Lại không nói trong ngự hoa viên Giang Cửu đột nhiên ão nào đối với mỹ vị không có khẩu vị, một bên khác Lý Cẩn Hàm lôi kéo An Uyển nổi giận đùng đùng đi hơn một nửa Ngự Hoa Viên, lúc này mới bị Thái hậu Điện hạ kêu dừng.
Lấy lại tay bị lôi một đường, thuận lợi sửa lại một chút ống tay áo, An Uyển lúc này mới lên tiếng: "Vũ Dương bất quá là thuận miệng nói mà thôi, ngươi hà tất tức giận như vậy?" Trong giọng nói theo thói quen ôn nhu.
Đối với hành vi cứng rắn muốn đưa tay thu hồi xa lạ của An Uyển, Lý Cẩn Hàm hiển nhiên có mấy phần bất mãn.
Có điều nàng mới vừa mở miệng ra chuẩn bị phát tác, nhưng thoáng nhìn thấy trên cổ tay đeo vòng bạch ngọc của An Uyển thoáng hồng.
Không nghĩ nhiều, Lý Cẩn Hàm kéo tay An Uyển qua, đem ông tay áo đối phương vừa mới chỉnh lý tốt kéo qua, quả nhiên nhìn thấy trên cổ tay của đối phương đã có một vòng dấu tay rõ ràng.
Muốn nói khí lực Lý Cẩn Hàm cũng không phải rất lớn, hơn nữa cho dù là vừa nãy có chút tức giận, lôi kéo An Uyển lúc cũng rõ ràng không dùng nhiều sức.
Có điều Thái hậu Điện hạ quen sống trong nhung lụa nhiều năm, da thịt trên cổ tay lại vô cùng mềm mại, một chút công phu như thế, lại cũng đỏ thành một mảnh, rất giống là vừa bị người ngược đãi qua.
Lý Cẩn Hàm thấy, tự nhiên đau lòng, cũng không kịp nhớ trước không vui, lôi kéo tay An Uyển trong lúc nhất thời tay chân lại có chút luống cuống: "Tay đều đỏ, ngươi làm sao cũng không nói một tiếng a?! Có phải là rất đau?" Vừa nói, nàng còn một mặt đau lòng kéo tay An Uyển liền muốn hổi.
Thấy động tác của Lý Cẩn Hàm, trên mặt An Uyển thoáng qua một tia không dễ chịu, liền vội vàng đem tay thu lại, trong miệng vẫn cứ dùng ngữ điệu dịu dàng thản nhiên nói: "Bất quá là một chút chuyện nhỏ thôi, cũng không đau." Suy nghĩ một chút, lại nói sang chuyện khác, bỏ thêm câu: "Trước còn có ngoại thần, ngươi có chút thất thố."
Lại nhiều lần bị cự tuyệt, Lý Cẩn Hàm cũng có chút không vui, có điều ánh mắt của nàng hướng về cung nhân đi theo phía sau hai người quét một vòng, vẫn là bĩu môi nói: "Ngươi liền bất công đi.
Ta bất quá là chỉ đùa một chút mà thôi, nàng cứ như vậy không khách khí chém lại, kết quả ngươi còn giúp nàng nói.
Lại nói, ta nói vốn cũng không sai, ngươi nhìn một chút triều đại công chúa có người nào là đến đôi mươi còn chưa xuất giá? Ta không phải nói một câu, lại làm sao?"
An Uyển mím mím môi, con ngươi hơi rủ xuống: "Tiên đế có di chiếu, Vũ Dương cũng bất quá là vì hai mẹ con chúng ta mới......"
Lý Cẩn Hàm thật không chịu nổi nàng dáng dấp như vậy, vội vã xua tay ngắt lời nói: "Được rồi được rồi, là ta sai rồi, ta sẽ không nói chuyện này." Thấy An Uyển vẫn cứ cúi đầu không cùng nàng đối diện, Lý Cẩn Hàm không khỏi thở dài, có chút phiền muộn nói: "Mỗi người tự có duyên phận của mỗi người, không muốn thành thân, cũng bất quá là người kia còn chưa xuất hiện, duyên phận chưa tới thôi."
Lời này hạ xuống, An Uyển đúng là ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn Hàm một chút, con ngươi nặng nề.
Một lát, mở miệng nói: "Kỳ thực bên trong hậu cung tiền triều truyền lại chuyện Vũ Dương muốn chọn Phò mã, cũng truyền rất nhiều năm.
Năm nay là năm tổ chức khoa thi, trong triều rất nhiều có thanh niên tuấn kiệt, chuyện tuyển Phò mã, cũng là lưu truyền đến mức xôn xao......"
Lý Cẩn Hàm nghe xong nhưng là cười nhạo một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn về phía sau, trên mặt ẩn ẩn xem thường: "Bất quá là bị dục vọng quyền lực làm mờ mắt ngu xuẩn." Chỉ một câu đánh giá, cũng không nhiều lời nữa, trái lại đổi đề tài nói: "Hôm nay trong ngự hoa viên thấy thiếu niên kia, chính là kim khoa hàn môn Thám Hoa Lang đi?"
