Phía sau lại truyền đến tiếng Liễu Yến đang làm nũng: “Vương gia, chúng ta cũng đi thôi.”
Không cần khó sống, không cần ghen tị.
Vẫn như vậy đối chính mình nói, Tiểu Nhiễm thả lỏng cơ thể cưỡi ở trên người Hắc Lân.
Hắc Lân đi không nhanh không chậm, Tiểu Nhiễm không cảm thấy có chút xóc nảy nào, vươn tay vuốt lông Hắc Lân một chút, Hắc Lân lấy lòng khẽ rung rung cổ.
Đi được bao lâu rồi Tiểu Nhiễm cũng không biết, đột nhiên nghe thấy từ phía sau có cái gì đó xé gió bay xẹt qua bên tai.
Hắc Lân kêu to một tiếng, dừng lại bước chân. Tiểu Nhiễm còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã bị người ở phía sau ôm lấy.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc, là Tây Tường Liệt.
Kinh ngạc quay đầu lại, không hề nghĩ rằng Vương gia sẽ xuất hiện ở nơi này.
“Đứa ngốc, ngươi không biết cưỡi ngựa, ta sao có thể yên tâm cho ngươi trở về một mình.”
Nguyên lai Tây Tường Liệt sau khi nhanh chóng đưa Liễu Yến về xong, lại thi triển khinh công đạp gió mà đến.
Tiểu Nhiễm không thông thuộc đường ở đây lắm, ban nãy lại không cùng bọn họ đi một đường, không biết là Tây Tường Liệt đi đường tắt đem Liễu Yến trở về, chẳng trách nó đều không có thấy hai người bọn họ.
Chua sót trong lòng giống như được giảm bớt thiệt nhiều, Tiểu Nhiễm biết bản thân đã giống như vị Tứ phu nhân, bởi vì yêu Tây Tường Liệt mà đi ghen tị, thậm chí ở sâu trong lòng còn có điểm oán.
Ghen tị thì thôi, nhân chi thường tình mà.
Chính là oán? Nó là đang oán ai……
Không cần! Nó không cần có cái loại tư tưởng xấu xí vặn vẹo này!
“Tiểu Nhiễm?” Tây Tường Liệt nhìn Tiểu Nhiễm một bộ dáng ngơ ngẩn không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tiểu Nhiễm lập tức phục hồi lại tinh thần, nói cho chính mình không cần có loại tư tưởng loạn thất bát tao này.
Vương gia chính là Vương gia, nó bất quá cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi. Vương gia cho thì nó lấy, Vương gia không cho, nó cũng sẽ không có yêu cầu gì xa vời.
Hướng Tây Tường Liệt mỉm cười, nét mặt tươi cười như hoa, lập tức liền dụ dỗ nam nhân trước mắt khiến hắn không thể khống chế mà cúi đầu hôn Tiểu Nhiễm.
Môi Tiểu Nhiễm có chút lạnh, mùi thơm ngát cùng xúc cảm mềm nhẵn. Tây Tường Liệt khó lòng kìm nổi, hai tay dần dần ôm chặt thân mình mềm mại nhỏ bé của Tiểu Nhiễm, thật muốn ở ngay tại đây muốn nó!
Vẫn là lý trí chiếm thượng phong, Tây Tường Liệt hơi thở có điểm không xong, buông Tiểu Nhiễm ra: “Chúng ta trở về đi.”
Đỏ mặt gật đầu, lần này tuy không bị người khác nhìn thấy nhưng vẫn là ở ngoài trời a.
Giúp Tiểu Nhiễm ngồi xong, Tây Tường Liệt nắm dây cương ngựa, quát một tiếng.
Hắc Lân bốn vó như bay, uy vũ tiêu sái chạy băng băng trên đường.
Trở lại điểm tụ tập, Ngụy Lăng Thần cùng Vân Cẩm Nghị đã chuẩn bị xong xuôi hết ngựa cùng dụng cụ, còn thiếu mỗi mình Tây Tường Liệt là có thể xuất phát.
