Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 55: Chương 58: Con Sẽ Được Giải Thoát, Hàn Gia Phong






Khác hẳn với màu sắc trắng loà tinh khiết đến xa là của xứ hoa anh đào, đất nước nhiệt đới Việt Nam vào những ngày đầu năm mang tiết trời đầy sức sống trong sự chuyển mình chậm rãi với bầu ko khí khô lạnh. Tại ngôi biệt thự sang trọng hiện đại theo phong cách châu Âu thời thượng thịnh hành với những mẫu trang sức lộng lẫy đặt cao ngạo trong những chiếc lồng kín ốp sát vào tượng, tạo dưng nên vẻ trù phú, xa hoa và phần nào nói lên nghề nghiệp cũng như sự giàu có của chủ nhân của nó, Trần Bạch Chấn Vũ đưa hai tay gác lên gáy vươn dài một cái sau mấy tiếng đồng hồ ngồi ì đến tê cả bàn tọa trên bàn làm việc, đôi mắt tinh tế, tỉ mỉ khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ làm bằng đá qúy trong suốt treo trên vách tường, bất giác ngáp
dài một cái đến chảy cả nước mắt.
Kể từ lúc bị đá ko thương tiếc ra khỏi của biệt thự Kingston chỉ vì thằng bạn ác ôn thấy vợ là mắt sáng như sao trên trời lỡ làm phật lòng ai đó, Chấn Vũ ko khi nào là ko yên, lòng thấp thỏm như mấy tên khủng bố cướp ngân hàng, thẫn thờ chờ cảnh sát đến tóm. Đầu tiên là vụ bị Avril lơ đẹp, suốt ngày bị người ta quy vào gia phả họ hàng nhà phân tử khí, đến khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi, hào quang sáng chói của anh cũng bị người ta xem thường, ko chút đếm xỉa gì đến, khiến anh thấy mình nhục nhã kinh khủng, "sắc đẹp và tuổi xuân" bỗng dưng héo tàn như hoa hết mùa. Rồi thì tai bay vạ gió, anh bị ông bố già gian xảo, lợi dụng anh ngây thơ, trẻ người non dạ, đầu óc đơn giản đã dám khoá chân vào bản hợp đồng chế tác nhẫn đính
hôn ột tài phiệt, điều tra mãi mới biết hắn là người của Hội tam hoàng. Vậy là, dù có ko can tâm tình nguyện, anh vẫn phải chôn mình ở xó phòng, đóng cửa khoá trái, ngày đêm còng lưng ì cái mông ê ẩm ra mà vắt kiệt chất xám thiết kế kiểu mẫu chiếc nhẫn sao cho "xuất thần nhưng ko chói sáng, sao có tuyệt vời nhưng như ngọc chưa mài dũa" theo lời tên tài phiệt yêu cầu như thằng tự kỉ cho xong cục nợ. Đã thế, nhằm hối thúc quá trình làm việc cũng như thời gian chế tác rút ngắn, anh em nhà nó ngày nào cũng làm tazan thời hiện đại, dù anh có đóng chặt cửa sổ, khóa cẩn thận, chúng nó vẫn thản nhiên phi thân vào phòng anh để xem xét tình hình thay cho lão đại, xong xuôi lại nhảy ào xuống vườn hoa quý anh ngày nào cũng tất bật tưới nước, bón
phân phía dưới, khiến đám hoa hồng xanh cao qúy ko hẹn mà chết rũ hàng loạt. Mấy chuyện đó, coi như là chuyện cơm bữa đi, nhưng chuyện anh phải để tâm nhất là vụ quà cáp mừng thọ cho Hàn lão gia nổi tiếng khó tính sắp tới. Gì thì gì, Trần Bạch gia cũng là dòng họ tiếng tăm ko nhất cũng nhì trên thế giới, nhất quyết ko thể tặng những món quà tầm thường đâu đâu cũng có được, trước mặt đám thượng đẳng yếu thế kia, ai trên ai dưới phải phân cho rõ, đế chúng trố mắt lên mà biết điều cư xử.
Song, nhân sâm người ta đã đào sạch nhổ rễ hết rồi, kim cương, vàng bạc giờ cũng quá đỗi tầm thường, vật ngon của lạ trên đời giờ hầu như rất hiếm, hồ như chẳng có gì thỏa mãn với điều kiện anh đề ra cả. Haiz...Muốn chọn một món quà ưng ý cũng thật đau đầu.
Đưa hai ngón tay thon dài day day vầng thái dương u sầu, Chấn Vũ nhắm mắt, định bụng leo lên giường đánh một giấc thật no bù lại những đêm thiếu ngủ thì chợt, có tiếng gõ cửa the thẽ phát ra, dù nhỏ nhẹ nhưng đối với người cần sự yên tĩnh như anh, nó lại chẳng khác gì tiếng trống muốn giựt phăng màng nhĩ người.
-Cậu chủ!_Theo sau tiếng gõ cửa ấy, giọng nói nhẹ nhàng của một nữ nô gia vang lên, xuyên qua lớp gỗ dày, hắt vào căn phòng của anh.
