không phải ta.
Cảm giác mỏi mệt trong lòng Tây Tường Liệt lập tức dịu đi nhiều, hắn kiên trì nhẫn nại nhiều ngày như thế, hết thảy đều đáng giá. Thở ra một hơi, hắn đem Tiểu Nhiễm ôm chặt lấy: “Ngươi nói không có, ta liền tin tưởng ngươi.”
Vành mắt Tiểu Nhiễm không kìm nổi mà nóng lên, trong lòng ấm áp, bất tri bất giác liền ướt khuôn mặt. Nó đã nghĩ rằng lần này Vương gia cũng sẽ không tin tưởng mình, dù sao thì mọi chứng cứ đều chỉ hướng về nó. Nếu lần này Vương gia thật sự không tin nó, Tiểu Nhiễm cũng sẽ không trách hắn, đổi lại là chính mình chắc gì đã không sinh nghi trong lòng.
Nhưng mà Vương gia tin tưởng mình, hắn tin tưởng mình……
“Đứa ngốc, đừng khóc .” Tây Tường Liệt nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiểu Nhiễm: “Ta nhất định sẽ tra ra kẻ vu cáo hãm hại ngươi, mặc kệ là ai ta cũng sẽ không tha thứ.”
Hắn tin tưởng Nhiễm Nhi, lần này hắn tuyệt đối sẽ không hiểu lầm nó nữa, Nhiễm Nhi không nói nhưng hắn biết, cảm giác bị hiểu lầm nhất định là rất khó chịu.
Tiểu Nhiễm lại kéo tay hắn qua viết : Nàng có khỏe không?
Tây Tường Liệt thở dài: “Yến Nhi vẫn khoẻ, chỉ là hài tử không còn nữa, là lỗi của ta vì đã không bảo vệ tốt nàng.”
Còn có hài tử chưa được sinh ra của hắn nữa, Tây Tường Liệt trong lòng kỳ thật rất đau khổ.
Tiểu Nhiễm nhìn ra sự đau đớn của hắn, nhưng nó lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ngốc nghếch đưa tay vỗ đầu Tây Tường Liệt, giống người lớn dỗ trẻ con vậy.
Tây Tường Liệt cầm lấy tay Tiểu Nhiễm đưa lên miệng hôn một chút: “Ta không sao, hiện tại quan trọng là phải tìm ra được thủ phạm thực sự, bằng không Yến Nhi nhất định sẽ vẫn hận ngươi.”
Tiểu Nhiễm trong lòng có điểm buồn, Tứ phu nhân nhất định thống hận đến không thể giết nó đi, dù sao đó cũng là sinh mệnh của một hài tử vô tội. Rốt cuộc ai đã hãm hại nó, nó đã gây thù chuốc oán với ai chứ? Muốn nói đến người hận nó hẳn là cũng chỉ có Tứ phu nhân kia thôi chứ, bằng không vụ cây trâm lần trước cũng không rắc rối đến vậy. Chẳng lẽ…… Tiểu Nhiễm nhanh chóng đem ý tưởng vừa mới loé lên trong đầu quăng đi thật xa.
Không có khả năng , không có khả năng…… Đó là hài tử của Vương gia a, làm gì có mẫu thân nào nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy?
Ý nghĩ này rất ác độc, Tiểu Nhiễm lập tức không nghĩ đến nó nữa, nếu để người khác biết được nhất định sẽ cảm thấy mình là một ác nhân.
“Nhiễm Nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Đem những gì ngươi biết được viết cho ta xem, biết đâu có thể giúp ta điều tra ra hung thủ.”
Tiểu Nhiễm đi qua lấy một tờ giấy bắt đầu viết: Thuốc bổ là tổng quản ông nội giúp ta mua, ta không biết tại sao lại có thuốc sẩy thai trong đấy, tổng quản ông nội chắc chắn cũng sẽ không mua cái loại đấy. Sau đó thì ta nhờ Thu Đào giúp ta đến đưa cho Tứ phu nhân.
Tây Tường Liệt xem qua tờ giấy, day day trán, kỳ thật những việc này hắn vốn đã biết. Bởi vì cùng ngày sự việc kia phát sinh, Trần tổng quản đã vội vàng chạy tới nói với hắn thuốc bổ này là do lão mua giúp Nhiễm Nhi.
Hắn lúc ấy cũng đã điều tra cửa hàng nơi tổng quản mua thuốc, chủ hàng chứng minh chỉ bán thuốc bổ, không có bán thuốc sẩy thai cho lão.
Sự tình đã bắt đầu không rõ ràng, Liễu Yến nói có thể là Trần tổng quản sau khi đem thuốc đưa cho Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi đã lén cho thêm thuốc sẩy thai vào.
Tây Tường Liệt không tin, nhưng mà hắn cũng không muốn nói nhiều, tránh đụng chạm vào nỗi đau mất con của Liễu Yến.
Nếu Nhiễm Nhi nói không phải nó làm, thì chắc hẳn có người tại thời điểm nấu dược bỏ thêm vào. Vấn đề là không hề có cái gì có thể chứng minh điểm ấy, khiến cho tất cả mọi người đều hoài nghi hung thủ là Nhiễm Nhi.
Tây Tường Liệt đầu đau muốn nứt ra, hắn sợ nếu không nhanh chóng tìm ra hung thủ, Liễu Yến sẽ càng thương tâm nghiêm trọng hơn, đối với Nhiễm Nhi cũng càng hận thấu xương.
“Ta sẽ bảo vệ ngươi. Không ai có thể thương tổn ngươi.” Tây Tường Liệt lại ôm lấy Tiểu Nhiễm, nói ra lời thề của mình.
Mà khi ấy Viên Cảnh Triệt còn ở trong Thuỵ Dương vương phủ cũng nghe được cái tin làm cho người ta sợ hãi này. Gã hai ngày trước mới biết được rằng mỹ nhân ngày đó mình nhìn thấy tên là Tiểu Nhiễm, là Nhiễm Nhi của Tây Tường Liệt.
Nhiễm Nhi…… Thật sự là cái tên chọc người yêu thương. (đúng đúng >”<) Không nghĩ tới mỹ nhân kia lại chính là người đã hạ độc Tứ phu nhân đang mang thai, Viên Cảnh Triệt khi nghe tin ấy cũng quá mức kinh ngạc. Thiếu niên giống như tiên tử đó thật sự có thể làm ra chuyện ác độc như vậy sao? Xem ra người đúng là không thể chỉ nhìn vào tướng mạo a!