Ác Ý Săn Thú

Chương 11




Bên cạnh Tạ Khởi có ít bạn bè thân thiết, khi gọi hắn cũng đều gọi cả họ lẫn tên.

Loại xưng hô “Tiểu Khởi” này vốn chỉ thuộc về mình Lệ Ngạn Thư.

Mà hiện tại, nó lại xuất hiện trong miệng một Omega khác.

Omega tóc nâu, lúc này mới cảm nhận được phía sau Tạ Khởi có người.

Người đàn ông tóc đen mắt lục, vóc dáng cao gầy, vẻ ngoài ưu tú.

Lúc này đang dùng ánh mắt lạnh băng đánh giá mình, khiến Omega có chút sợ hãi mà rụt người lại.

Omega nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Khởi, đây là ai?”

Tạ Khởi nhíu mày, xoay người bảo vệ Omega ở phía sau, giống như sợ Lệ Ngạn Thư sẽ làm tổn thương đối phương.

Nhưng đó cũng là chuyện y thực sự có thể làm được.

Ngoài dự đoán, Lệ Ngạn Thư lại nở một nụ cười.

Đôi môi xinh đẹp không còn giữ vòng cung mím chặt, trong đồng tử xanh thẳm thấp thoáng một tia điên cuồng.

Omega không thể nhìn ra được, nhưng Tạ Khởi lại vì vậy mà cứng người.

Hắn cứng nhắc nói: “Anh về đi.” Dừng một chút, lại bổ sung: “Anh trai.”

Thanh âm Omega vừa ngây thơ vừa tò mò vang lên: “Đây là anh trai của anh? Sao lại không nói cho em biết?”

Lệ Ngạn Thư gỡ bao tay xuống: “Trước đây giữa anh và Tiểu Khởi có chút xích mích, bây giờ em ấy vẫn còn giận anh.”

“Không ngờ Tiểu Khởi hẹn hò với em, lại không giới thiệu cho anh một chút.”

Tầm mắt Lệ Ngạn Thư thẳng tắp đặt trên người Omega, tựa như rất có hứng thú, dùng một loại ánh mắt ngả ngớn lại ái muội nhìn đối phương.

Omega đỏ mặt, hiển nhiên không nghĩ tới anh trai của bạn trai lần đầu tiên gặp mặt lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn mình.

Người đàn ông trước mặt này không giống với Tạ Khởi, y đủ thành thục.

Khuôn mặt diễm lệ, nhìn không ra là Alpha hay là Beta, cũng có thể là Omega.

Nhưng Tạ Khởi là Alpha, anh trai hẳn cũng sẽ cùng giới tính.

Omega trốn ở phía sau Tạ Khởi: “Em là Trần Tư.”

“Trần Tư.” Hai chữ được phun ra rất rõ ràng giữa răng môi Lệ Ngạn Thư, khiến sắc mặt Tạ Khởi càng lạnh hơn.

Hắn xoay người vỗ vỗ bả vai Omega: “Em đi vào trước đi.” Cũng không quên nhắc nhở: “Mang dép vào.”

Sau khi cửa đóng lại, Tạ Khởi liếc mắt nhìn Lệ Ngạn Thư một cái: “Anh xuống dưới với tôi.”

Lệ Ngạn Thư không nhúc nhích, Tạ Khởi nhíu mày, tóm cổ tay y kéo tới lối thoát hiểm.

Tình cảnh đảo lộn, mấy tháng trước, khi ở công ty, cũng là Lệ Ngạn Thư lôi Tạ Khởi tới lối thoát hiểm, dùng loại ánh mắt lạnh nhạt lại phiền chán, nói cho đối phương biết, y không yêu hắn.

Hiện tại Tạ Khởi cũng dùng cùng một loại ngữ khí, không nóng không lạnh nói với y: “Đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong lại giống như sợ Lệ Ngạn Thư nghe không rõ, bổ sung: “Anh muốn mấy thứ kia, tôi căn bản không quan tâm. Anh muốn lấy hết tài sản Tạ gia thì cứ lấy đi, cũng không cần vì vậy mà lại làm khó bản thân tiếp tục diễn kịch với tôi.”

Y quả thật là vì tiền bạc của Tạ gia mới cùng hắn chơi trò chơi tình cảm.

Nhưng Tạ Khởi đã từng nghe lời như vậy, hiện tại lại dùng loại thái độ này nói chuyện với y…

Lệ Ngạn Thư duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt hắn, trên đầu ngón tay nồng nặc mùi thuốc lá.

Kể từ khi phát hiện Tạ Khởi không ở trường học, Lệ Ngạn Thư đã hút không ít.

“Anh nhớ rõ anh đã từng nói với em, đừng để cho anh biết em lại gần kẻ khác.”

Tạ Khởi nở nụ cười mang chút vặn vẹo: “Cho nên anh muốn giết tôi sao?”

Lệ Ngạn Thư không nói chuyện.

Tạ Khởi ngoan tuyệt dùng sức đẩy bàn tay y ra: “Đừng lại gần tôi nữa, hẳn phải là anh mới đúng, Lệ Ngạn Thư.”