-Có chuyện gì?_Chấn Vũ bực bội gắt gỏng, mắt lơ đãng nhìn về cánh cửa làm từ một loại gỗ qúy trong rừng Amazon.
-Ngọc Thanh tiểu thư...cô ấy nói muốn gặp cậu_Giọng nữ gia nô có nét gì đó dè dặt, chần chừ.
-Ngọc Thanh?_Nhanh như lật một trang sách, Chấn Vũ từ cáu gắt quay hẳn 180 độ sang ngạc nhiên. Anhvứt hẳn thái độ mệt mỏi ban nãy vào sọt rác, đôi chân tiến nhanh về cánh cửa gỗ, ko nhanh ko chậm mở cửa.

Ngay lập tức, khi cánh cửa ngăn cánh giữa hai thế giới mở ra, một thân hình mềm nhũn, phảng phất mùi rượu nhè nhẹ bổ nhào xuống, choàng hẳn lên người Chấn Vũ, khiến anh thiếu điều mất trọng tâm mà ngã lăn quay ra đất.
-Chấn Vũ!_Tiếng nói đẫm rượu khướt say thủ thỉ bên tai Chấn Vũ từ khuôn môi bóng son của Ngọc Thanh nhẹ nhàng, nhưng mang một mãnh lực tiềm ẩn, tức khắc đã khiến đôi mắt kinh ngạc của anh dịu lại, ôn nhu một cách kì lạ.
Đáp trả lại cái ôm ko câu nệ của đối phương, Chấn Vũ vòng tay siết chặt thân thể qụy lụy vào lòng ngực rắn rỏi, hếch cằm ra hiệu cho nữ gia nhân đóng cửa đi ra rồi từ từ di chuyển đến chiếc giường êm ái rộng chảng của mình, cẩn thận đặt Ngọc Thanh nằm xuống thật ngay ngắn.
Lướt mắt đảo một lượt lên con người dường như đã bị cồn rượu nhấn chìm mọi sự tình táo, Chấn Vũ khẽ thở dài, ánh mắt loé lên sự đau đớn vô hạn.
Ngọc Thanh, trước đây, cô là một cô gái dịu dàng, đài cát, kiêu sa, luôn sống với những nụ cười tươi tắn trên môi. Anh đã gặp cô và cũng thầm yêu cô thật lâu, lâu hơi thời gian cô yêu Gia Phong, nhưng, rốt cuộc, trong cuộc tình tay 3 này, anh là kẻ thua cuộc, mãi mãi chỉ có thể nằm giữ, chô chặt thứ tình yêu ko được đáp lại trong trái tim. Để cô thoải mái đi tìm hạnh phúc, anh đã đứng sang một bên, trơ mắt và âm thầm tác hợp cho cô và cậu bạn thân. Những tưởng, sự lựa chọn ấy là đúng, Ngọc Thanh sẽ được hạnh phúc nhưng giờ thì sao, thứ tình yêu anh ban tặng cho cô đã trở thành vũ khí giết chết khát vọng, hoài bão trong cô mất rồi. Ngọc Thanh giờ đã hoàn toàn đổi khác,
thế giới mà cô đang sống ko ngập tràn màu trắng như trước, nó đã pha quyện, biến mất trong sự tăm tối.
Do ai, do ai mà cơ sự thành ra thế?
Do ai mà cô gái ko biết mùi rượu như thế nào như Ngọc Thanh lại say khướt đến thế này?
Và do ai, nước mắt trong tựa pha lê của cô ko ngừng chảy, thấm ướt vào ra nệm của anh?
Đúng! Tất cả là do Hà Hiểu Nghi đã gây ra!
Nhưng, trừ phi bạn anh buông tay, anh mới có thể khiến cô ta biến mất.
Và làm thế nào để bạn anh buông tay, thực sự mà nói, y học cũng bó tay.

-Chấn Vũ!_Mơ màng đôi mắt ướt sũng nước nhìn Chấn Vũ đang chìm trong suy nghĩ, Ngọc Thanh yếu ớt gọi, những ngón tay ngọc ngà run rẩy khẽ đưa lên ko trung, hướng về phía anh như muốn anh nắm lấy tay cô.
Hơi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ cuộn trào, Chấn Vũ thoáng lúng túng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò của Ngọc Thanh rồi ngồi xuống đệm, ngay bên cạnh đối
phương, giọng nói thốt lên có phần trách cứ.
-Đồ ngốc, sao tự dưng lại uống rượu thế hả? Cậu ko thấy mình tiều tụy đến nỗi ma ko dám tới gần nữa sao?
-Ukm, thấy, nhưng ko uống ko được_Nở nhẹ nủ cười nhạt, Ngọc Thanh thở dài tỏ vẻ bất lực, bàn tay bị người khác khoá chặt ko ngừng thu gom sự nồng ấm hiếu hoi.
-Hứa với tớ, từ nay về sau đừng uống rượu nữa, được chứ?_Đưa bàn tay còn lại trượt dài trên mái tóc nâu nhạt của Ngọc Thanh, Chấn Vũ dịu dàng dỗ dành, ánh mắt ko rời khỏi cái nhíu mày bướng bỉnh.
