Ách Nô

Chương 17: Cực kỳ sủng ái




Đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp hai cái, tràn ngập nghi hoặc nhìn người phía trên đỉnh đầu mình

.

Vương gia sao lại ở nơi này?



Tiểu Nhiễm dần khôi phục ý thức, mông lung nhìn nhìn Tây Tường Liệt đang ở ngay trước mắt mình.

Thấy Tiểu Nhiễm tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Tây Tường Liệt chính là phẫn nộ.

“Tại sao không nói ngươi sinh bệnh ?”

Tây Tường Liệt biểu cảm âm u trầm trọng, trước kia hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Tiểu Nhiễm với bộ dạng đáng sợ đó.

Mới tỉnh lại đã phải đối mặt với một câu hỏi nghiêm khắc như vậy, Tiểu Nhiễm có chút không biết phải làm sao.

Tại sao hiện tại Vương gia đáng sợ vậy? Giống như muốn lập tức đi lên bóp cổ mình vậy.

Sau một lúc lâu, Tiểu Nhiễm kéo tay Tây Tường Liệt, yếu ớt viết lên đó vài chữ.

Không cần phải ….

“Không cần phải …? Ngươi đều đã bệnh thành như vậy còn nói không cần?”

Tây Tường Liệt kích động nắm chặt hai vai Tiểu Nhiễm, chặt đến nỗi khiến Tiểu Nhiễm nhăn mày, rất đau a.

“Ngươi thích nhìn bộ dáng đau lòng cùng áy náy đến cực điểm của ta sao?!”

Hai tay càng dùng sức siết vào thân thể Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm mảnh khảnh sắp bị hắn bóp nát đến nơi rồi.

Dừng tay a, đừng siết chặt như vậy.

Cảm xúc kích động mãnh liệt khiến Tây Tường Liệt đột nhiên dùng sức đem Tiểu Nhiễm ôm chầm vào lòng, đầu chôn ở gáy Tiểu Nhiễm, hai tay vòng qua lưng nó.

“Tại sao không nói với ta? Nếu biết ngươi sinh bệnh tối qua ta nhất định không để ngươi lại một mình vậy đâu. Đều là ta không tốt, ngay cả khi ngươi sinh bệnh cũng không nhìn ra.”

Âm thanh của Tây Tường Liệt tràn ngập hối hận cùng đau lòng. Hắn khó có thể tưởng tượng được ngày hôm qua Nhiễm Nhi bị bệnh mang tâm tình gì nhìn hắn ra khỏi phòng , tối hôm qua Nhiễm Nhi một mình đi vào giấc ngủ có hay không cảm thấy ủy khuất, cảm thấy khổ sở?

Tây Tường Liệt nhẹ nhàng hôn tóc Tiểu Nhiễm, biểu đạt sự xin lỗi của hắn.

Tiểu Nhiễm trong lòng lộn xộn một mảnh, chẳng lẽ nó nghĩ sai rồi?

Nó là nam, là một hạ nhân, hơn nữa còn bị câm.

Nó như vậy mà có tư cách cùng phi tử được Vương gia tối sủng ái tranh giành tình cảm sao?

Nếu không phải Vương gia chiếu cố, nó cũng sẽ không ở tại chỗ này làm tân sủng hầu hạ người khác.

Vương gia là thực để ý đến mình đi, đúng không? Trong lòng liền cảm thấy thoải mái, không có giống như tối hôm qua thật khó chịu. Khoé miệng xinh đẹp của Tiểu Nhiễm liền khẽ nhếch lên một chút.

Thái y từ trong cung theo Trần tổng quản vội vội vàng vàng chạy tới. Xem mạch cho Tiểu Nhiễm, chính là nhiễm phong hàn nghiêm trọng trở thành sốt cao. Liền kê một đơn thuốc chữa cảm, hạ sốt.

Vương gia lệnh cho thái y ngủ lại vương phủ ba ngày, phòng ngừa Tiểu Nhiễm lại có việc gì bất trắc xảy ra.

“Nhiễm Nhi, đến đem dược uống ngay.”

