Trở lại hiện tại. Trong phòng họp.
Cạch
Cánh cửa mở ra. Bích Ngọc cùng Như Ý và Kaya bước vào. Khi tất cả ngồi vào chỗ của mình. Như Ý mới bắt đầu hỏi.
“Vậy hội trưởng gọi em có việc gì không?”
Cô ta trưng bộ mặt hiền lành vô tội của mình ra. Nhưng điều đó chỉ làm Thanh Diệp khó chịu hơn thôi. Bởi Băng đã kể cho cô (Thanh Diệp) hết rồi, giờ cô (Thanh Diệp) chỉ đợi nó lấy bằng chứng nữa thôi.
“Cứ ngồi đó đi, cuộc họp sẽ bắt đầu ngay.”
“Nhưng...”
Cạch. Tiếng mở cửa lại vang lên. Nhưng lần này lại là nó và cô. Nó bưng một chồng bánh snack bỏ lên bàn và mở từng cái ăn khiến Bích Ngọc vô cùng bực bội.
“Nè, cô nghĩ cô đang làm cái gì vậy? Đây là phòng họp đấy! Cô không được ăn uống ở đây!”
Nhưng nó vẫn tiếp tục ăn, hoàn toàn bơ những gì Bích Ngọc nói.
“Cô...”
“Được rồi Bích Ngọc. Chúng ta bắt đầu cuộc họp nào. Nội dung vẫn như cũ, bàn về cuộc xung đột giữa Lệ Thủy và Như Ý.”
“Xin lỗi đã cắt ngang nhưng tôi có liên quan gì đến vụ này?”
Kaya lên tiếng bởi cô ta có cảm giác không được hay cho lắm. Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra rồi sao? Chắc không phải đâu nhỉ? Nhưng cô đã dập tắt suy nghĩ đó của cô ta.
“Liên quan? Rất là đằng khác. Đúng không đại tiểu thư Kaya của gia tộc Uiseitor?”
“Cái gì? Tại sao cô...?”
Cô ta hốt hoảng. Tại sao con nhỏ đó lại biết thân phận nhục nhã đó của cô (Kaya) chứ? Cô (Kaya) đã cố giấu thân phận đó suốt bốn năm rồi mà.
“Thôi được rồi, tôi sẽ bắt đầu vô sự việc chính. Tôi và Băng đã ‘tình cờ’ quay được một đoạn phim, đảm bảo vô cùng ‘thú vị’.”
Cô cười nham hiểm khiến mọi người ớn lạnh. Sau đó cô đi tới máy chiếu, cắm dây vào, thuận tay mở máy ghi âm sang chế độ phát. Mọi thứ đã chuẩn bị xong! Đèn tắt, đoạn phim hiện ra. Nhưng khi thấy nội dung phim, mặt mọi người đều biến sắc, nhưng nổi bậc nhất vẫn là khuôn mặt của Như Ý và Kaya. Nếu là một đoạn phim không tiếng bình thường thì họ có thể biện hộ được. Nhưng tại cái máy ghi âm kia a.
“Thế nào hội phó, việc này nên xử lí ra sao đây, tôi mới vào nên không rõ luật lắm nha~.”
“Không thể nào. Tôi đã tin tưởng cô như vậy mà cô lại...”
“Tôi không có. Đoạn phim này là giả, tôi không có. Hội phó, chị phải tin tôi.”
“Hội trưởng, tôi đề nghị kiểm tra lại đoạn phim này là thật hay giả.”
“Nếu thật hay giả thì đã sao? Còn đoạn ghi âm nữa mà. Quên rồi sao?”
Cô châm chọc. Lần này các ngươi chẳng còn đường thoát đâu nha!
“Vậy là mọi chuyện đã được sáng tỏ. Lệ Thủy lớp 10E vô tội. Kaya và Như Ý bị phạt quét sân trường một tháng vì tội đánh nhau, gây sự. Riêng Như Ý phải dọn nhà vệ sinh hai tuần vì tội vu khống cho người khác.”
Thanh Diệp đứng lên nói. Vậy là mọi chuyện kết thúc êm đẹp rồi. Nhưng cô (Thanh Diệp) lại thấy mình vô cùng vô dụng. Mọi việc hầu như là do nó xử lí, Thanh Diệp cô lại không giúp đỡ được gì. Bỗng, tiếng điện thoại làm Thanh Diệp giật mình.
“Tôi xin phép.”
Diệp chạy ra bên ngoài. Nó lẽo đẽo theo sau. Ra khỏi phòng, Thanh Diệp bắt máy.
“Alo.”
“Diệp Diệp hả? Là anh, Hàn Phong đây!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thanh Diệp coi lại tên người gọi. Đúng là Phong Phong rồi a!
“Ừm, là em. Anh vẫn khỏe chứ, dạo này sống có tốt không? Ăn uống đầy đủ chứ?”
“Hắc hắc.”
“Sao...sao vậy?”
“Em đang lo lắng cho anh đó hả?”
“Dĩ...dĩ nhiên là lo rồi. Lỡ như anh không khỏe hay gặp chuyện gì thì sao?”
