Ách, Công Chúa Điện Hạ

Chương 13: 13: Tiểu Hoàng Đế





"Ngươi chính là thám hoa năm nay?" Từ trong thượng thư phòng đi ra, tiểu hoàng đế phất tay một cái đem người bên cạnh cho lui.

Khuôn mặt nhỏ của hắn quan sát Giang Cửu một lúc lâu, thanh âm giả vờ trầm ổn trong còn mang theo trong trẻo của trẻ con.

"Vi thần Giang Cửu, chính là thám hoa năm nay." Giang Cửu một bộ dáng ngoan ngoãn trầm giọng đáp.

Bất quá lúc trước khi thi Đình đã thấy qua, bây giờ nữa đối với tiểu hài tử hoàng đế, nàng thực sự không có nhiều lòng kính sợ.

Tiểu hoàng đế gật đầu, lại nhìn chằm chằm Giang Cửu hồi lâu, sau đó nghiêng đầu, tự mình rời đi.

Giang Cửu chớp chớp mắt, đang không rõ ý nghĩa, chỉ thấy tiểu hoàng đế quay đầu nhìn nàng một cái.

Cái này không cần hắn nói gì nữa, Giang Cửu cũng biết muốn mình đi theo.

Đặc quyền giai cấp là bên cạnh vĩnh viễn không thể thiếu người, ở hiện đại còn có bảo vệ trợ lý gì gì đó, ở cổ đại, đặc biệt ở bên cạnh hoàng đế cổ đại càng không cần phải nói.

Vì vậy Giang Cửu đi theo tiểu hoàng đế vừa cất bước, phía sau là một đám người.

Mà cuối cùng, Giang Cửu liền trực tiếp đi theo tiểu hoàng đế vào thư phòng một đường đi tới ngự thư phòng.

Đừng thấy vào thư phòng cùng ngự thư phòng chỉ kém một chữ, nhưng trên thực tế lại có khác biệt -- phía trước chỉ là nơi con cháu hoàng thất đọc sách, phía sau mới chân chính là trung tâm quyền lực của nước Sở này.

Đương nhiên, dựa vào tiểu hoàng đế bây giờ chưa thể tự mình chấp chính, cái ngự thư phòng hơn phân nửa cũng chỉ có ý nghĩa tượng trưng, cung vẫn không được xem là trung tâm quyền lực chân chính.

Hiểu rõ thân phận thị độc kỳ thực chính là cố vấn riêng của hoàng đế, có thể ngày đi làm đầu tiên đã được hoàng đế dẫn đến ngự thư phòng gì gì đó, quả thật là ngoài dự liệu của Giang Cửu.


Ta chỉ là ngày đầu tiên tới làm a, hoàng đế bệ hạ ngài có cần phải tín nhiệm ta như thế sao?!
Đối với việc mới vừa vào cung đã bị tiểu hoàng đế đưa đến ngự thư phòng rồi, nhưng Giang Cửu một chút cũng không cao hứng nổi.

Đừng nói hành động của tiểu hoàng đế này có ý định thăm dò hay không, cho dù tiểu hoàng đế thật tình tín nhiệm nàng, cái này trên danh nghĩa là quyền lực trung tâm của nước Sở, nàng cũng là tránh không kịp.

Dù sao đối với một kẻ lấy tham ăn lấy việc ăn no chờ chết làm mục tiêu cả đời mà nói, tranh đấu quyền lực cao như vậy, nàng thật tình đùa không nổi a.

Trong lòng các loại ai oán lại nhổ nước bọt, nét mặt thủy chung nghiêm trang, ngay cả những người trong cung tinh mắt đều không nhìn ra nửa phần không thích hợp.

Không thể không nói, đây cũng tính là một bản lãnh của Giang Cửu.

Một đường theo tiểu hoàng đế đi tới cửa ngự thư phòng, người đi theo phía sau đã tự giác phân tán đến bốn phía đứng ngay ngắn, cũng không ai có ý định đi theo tiểu hoàng đế vào trong.

Giang Cửu ở cửa do dự một lát, thấy tiểu hoàng đế không ngừng bước, cũng không có quay đầu lại cho ánh mắt gì gì đó, cuối cùng vẫn là đi theo.

Cũng may thị vệ ở cửa cũng không có ý tứ ngăn lại, xem ra nàng cũng không hiểu sai ý.