Tây Tường Liệt cầm chén thuốc đưa đến, đỡ Tiểu Nhiễm từ trên giường ngồi dậy.

Một cỗ mùi vị nồng đậm của thuốc đông y truyền đến khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nhiễm nhăn thành một đoàn. Còn chưa có uống đã muốn nôn mửa.

“Không thích uống cũng phải uống, bằng không ngươi làm sao khỏi được?”

Vẻ mặt không tình nguyện của Tiểu Nhiễm kỳ thật ở trong mắt Tây Tường Liệt là rất đáng yêu, nhưng lại phải làm như nghiêm khắc buộc Tiểu Nhiễm đem dược uống.

Như là nghĩ “đằng nào cũng chết”, Tiểu Nhiễm đột nhiên cầm lấy chén thuốc trong tay Tây Tường Liệt, ngửa đầu từng ngụm từng ngụm đem dược rót hết vào miệng.

Chén thuốc vừa cạn, Tiểu Nhiễm lập tức che miệng lại, muốn ngăn cản cảm giác mãnh liệt muốn nôn mửa.

Một miếng bánh hoa quế thơm ngọt đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tây Tường Liệt ngồi ở bên cạnh Tiểu Nhiễm, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng nó, một tay cầm điểm tâm ngọt cho Tiểu Nhiễm ăn.

Không kịp cảm ơn, Tiểu Nhiễm lập tức cầm lấy miếng bánh trên tay Tây Tường Liệt bỏ vào miệng. Ăn xong, cái loại hương vị đắng ngắt của thuốc cuối cùng mới hết.

Cảm giác khí lực đều hao hết, Tiểu Nhiễm suy yếu muốn nằm xuống. Tây Tường Liệt cũng nằm xuống giường cùng nó, đem Tiểu Nhiễm ôm vào trong lòng, để đầu nó nằm trên vai mình.

“Mệt mỏi là tốt rồi, ngủ đi, ta ở đây với ngươi, thế nào cũng không đi.”

Ngẩng đầu ở trên môi Tiểu Nhiễm nhẹ nhàng hôn lên, Tiểu Nhiễm lập tức kinh hoảng nhìn hắn.

Đồ ngốc, sẽ bị lây bệnh !

Tây Tường Liệt nở nụ cười:“Ta thể chất rất tốt, sẽ không dễ dàng bị lây bệnh.”

Dứt lời liền ôm lấy Tiểu Nhiễm, đem cằm đặt ở trên đầu nó, thì thào nói nhỏ:“Ta thật hy vọng người sinh bệnh là ta, Nhiễm Nhi.”

Tiểu Nhiễm cúi đầu tiến sâu vào trong lòng Tây Tường Liệt, ngửi ngửi hương vị nam nhân làm nó không bao giờ muốn xa rời kia.

Vương gia, ta rất thích ngươi, tựa như cá thích nước vậy, ta thật không biết phải làm sao…… Ta không biết ta có thể có được ngươi hay không……

~oOo~

Liên tiếp bảy ngày, thẳng đến khi thân thể Tiểu Nhiễm hoàn toàn bình phục, ngay cả ho khan cũng không còn, lúc ấy Tây Tường Liệt mới yên tâm.

Bảy ngày này, hắn vô luận là ngày hay đêm cũng không chịu rời Tiểu Nhiễm nửa bước. Ngoại nhân đến cầu kiến đều bị từ chối gặp, Tây Tường Liệt chỉ một mực ở bên mình Tiểu Nhiễm.

Liễu Yến có kêu nha hoàn tới gọi Tây Tường Liệt hai lần, một lần lấy lý do vì bệnh của mình nặng thêm, một lần nói là thời tiết lạnh, nàng muốn đích thân tặng Vương gia một bộ y phục chống lạnh, bảo Vương gia đến xem.

Nhưng Tây Tường Liệt chỉ muốn ở lại chăm sóc Nhiễm Nhi của hắn, liền kêu thầy thuốc đến xem bệnh cho Liễu Yến, y phục kia cũng sai người đến chỗ Liễu Yến trực tiếp mang đi. Chưa bao giờ rời khỏi Tiểu Nhiễm.