Đem Tiểu Nhiễm ôm xuống ngựa, Tây Tường Liệt sai người đem Hắc Lân chuẩn bị tốt, đem cung cùng tên đầy đủ lại sải bước ngồi lên Hắc Lân cùng hai người kia tiến vào rừng rậm.
Thu Đào nhanh chóng chạy đến bên người Tiểu Nhiễm, vui vẻ hỏi: “Công tử, kỵ mã có phải rất vui hay không?”
Tiểu Nhiễm mỉm cười gật đầu, Thu Đào còn nói thêm: “Công tử chúng ta qua bên kia đi, ta vừa phát hiện ra một loại thực vật rất kỳ quái nga, chưa có ai phát hiện ra đâu.”
Bị Thu Đào kéo đi, Tiểu Nhiễm thực thích tính cách cùng bộ dáng hồn nhiên của nàng.
Quay đầu, quả nhiên lại thấy Liễu Yến đang dùng ánh mắt ác độc nhìn mình.
Liễu Yến hung tợn trừng nó, bộ dáng kia giống như thực hận không thể đem Tiểu Nhiễm xé nát.
Tiểu Nhiễm lẳng lặng nhìn Liễu Yến, nàng rất hận chính mình đi, dù sao chính mình vào sau lại nhiều ít ảnh hưởng đến sự sủng ái của Vương gia đối với nàng.
Kỳ thật nó rất muốn nói với Liễu Yến, không cần phải như vậy hận nó, dù sao nàng cũng là Tứ phu nhân được Vương gia cưới hỏi đàng hoàng, mà nó là một nam nhân nên đâu thể có được danh phận gì.
“Công tử, chúng ta đi a.” Thu Đào thúc giục, Tiểu Nhiễm lúc này mới quay đầu lại, tiếp tục cùng Thu Đào đi lên phía trước.
Liễu Yến kỳ thật đầy mình đều là lửa giận, nếu không phải tại đây có điều không tiện, nàng thật muốn đi lên xé nát gương mặt dụ dỗ người kia!
Vì cái gì ngươi một nam nhân lại so với ta đẹp hơn? Vì cái gì Vương gia lại bởi vì ngươi một nam nhân có thể bỏ quên ta?
Sự sủng ái của Vương gia rõ ràng là của ta! Tại sao ngươi tên nô tài thấp hèn này vừa xuất hiện lại bắt đầu khiến Vương gia thay đổi?
Liễu Yến tâm tình đố kỵ hoàn toàn vặn vẹo, từ nhỏ đến lớn, nàng đều không cho phép người khác rực rỡ hơn nàng, lại càng không cho phép bất luận kẻ nào có được thứ nguyên bản là của nàng.
Còn nhớ rõ năm mười bốn tuổi, nàng cùng mấy cô nương khác múa trong buổi tiệc sinh thần của một viên ngoại.
Sau đó, vị viên ngoại kia chọn trong bọn nàng một nữ tử mỹ mạo tên là Hồng Ngọc ngủ một đêm, cũng thưởng một trăm lượng bạc.
Khi đó Liễu Yến cũng vô cùng kiều diễm động lòng người, khiến cho không ít người thèm nhỏ dãi.
Thế nhưng vẫn là có người so với nàng đẹp hơn, mỗi lần các nàng vì người khác múa xong, các nam nhân đều đối Hồng Ngọc yêu thương nhất.
Thẳng đến một ngày khi việc đó tiếp tục lặp lại, Liễu Yến liền trộm chạy đến tẩm phòng của Hồng Ngọc, thừa dịp nàng ngủ say mà cầm cây trâm dùng hết sức đâm chết nàng.
Từ đó về sau, các cô gái trong nhóm múa không còn có người nào so với nàng đẹp hơn, so với nàng chói mắt hơn.
Nàng hiện tại hận Tiểu Nhiễm, so với bất luận kẻ nào đều hận hơn!