Vừa vào cửa ngự thư phòng, Giang Cửu đầu tiên là nhìn thấy ở giữa phòng đặt một án thư rất lớn.

Trên án thư lót một tấm vải màu vàng, tỏ rỏ thân phận của người dùng.

Tự nhiên, thư án này cũng không phải là trọng điểm, mắt Giang Cửu thứ chất chồng trên thư án, mấy chồng tấu chương cao tầm nửa người.

Ta phi a, cái này không phải là công văn hoàng đế cần xử lý trong một ngày chứ!? Hơn nữa dường như tiểu hoàng đế trước mắt còn là một hài tử, công việc nghiêm túc trẻ con không thích.


Giang Cửu mắt trợn to, hiển nhiên là bị đống tấu chương trước mắt chất như ngọn núi nhỏ làm kinh động.

Nhưng mà đây là công văn mà tiểu hoàng đế không tự mình chấp chính phải xem, nếu như đợi đến lúc hắn tự mình chấp chính...!
Trong lòng đột nhiên tràn đầy đồng tình không rõ.

Nhận được càng nhiều, bỏ ra cũng càng nhiều -- thịt quả nhiên không thể dễ ăn như vậy, tổ yến vây cá các loại, liền càng không dễ ăn như vậy rồi.

Thì ra nhìn uy phong bát diện như hoàng đế, mới là việc làm khổ nhất trên thế giới này a.

Trong lòng lặng lẽ nhìn lao động trẻ em trước mắt đang ngẩng đầu ưỡn ngực làm việc mà đồng tình rơi lệ.

Giang Cửu theo tiểu hoàng đế vào ngự thư phòng, mà toàn bộ trong ngự thư phòng, ngoại trừ tiểu hoàng đế cùng Giang Cửu, cũng cũng chỉ có một tiểu thái giám hỗ trợ sắp xếp tấu chương, lúc này hắn đang ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Tiểu hoàng đế khoát khoát tay, tiểu thái giám liền ngoan ngoãn khom người lui ra.

Giang Cửu nhíu mày, càng không rõ tiểu hoàng đế này đây là muốn làm gì.

Sự thật chứng minh, tiểu hoàng đế cái gì cũng không muốn làm.

Hắn tự mình đi tới sau án thư, leo lên cái long ỷ đối với hắn có chút cao đối với hắn, sau đó liền xem như không ai nhìn tấu chương bên cạnh.

Đứng bên cạnh án thư hồi lâu, Giang Cửu vẫn chờ tiểu hoàng đế chỉ thị, nhưng tiểu hoàng đế từ đầu đến cuối ngay cả cái ánh mắt đều không cho nàng một cái, giống như căn bản liền quên mất trong ngự thư phòng còn có một người như nàng.


Từ hiện đại xuyên qua mà đến, nội tâm Giang Cửu kỳ thực cũng không an phận như vậy, chí ít đối mặt với cổ nhân tranh đấu hoàng quyền mà nói, nàng là không đủ an phận -- đứng ở bên cạnh án thư rất lâu, Giang Cửu dưới sự buồn chán dĩ nhiên càng đến càng gần, thế nên liếc mắt một cái, đều có thể nhìn thấy nội dung tấu chương trên tay tiểu hoàng đế.

Không thể nghi ngờ, cử động của Giang Cửu thời khắc này tuyệt đối cũng coi là đại nghịch bất đạo tội chết rồi.

Bất quá cũng không biết là tiểu hoàng đế cố ý không nhìn, hay là thật không chú ý tới người không an phận thủ thường ở bên cạnh này, tóm lại Giang Cửu liếc mắt nhìn đều thấy mấy bản tấu chương rồi, tiểu hoàng đế không có nửa phản ứng.

Từng quyển tấu chương nhìn một chút, Giang Cửu nhàm chán đến mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.

Không tự mình chấp chính quả nhiên là không tự mình chấp chính, những tấu chương trong tay tiểu hoàng đế nếu không phải chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thì chính là mấy quyển thỉnh an của các quan viên khắp nơi.

Giang Cửu nhìn hồi lâu cũng không phát hiện có cái gì đặc biệt, sau khi nhìn một hồi, thật tình cảm thấy rất không có ý nghĩa.