Ánh mắt An Uyển lóe lên, nhàn nhạt gật đầu: "Phải, Hoàng đế trước đó vài ngày chọn nàng làm thị độc, Vũ Dương hôm nay triệu nàng tới gặp, thuận tiện cũng hỏi chút tình trạng Hoàng đế gần đây."
Hỏi tình trạng Hoàng đế gần đây?! Tình trạng Tiểu hoàng đế gần đây còn có ai có thể rõ ràng hơn Đại trưởng công chúa Điện hạ sao? Sợ là An Uyển thân là Thái hậu mẹ ruột đều so với nàng còn không bằng.
Trong lòng Lý Cẩn Hàm rõ ràng, nhưng cũng không nói cái gì, gật gật đầu nói: "Thị độc a......!Ngược lại là chuyện không liên quan đến chúng ta, việc quan hệ ngoại thần tiền triều, vẫn là giao cho Vũ Dương Đại trưởng công chúa là tốt rồi."
An Uyển nháy mắt mấy cái, cũng không nhắc đến Giang Cửu.
Đôi mắt đẹp khẽ nhúc nhích, nàng đang muốn nói cái gì, nhưng là lần thứ hai bị Lý Cẩn Hàm dắt tay, chỉ là lần này sức mạnh của đối phương nhẹ vô cùng: "Được rồi, không nói đến người ngoài, ta hôm nay tới tìm ngươi, là có đồ vật cho ngươi xem đây, đi theo ta."
Ở trong lòng yên lặng thở dài, An Uyển không cần phải nhiều lời nữa, dưới chân vẫn thuận theo đi theo Lý Cẩn Hàm.
*****************************************************************
Nhìn trước mặt thêu đến loạn thất bát tao, cơ bản không nhìn ra trên khăn thêu cái gì, An Uyển trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Cẩn Hàm đối diện trong mắt chứa chờ mong, cuối cùng vẫn là lựa chọn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không tệ." Dừng một chút, lại hỏi: "Đây là ngươi thêu?"
Mặc dù chỉ là hai chữ "Không tệ", bất quá là từ trong miệng An Uyển nhổ ra, Lý Cẩn Hàm liền cảm thấy đây chính là thứ nhận được lớn nhất.
Con mắt của nàng không khỏi hài lòng híp lại, tranh công tựa như gật đầu nói: "Đúng vậy a đúng vậy a, ta theo người học nhiều ngày mới thêu tốt, muốn......!muốn đưa cho ngươi."
Lý Cẩn Hàm xuất thân từ phủ Thừa tướng Lý gia, thuở nhỏ cũng coi như là được nuông chiều từ bé rồi.
Có điều mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân lại từ trước đến giờ say mê quyền mưu, đối với con gái lại ít quản giáo, cho nên Lý Cẩn Hàm tuy rằng cầm kỳ thư họa đều thông, loại nữ gia thêu thùa quản gia nên học gì đó lại không hiểu, còn nuôi thành một thân tính khí đại tiểu thư.
An Uyển nhìn cái khăn thêu thực sự không ra sao, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Nàng biết, Lý Cẩn Hàm từ trước đến giờ là chán ghét thêu thùa, nhưng hôm nay càng cố ý thêu khăn tay đưa nàng......!.
Ngôn Tình Sắc
Lý Cẩn Hàm giơ khăn, chờ mong nhìn An Uyển.
Một lát, đối phương chỉ ngây người không cái đáp lại.
Con ngươi sáng sủa hơi ảm đạm xuống, Lý Cẩn Hàm yên lặng đem khăn thu lại, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là quá xấu, ngươi sợ cầm mất mặt, không muốn đúng không?"
Lý Cẩn Hàm là xinh đẹp, càng là phô trương.
Từ ngày đầu tiên nàng vào cung, An Uyển nhìn thấy xưa nay đều là nàng phô trương khuôn mặt tươi cười long lanh, giờ khắc này thấy nàng một mặt thất lạc, trong lúc nhất thời có chút không đành lòng không rõ.
Liền vội vã đưa tay đem khăn trong tay Lý Cẩn Hàm giật qua: "Đồ vật đưa đi, cũng không có đạo lý thu hồi lại a."
Chớp chớp mắt, Lý Cẩn Hàm ngẩng đầu, khi thấy An Uyển trong mắt chứa nụ cười nhìn nàng.
Từ trước đến giờ nàng là người có dũng khí phô trương, trong lúc nhất thời lại có chút quẫn bách, đưa mắt dời đi, dư quang của khóe mắt lại thoáng nhìn An Uyển cẩn thận mãnh liệt gấp kỹ khăn tay, sau đó cẩn thận bỏ vào trong ngực.
Lý Cẩn Hàm lập tức liền xoay đầu, đối diện với mắt của An Uyển, vung lên một nụ cười so với ánh nắng mùa hè còn chói mắt hơn.
An Uyển nhìn, trong lúc nhất thời bị nụ cười kia làm lung lay......!
- -----------------------------------
CP phụ quá ngọt rồi ≧∇≦.