“Vợ đừng lo, chồng khỏe lắm, đang sống vô cùng tốt, chỉ thiếu điều không có vợ bên cạnh nên hơi cô đơn thôi. Hay là anh qua thăm em nhé. Em muốn ăn món gì không? Anh tặng cho em.”
“Dạ thôi. Anh cứ ở bên đó tiếp tục công việc đi, nếu qua thì anh sẽ bị mắng đấy.”
“Tùy em thôi. Nhưng phải thường xuyên liên lạc với anh đó, không thì anh sẽ buồn lắm.”
“Vâng.”
“Mà em gặp Nguyệt Băng rồi chứ?”
“Ừm, đã gặp rồi.”
“Thế nào? Con bé có phá gì em không? Nó không ăn hiếp em chứ?”
“Dạ không đâu. Băng tốt với em lắm, còn có Thiên Lam nữa. Cả hai đã giúp em rất nhiều.”
“Vậy sao? Mong em sẽ vui, anh đã hi sinh rất nhiều món để mua chuộc nó đấy!”
“Thật hả. Vậy vất vả cho anh rồi.”
Đang nói chuyện thì Thanh Diệp thấy một người nào đó kéo áo. Khẽ giật mình quay người lại, Diệp nhìn thấy nó đang đứng đó.
“Cho em mượn chút được không?”
Nó cố gắng nói nhiều một chút để chị Diệp hiểu. Thanh Diệp nghe thấy thế thì gật đầu rồi đưa điện thoại cho nó. Nó nhận lấy điện thoại, sau đó gắn một con chip nhỏ vào.
“Em gắn cái gì vào vậy?”
Nó chỉ im lặng. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng thất thanh từ đầu bên kia điện thoại.
“Waaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!”
Thanh Diệp giật lấy điện thoại, lo lắng hỏi.
“Phong Phong, anh không sao chứ? Băng! Em mới làm gì vậy?”
“Không...không sao đâu Diệp Diệp. Anh không sao. Cơ mà em chơi ác quá Băng. Anh đâu có ý định không đưa đâu chứ.”
Nó chỉ lặng lẽ đi về lớp, để cho hội trưởng Thanh Diệp ngơ ngác đứng đó.
Tút tút.
“Cúp máy rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Có lẽ tới tối mình nên gọi lại xem thử. Băng sẽ không hại anh trai của nó đâu nhỉ?”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở bên kia đầu điện thoại, trong căn biệt thự số 22, phòng trú ẩn.
Hàn Phong đang ngồi trên giường, cúp điện thoại, sau đó nhìn lên cô gái trước mặt, thở dài. Hàn Phong anh ngồi trong phòng này ba ngày liền rồi a, không liên lạc hay gặp ai cả. Đói thì nấu mì mà ăn, mệt thì lên giường ngủ. Mấy ngày nay cuộc sống của Hàn Phong chỉ có như vậy. Mục đích duy nhất chính là trốn người của nó thôi. Dù hứa thì hứa đó nhưng Hàn Phong anh làm sao có thể giao khẩu AK-765-J4L8Y849Q7482P0 một cách dễ dàng chứ nên chỉ còn cách trốn thôi. Nhưng mấy ngày nay Hàn Phong rất nhớ Diệp Diệp a! Anh (Hàn Phong) đành liều một phen, gọi điện cho Diệp Diệp. Ai ngờ đâu Nguyệt Băng lại phát sóng định vị từ điện thoại nên anh (Hàn Phong) mới bị bắt. Từ trên trần nhà thì một vụ nổ lớn xảy ra và anh thấy một cô gái tóc trắng mắt đỏ đứng đó. Anh (Hàn Phong) hốt hoảng, định bỏ trốn nhưng cô ta lấy roi quấn lấy chân anh. Anh định thoát ra nhưng chợt nhớ ra một điều. Diệp Diệp đang đứng cùng với nó a! Chẳng phải đang muốn ám chỉ rằng nếu anh không đưa thì Diệp Diệp tiêu đời sao?
“Nè Aoi, cô có thể tha cho ta lần này không? Nói với Băng là vài ngày nữa ta sẽ đưa cho nó.”
“Tôi không thể.”
Aoi lạnh nhạt trả lời, dù cho Hàn Phong làm vẻ mặt vô cùng đáng thương đó. Mấy ngày nay Aoi cô được nó giao nhiệm vụ sang lục địa Leaflost, tìm anh nó và lấy khẩuAK-765-J4L8Y849Q7482P0 bằng mọi giá, nếu có thể thì được sử dụng vũ khí thoải mái, miễn sao Hàn Phong không chết là được, à không, miễn sao tim còn đập là ok rồi. Nhưng hai ngày nay Aoi tìm khắp nơi nhưng không hề thấy anh của nó. Đang làm nhiệm vụ thì thấy điện thoại cô (Aoi) phát ra một tín hệu nhỏ trên bản đồ kèm lời nhắn của nó: ‘Đi theo, sẽ tìm thấy’. Sau một hồi, anh ta (Hàn Phong) cũng chịu đưa súng cho cô (Aoi). Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi a!!!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong phòng y tế trường Đệ Nhất.