"Ục ục..." Một âm thanh quen thuộc truyền đến, mắt Giang Cửu vẫn còn mơ hồ trong nháy mắt mở ra.

Nàng theo bản năng nhìn bên ngoài một chút, tuy là nhìn không thấy sắc trời, bất quá nhìn bóng nhỏ trên mặt đất cũng không khó đoán được, lúc này đã quá trưa.

Thật là đói a.

Sáng sớm sau khi ăn điểm tâm, đến bây giờ kẻ tham ăn vẫn chưa có cơm nước gì vào bụng.

Nàng theo bản năng lấy tay nhấn bụng một cái, quay đầu mới phát hiện, tiểu hoàng đế vốn đang chuyên tâm xem tấu chương bên cạnh chẳng biết lúc nào đã nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm.

Trong ngự thư phòng ngoại trừ án thư rộng lớn trước mắt, chung quanh còn có mười mấy giá sách thật to, bất quá mấy cái này so với căn phòng rộng lớn này mà nói, mấy thứ này thật sự không được xem là nhiều, cho nên cái ngự thư phòng này kỳ thực rất trống trải.

Trong phòng nhiều thứ sẽ cỏ vẻ chật hẹp, bất quá đôi khi quá trống trãi cũng không phải là chuyện tốt.

Nói ví dụ như vừa rồi âm thanh không tính là lớn kia, ở nơi trống trải trong ngự thư phòng này lại phát ra lớn hơn rất nhiều, chí ít tiểu hoàng đế trước mắt thật gần này, đương nhiên là nghe được.

Tiểu hoàng đế một đôi mắt đen sáng tỏ, có lẽ là bởi vì tuổi còn quá nhỏ, còn không giống như thượng vị giả có thể nhìn thấu lòng người sắc bén.


Bất quá dù vậy, bị một đôi mắt sáng tỏ nhìn chằm chằm lâu như vậy, Giang Cửu bên tai vẫn không nhịn được hồng lên.

Đkm, thực sự là thật mất thể diện! Giang Cửu ở trong lòng lặng lẽ lệ rơi đầy mặt.

Đương nhiên, đối với đầu sỏ trước mắt làm hại nàng không có thể ăn cơm đúng giờ, trong lòng nàng cũng là tràn đầy oán niệm.

"Ục ục..." Cái bụng lần nữa không chịu thua kém kêu lên, Giang Cửu rốt cục nhịn không được sắc mặt bạo nổ.

"Khụ khụ..." Tiểu hoàng đế còn nhỏ làm bộ ho khan hai tiếng, không biết có thể giảm được sự lúng túng, nhưng bộ dáng kia lại khiến người ta cảm thấy có chút buồn cười.

Tiện tay đem mấy quyển vấn an ném qua một bên, đừng nói Giang Cửu, hắn suốt ngày nhìn những thứ lời nói nhảm này, kỳ thực cũng rất chán.

Bỏ lại tấu chương tiểu hoàng đế từ long y nhảy xuống, cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi thái giám bên ngoài truyền ngọ thiện, cũng không biết hắn bình thường ở chỗ này quên ăn quên ngủ, hay là cố ý như vậy.

Ngự thiện gì gì đó, quả nhiên là không phải những tửu lầu quán cơm bên ngoài có thể so sánh.

Gần đây vừa qua thời gian có thể ăn thịt tiểu Giang đại nhân nhất thời vui vẻ, bất chấp oán niệm trong lòng, cho dù việc bồi hoàng đế ăn có nên nơm nớp lo sợ hay không cũng ném lên chín từng mây.

Tiểu hoàng đế mới vừa giơ chiếc đũa, còn dư lại tất cả đều của Giang Cửu rồi.

Tiểu hoàng đế trừng hai mắt nhìn Giang Cửu vui vẻ, nhưng lại bỏ qua thất lễ của nàng.

Nói thật, nếu như hắn thật muốn tính toán truy cứu, tiểu thám hoa này ngày hôm nay cũng không biết có bao nhiêu lần thất lễ.

Tiểu hoàng đế thả đôi đũa trong tay, sau đó yên lặng tự nói ở trong lòng: Người cô cô coi trọng, nhất định là có chỗ hơn người, cho nên cho phép những việc thất lễ này, cũng không cần tính toán được rồi.

Đương nhiên, lúc này xem ra, người trước mắt này kỳ thực cũng thật thú vị..