Tạ Khởi thậm chí cũng không biết bản thân mình trở về biệt thự bằng cách nào.
Hắn mơ mơ hồ hồ từ biệt Omega.
Sau khi đối phương đưa ra câu trả lời, tâm trạng hắn rối như mớ bòng bong.
Trong từng ấy thời gian, người cùng hắn ngày ngày dây dưa, hằng đêm quấn quýt, lại chính là anh trai ruột của mình.
Có lẽ Omega kia không đáng tin, trực giác không phải lúc nào cũng đúng.
Nếu Lệ ngạn Thư thực sự là anh trai của hắn, vì sao không cùng họ, hơn nữa còn nhất định phải đem bản thân lên giường cùng em trai ruột.
Giữa hai người, chắc chắn có một kẻ lừa gạt hắn.
Nhưng nếu đúng theo lời của Trần Tư, mọi chuyện quả thật quá mức hoang đường, Tạ Khởi càng có khuynh hướng cho rằng y là người nói dối.
Về đến biệt thự, bên trong rất hỗn loạn.
Giúp việc và bảo an đều tập trung hết ở trong sân, Lệ Ngạn Thư cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế cao, trong tay cầm một tách cà phê, ánh mắt lại khiến cho từng người đều cảm thấy bất an.
Đợi đến khi Tạ Khởi trở lại, mọi người mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng may mắn không kịp tới, Lệ Ngạn Thư gọi quản gia đến, đuổi việc hơn phân nửa.
Tạ Khởi cảm nhận được ánh mắt không cam lòng và oán trách của những người đó, sắc mặt càng tái nhợt.
Lệ Ngạn Thư đi đến trước mặt hắn, thậm chí không hỏi hắn đi đâu, chỉ nhẹ nhàng nói: “Sao em ra ngoài lại không nói với ai một tiếng, khiến tôi thật sợ hãi.”
Tạ Khởi mím môi: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lệ Ngạn Thư đánh giá vẻ mặt của hắn, tựa như đoán được gì đó, mỉm cười: “Xem ra là vấn đề rất quan trọng, đúng lúc lắm… Tôi cũng có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Hai người đi tới phòng ngủ, không có chỗ nào riêng tư hơn nơi này.
Cũng chính trong khoảng thời gian này, bọn họ ở trên chiếc giường đó mà phiên vân phúc vũ.
Tạ Khởi đến một cái liếc mắt tới trên giường cũng không dám, hắn chỉ nhìn chăm chú vào Lệ Ngạn Thư, muốn tìm ra điểm tương đồng với mình ở trên khuôn mặt của y.
Không có, điều này khiến Tạ Khởi yên lòng phần nào.
Lệ Ngạn Thư ngồi xuống mép giường: “Có phải em nhớ ra chuyện gì đó đúng không?”
“Cái gì?” Tạ Khởi ngẩn người, tiện đà cũng muốn thử một chút: “Cũng nhớ ra vài chuyện.”
Lệ Ngạn Thư rất có hứng thú hỏi: “Nhớ ra cái gì?”
Nghĩ tới ngày trước Lệ Ngạn Thư ép hắn nói ra loại xưng hô đó, máu toàn thân như đông cứng tại khoảnh khắc ấy.
Một trận buồn nôn dâng lên trong lòng, thời điểm buột miệng thốt ra hai từ đó, gần như khiến hắn run rẩy.
“Anh trai.” Tạ Khởi nói giọng khàn khàn.
Theo hai tiếng này, Lệ Ngạn Thư như được tiêm thêm sức sống, nét mặt càng thêm rạng rỡ.
“Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi? Tiểu Khởi của tôi, em có biết trong khoảng thời gian này em quên mất tôi, trong lòng tôi có biết bao nhiêu khổ sở không.”
Lời nói tựa như rắn độc, một tấc lại một tấc cuốn chặt lấy Tạ Khởi, khiến hắn nghẹt thở.
Tất cả giống như một chuỗi ác mộng, hắn lại không có cách nào khiến bản thân tỉnh giấc.
Nhớ đến mấy tháng nay, cái gì bọn họ cũng đều đã làm hết rồi, một trận ghê tởm tràn ngập trong lòng, lửa giận bùng lên: “Anh điên rồi có phải không…Anh… Là anh trai tôi!”
Lệ Ngạn Thư chậm rãi đứng lên, khẽ mỉm cười, dang rộng hai tay: “Tới đây ôm tôi một cái nào, tôi có tin tốt muốn nói cho em đây.”
Tạ Khởi kháng cự lùi về phía sau một bước.
Lệ Ngạn Thư vô tội mà nghiêng nghiêng đầu, tay ấn ở trên bụng nhỏ của mình, vẫn cứ ngọt ngào cười: “Tôi thật vui vẻ làm sao, nơi này đang hình thành một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chảy trong mình dòng máu của em.”
“Nó sẽ giống em nhỉ? Tôi hy vọng nó giống em.”
“Như vậy tôi sẽ càng yêu nó hơn.”