Cô chạy vào, la lên.
“Tốt quá rồi Lệ Thủy, sự thật đã được sáng tỏ rồi. Như Ý đã bị bắt, cô vô tội. Giờ cô có thể yên tâm mà nghỉ ngơi rồi đó.”
Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, người thì ‘hoan hô chúc mừng’. Lệ Thủy thì ngơ ngác nhìn cô, sau đó mỉm cười.
“Cảm ơn Thiên Lam.”
“No, no, no. Cô phải cảm ơn Băng đó. Chính cậu ấy là người lên kế hoạch giúp cô đấy.”
Cô thành thật trả lời. Lệ Thủy chỉ gật đầu một cái rồi đứng lên, hướng cửa mà đi tới.
“Nè, cô đang mệt mà tính đi đâu vậy?”
“Tôi chỉ đi dạo chút thôi, không sao đâu.”
“Vậy để tôi giúp cô.”
Cô chạy tới đỡ Lệ Thủy rồi cả hai cùng ra vườn dạo một vòng. Nhưng...
“Đứng lại đó!”
Như Ý chặn đường hai người. Cô định kéo Lệ Thủy vòng qua nhưng cô ta gọi thêm một đám côn đồ bao vây xung quanh.
“Cô muốn gì hả Như Ý?”
“Hỏi hay lắm, thứ tao muốn là mạng của các ngươi. Các người mau xông lên giết hai con chó kia đi, không được chậm trễ nghe chưa.”
Ả ta ra lệnh cho đám côn đồ. Bọn chúng xách những thanh kiếm và súng lên nhắm vào cô và Lệ Thủy.
“Giết tụi bây xong thì đến lượt con nhỏ Kaya và con tóc xanh kia. Ai dám cản đường tao đều không có kết cục hay đâu. Ha ha ha ha!!!”
“Thế thì những người nào dám cả gan đụng một ngón tay vào bạn của ta cũng không có kết thúc hạnh phúc được.”
Lệ Thủy trừng mắt nhìn ả ta.
“Mày? Chỉ dựa vào mày, một con chó đang nằm viện ư? Đùa tao chắc?”
“Không tin thì cứ thử.”
“Cái này là do mày nói đó. Giết ả!”
Đám côn đồ xông lên. Lệ Thủy thấy thế liền chạy tới chỗ bọn chúng, nhanh tay giật lấy một thanh kiếm sau đó phản công. Những đường kiếm của Lệ Thủy vô cùng đẹp mắt, giống như múa hơn là đánh nhau. Bọn chúng chém, cô ấy đỡ và khiến kiếm chúng bay đi. Bọn chúng bắn, cô ấy né sau đó chặt đôi cây súng. Như Ý ngơ ngác đứng nhìn bọn thuộc hạ đang dần bại trận trên tay Lệ Thủy. Máu nóng ả ta nổi lên, ả liều mạng xông đến, cầm cây súng bắn liên tục vào Lệ Thủy nhưng không trúng được phát nào. Lệ Thủy biến mất, rồi thình lình xuất hiện trước mắt ả ta, dùng chuôi kiếm gõ vào gáy khiến ả ngất đi. Cô thì kinh ngạc nãy giờ. Ai ngờ đâu lớp trưởng lại mạnh như vậy chứ, thế thì cô ở đây có giúp được gì đâu.
“Sao thế?”
Lệ Thủy hỏi, đưa cô từ trên trời trở về hiện tại.
“Không... Không có gì. Chỉ là không ngờ cô lại mạnh như vậy a. Thật đáng khâm phục!”
“Không cần khâm phục gì cả đâu. Chỉ là mình được học kiếm thuật từ nhỏ nên quen tay thôi mà.”
Lệ Thủy cười hì hì. Lệ Thủy đi về phòng y tế. Cô thì đến phòng hội trưởng báo cáo việc của Như Ý để Thanh Diệp xử lí.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới sân trường, nơi mà Như Ý và thuộc hạ đang nằm ngất ở đó. Từ trong bụi cây, nó bước ra, tay thì đang cầm ipad, miệng ngậm cây kẹo cam. Đi đến chỗ bọn côn đồ đang nằm, nó nhìn xuống những vết máu do bị chém.
“Vết thương rất sâu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ đủ để ngất. Chứng tỏ người chém phải vô cùng giỏi mới có thể gây ra vết thương như vậy. Những tên này cùng lắm chỉ có một nhát vào động mạch, còn lại là tĩnh mạch.”
Vừa lẩm nhẩm, nó vừa mở ghi chú trong ipad ra viết vô cẩn thận.
“Lớp trưởng lớp 10E: Kim Lệ Thủy. Tính cách tốt bụng, thân thiện, hòa đồng, lanh lợi. Khả năng đặc biệt: sức khỏe vô cùng tốt, thân thủ nhanh nhẹn, kiếm kĩ cao đẳng, sức tấn công cao. Ghi chú: có nhiều bí mật, sẽ điều tra thêm.”
Nó đóng ipad, đứng lên và biến mất. Không một động tĩnh.