Này quả thực là chọc tức Liễu Yến, nàng ở trong phòng điên cuồng đập phá đồ đạc.

“Vương gia vậy là có ý tứ gì? Cùng là nhiễm phong hàn, tại sao tiểu tiện nhân kia có thể được hắn chiếu cố bao ngày như vậy, ngay cả thái y cũng gọi đến, hắn lại chỉ bên ta có một đêm? Hiện tại lại ngay liếc cũng không đến liếc ta một cái, hắn đem ta trở thành cái gì! Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ kia thì có cái gì hảo? Ngay cả nói cũng không nói được, cả ngày đều mang một bộ dạng so với nữ nhân còn dụ dỗ đê tiện hơn, nhìn thật khiến người ta ghê tởm.”

“Phu nhân, ngài ngàn vạn lần không cần vì cái loại người này động khí a, rất không đáng.” Quyên Nhi ở một bên phụ hoạ.

“Ngươi cảm thấy ta có thể không tức giận sao? Mắt thấy tên câm đó chiếm chỗ của ta, Vương gia rõ ràng là sủng nó mà hắt hủi ta! Hiện giờ Vương gia một tháng đến chỗ ta được mấy lần? Trước kia mỗi ngày đều ở lại chỗ này của ta! Đều tại tiện nhân kia, hồ ly đáng chết!”

Tức giận đến khó thở, Liễu Yến đem toàn bộ chén trà gốm sứ trên bàn gạt xuống mặt đất, Quyên Nhi vội kêu người tiến vào dọn dẹp.

“Thấy Vương gia vừa từ trong cung trở về liền tới chỗ này của ta trước, nó liền bắt đầu giả bộ bệnh mà đem Vương gia lừa gạt, thật sự là âm hiểm! Vương gia hiện tại ngày ngày đều bị nó lừa, phải ở lại chỗ của nó, ngay cả ban ngày cũng một tấc không rời, ngay cả ta Vương gia cũng không để ý! Tên câm chết tiệt! Không biết xấu hổ!” (mắng nhiều quá thím àh =”=)

Mắng sao cũng không vơi hết mối hận trong lòng, Liễu Yến thực hận không thể đem Tiểu Nhiễm chém thành trăm mảnh.

“Phu nhân, phu nhân!”

Ánh mắt oán hận của Liễu Yến khiến ngay cả Quyên Nhi cũng bị doạ.

“Phu nhân, ngươi hiện tại phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng để Vương gia biết hoặc nghe được cái gì a!”

“Hừ! Ta xem ai dám ở trước mặt Vương gia lắm miệng, Vương gia hiện tại còn quan tâm ta nói gì sao? Hắn thực sự là bị tiện nhân kia mê hoặc căn bản không còn thời gian để ý đến ta!”

“Phu nhân, vẫn là cẩn thận một chút. Vương gia thích một ai sẽ đối người đó ôn nhu sủng nịch, nhưng nếu chọc giận hắn thì thật nguy hiểm a, người nào cũng biết Vương gia là lãnh huyết vô Tình. Phu nhân, ngài đừng có kích động như vậy.”

Quyên Nhi đã đi theo Liễu Yến nhiều năm, giống như tâm phúc của nàng, lời nói cùng Liễu Yến tự nhiên so với những hạ nhân khác thẳng thán và bạo hơn.

Liễu Yến trừng mắt: “Chẳng lẽ ngươi để cho ta cứ như vậy lửa giận đầy mình mà nghẹn chết? Ta ngay cả mắng vài tiếng phát tiết cũng không được !”

Quyên Nhi nhanh chóng tiến lên nhỏ giọng nói: “Không, phu nhân. Ta là nói nếu tên câm kia làm cho người chán ghét như thế, chúng ta chỉ cần lặng lẽ tìm kế sách giải quyết nó là được rồi, cũng không cần công khai đối phó nó.”

Liễu Yến thoáng bình tĩnh trở lại: “Kỳ thật ta biết, ta sớm hay muộn cũng phải giải quyết nó, những gì thuộc về ta, ai cũng không thể đoạt mất. Ta chỉ là tạm thời bị tức điên lên mà thôi.”

———————-