Vương gia đồng ý đem nàng trở về, lại dùng cái loại tốc độ muốn hù chết người phóng ngựa, đem nàng đến nơi, vừa quay người lại đã không thấy bóng dáng, sau đó nàng mới biết nguyên lai là Vương gia đi đón cái tên nô tài thấp hèn kia!
Nàng nhất định sẽ cho nó thấy, cho tên câm đó biết được dành lấy đồ vật của nàng sẽ có kết cục như thế nào!
Khi đoàn người trở về, ba người kia đã muốn mang về thật nhiều chiến lợi phẩm, hiển nhiên vẫn là đương triều uy vũ Đại tướng quân Ngụy Lăng Thần đem trở về nhiều nhất, Vân Cẩm Nghị chuyên buôn bán liền mang về ít hơn một chút.
Tận hứng mà về, hạ nhân bắt đầu nhóm lửa chuẩn bị tiệc tối. Nguyên liệu đương nhiên chính là con mồi mọi người săn được.
Tiểu Nhiễm nhìn Tây Tường Liệt đem con mồi săn được ra, đột nhiên phát hiện có một vật nhỏ màu trắng đang khẽ nhúc nhích.
Vội chạy tới ôm lấy tiểu động vật tuyết trắng kia, nó thế nhưng không có chết, chính là vừa bị bất tỉnh mà thôi.
Tây Tường Liệt đến bên người Tiểu Nhiễm: “Nó là một tiểu bạch điêu, Nhiễm Nhi thích không?”
Tiểu Nhiễm thành thực gật đầu, vật nhỏ kia thật đáng yêu, cũng rất đáng thương.
“Vậy cho Nhiễm Nhi đi, ta mang nó về vốn là để tặng cho ngươi.”
Tiểu Nhiễm vui vẻ ôm bạch điêu vào lòng, tiểu gia khỏa đã hoàn toàn thanh tỉnh, lúc đầu còn sợ đến cả người phát run, lúc sau lại an tâm nằm ở trong lòng Tiểu Nhiễm.
“Vương gia, nhĩ hảo bất công nga, sao Yến Nhi lại không có lễ vật.” Liễu Yến đứng ở một bên, giống như ủy khuất nói.
“Ha ha, bổn vương sao có thể Yến Nhi được. Kia hai hồ ly liền cấp Yến nhi làm áo choàng chống lạnh.”
Liễu Yến lộ ra nụ cười hài lòng, ở trong lòng Tây Tường Liệt cọ cọ.
Tiểu Nhiễm nhìn hai người đó dựa sát vào nhau, ôm bạch điêu lặng lẽ rời đi.
Thu Đào nhìn thấy bạch điêu liền hưng phấn kêu to, điêu chính là động vật rất khó nhìn thấy a!
Mùi thịt nướng thơm nức ở trong không khí chậm rãi tản ra, bữa tối đã muốn chuẩn bị tốt. Trên mặt đất được trải một tầng thảm thật dày, các món thịt nướng còn có vài đĩa rau xanh bắt mắt đặt ở giữa, mọi người ngồi quây thành vòng tròn, cảm giác rất giống như khi dân du mục tổ chức yến tiệc.
Tây Tường Liệt cùng hai bằng hữu ngồi một chỗ, bốn vị phu nhân và Tiểu Nhiễm ngồi một chỗ, thủ vệ cùng hạ nhân dựa theo cấp bậc cũng được sắp xếp chỗ ngồi hợp lý.
Đang thưởng thức rượu ngon, Vân Cẩm Nghị đột nhiên đối Tây Tường Liệt nói: “Ngươi không thấy đem nó đặt ở bên đó rất không thích hợp sao?”
Thuận theo ánh mắt Vân Cẩm Nghị, Tây Tường Liệt nhìn về phía Tiểu Nhiễm đang ngồi cùng bàn với bốn phu nhân của mình.
Tiểu Nhiễm giờ phút này cảm thấy chính mình thực xấu hổ, rất nhiều nhân tố kết hợp cùng một chỗ, loại cảm giác thật không biết nên hình dung ra sao.
Cùng bốn vị thiếp thất của Tây Tường Liệt ngồi chung, đó như là một loại châm chọc kín đáo nó đang mang thân phận nam nhi thấp hèn vậy.
“Như thế nào lại có một tên thấp hèn được ngồi ở chỗ này dùng bữa?”
Tiếng mắng của Liễu Yến làm cho thân thể Tiểu Nhiễm cứng đờ, lập tức ba vị phu nhân khác cũng bắt đầu sôi nổi châm biếm, ở trong lòng các nàng tốt nhất là Liễu Yến cùng nam nhân này đều biến mất hết đi.
Tiểu Nhiễm sắc mặt trắng bệch ngồi yên lặng nghe các nàng trào phúng, chợt nghe bên kia có người kêu tên mình.
Vừa nhấc đầu, là Vương gia.
“Nhiễm Nhi, đến đây!”
Lập tức có bốn đạo ánh mắt ghen ghét nhìn Tiểu Nhiễm đứng lên đi qua đó.
Vừa rồi Tây Tường Liệt tuy rằng không có nghe thấy tiếng mắng của Liễu Yến, tuy nhiên hắn thấy được biểu cảm của Tiểu Nhiễm cùng thân thể cứng ngắc của nó, còn có bộ dáng tận lực cam chịu kia nữa.
Là hắn không nghĩ đến điểm ấy, nói gì thì nói Nhiễm Nhi cũng là một nam nhi, đối đãi với nó giống như với thiếp thất của mình không cần nghi ngờ chính là một loại thương tổn đối nó.
Đau lòng đem Tiểu Nhiễm ôm vào trong lòng, hắn sẽ không để sự tình này xảy ra lần nữa.
Kỳ thật Vân Cẩm Nghị cũng không nghĩ nhiều như Tây Tường Liệt, hắn chính là chỉ cảm thấy nam nhân xinh đẹp thuần khiết như Tiểu Nhiễm cùng với mấy nữ nhân phấn son đầy mặt kia ngồi một chỗ thì rất không hài hòa.
“Ngươi ở cùng ta ăn đi.” Tây Tường Liệt cầm lấy một cái chân lộc nướng thơm ngào ngạt đưa cho Tiểu Nhiễm .
Không rõ vì sao Tây Tường Liệt đột nhiên kêu mình đến đây như vậy, nhưng giờ phút này Tiểu Nhiễm cảm thấy thật sự may mắn khi không cần ở cùng chỗ với mấy nữ nhân kia.
Trong lòng cảm kích Vương gia, Tiểu Nhiễm ngoan ngoãn cắn cắn chân lộc, không quên tặng cho Tây Tường Liệt một nụ cười thật tươi.
Mỗi lần Tiểu Nhiễm cười, Tây Tường Liệt liền cảm thấy lòng mình như tan ra, bị lúm đồng tiền trong veo xinh đẹp kia chinh phục.
Tây Tường Liệt vẫn để Tiểu Nhiễm ngồi trong lòng mình dùng bữa, hai người còn lại thấy vậy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Buổi đi săn kết thúc, trên đường hồi phủ Tây Tường Liệt cũng không để Tiểu Nhiễm vào ngồi xe ngựa, mà là cưỡi Hắc Lân đưa Tiểu Nhiễm trở về.
Đường đêm, Hắc Lân một hồi đi một hồi chạy, những người khác trong vương phủ bị bỏ lại phía sau, Tiểu Nhiễm tựa vào trong lòng Tây Tường Liệt, cảm thụ hơi thở của hắn.
Tâm đã hoàn toàn rơi vào tay giặc. Vương gia, chỉ cần ngươi vẫn như vậy tín nhiệm ta, để cho ta ở bên cạnh ngươi, như vậy đủ rồi.