-Được thôi, nếu cậu làm tớ hết buồn.
-Làm gì thì cậu mới hết buồn chứ? Kẻ duy nhất làm cậu hết buồn lại ko ở đây_Nhún vai bất lực, Chấn Vũ làm mặt mếu chọc cười ai đó, tuy bề ngoài vẫn vậy, nhưng bên trong trái tim anh lại dâng lên vị đắng đến tê cả lưỡi.
Nghe đến ai đó, khoé môi Ngọc Thanh chợt tắt lịm, cô nghĩ ngợi gì đó thật lâu, đủ để Chấn Vũ nhận ra câu nói hớ của mình. Rồi, như ko thể kìm nén mọi cảm xúc, Ngọc Thanh nức nở khóc. Ko phải khóc thầm trong cơn tủi hờn âm ỉ, để ko ai biết đến sự tổn thương nghiêm trọng của bản thân mình, mà khóc ào ào như muốn trút
hết mọi khổ tâm phiền não. Cô muốn được quan tâm, cô muốn được ai đó an ủi bản thân mình và cô muốn ai đó thương hại cô. Cô ko thể sống trong niềm kiêu hãnh đã bị chà đạp và khinh rẻ từ bao giờ được nữa. Bởi lẽ, từ lúc cô xác định tình yêu, niềm khao khát muốn sở hữu mọi thứ của Gia Phong lớn hơn bất cứ thứ gì, cô đã chấp nhận, rũ bỏ mọi đặc quyền của một thiếu nữ.
-Ngọc Thanh..._Thấy người mình yêu khóc như mưa trước mặt, Chấn Vũ căn bản ko có kĩ năng dỗ dành người khác, nên đành trơ mắt ếch, người đần đi một khắc nhìn người ta than trời vãn đất, bàn tay ủ ấm tay ai đó lại càng siết chặt, nửa điều cũng ko muốn buông.
-Chấn Vũ, giúp tớ..._Ngọc Thanh nấc lên một tiếng, cả người run bần bật. Trong tiếng khóc ảo não tựa hồ muốn nhấn chìm cả thế giới trong tuyệt vọng, giọng nói ngắt quãng phả ra hụt từ đoạn_...tớ muốn gặp Gia Phong...tớ...muốn đến NhậtBản...

Giây phút Ngọc Thanh chân thành hiếm hoi mở miệng cầu xin sự giúp đỡ là lúc Chấn Vũ nhận ra rằng, mình kẻ đáng ghét nhất trên đời, kẻ gieo gió tạo nghiệt nhất định phải biến mất...
***
-Rầm!_Tiếng đập bàn mạnh từ một căn phòng nào đó trong khối nhà rộng lớn của Hàn Gia vang lên, mạnh bạo làm giật mình bao nhiêu kẻ lảng vảng gần đó. Ko cần nghe tiếng quát tháo ầm ĩ đầy thất vọng và chán chê đằng sau tiếng mở trận ấy, hết thấy đám người xung quanh đều nghiệm ra mục tiêu mới ình ngày hôm nay "Hàn phu nhân đang giận, tốt nhất chuồn êm"
-Hà Hiểu Nghi, con thực sự muốn làm ta tức chết, đúng chứ? Là con cố ý muốn khiến ta suy tim xuống âm tào địa phủ, đúng ko???_Nắm chặt nắm tay đỏ gay vừa mới thượng tọa trên chiếc bàn gỗ trước mặt tựa hồ đang kìm nén ý muốn rọc xương lột da ai đó, Hàn phu nhân trừng trừng đôi mắt đỏ gay nhìn cô con dâu quý báu đang cụp mắt chiếu tướng cốc trà vàng nghệ trên bàn, khóe môi giật giật với cường độ 1s/lần.
-Con ko có ý đó!_Nhỏ giọng như tiếng muỗi trần tình, Shiori cắn chặt môi dưới, thầm cảm thán cho đôi chân quỳ suốt 7 tiếng đang có dấu hiệu gần như tê hẳn của mình, xót xa tự vẫn tại sao nãy giờ vẫn ko thể pha nổi một ấm trà ngon.
-Vậy nói đi, tại sao, tại sao trong 67 lần pha trà, cô ko pha được cốc nào có vị ra hồn thế hả? Nói đi! Nguyên nhân là gì? Muốn chọc đứt dây thần kinh của bà mẹ già cả này, đúng chứ?_Đâu dễ dàng để cơn tức sôi sục vừa ùa vấy khắp thân thể thản nhiên chống bè chuối trôi đi, Hàn phu nhân hằn học chất vấn, khuôn môi son đỏ ko ngừng mấp máy nửa điều cũng cho rằng Shiori cố ý trêu mình, ko do dự tạo áp lực vô hình đè nặng lên tâm hồn non nớt của người kia.
-Mẹ nói cứ như thể con cố ý bày trò chơi mẹ ấy_Bất mãn trước thái độ vu oan giá hoạ của bà mẹ chồng, Shiori bĩu môi trả treo nhưng giọng vẫn lí nhí.
-Thế chẳng nhẽ oan lắm sao, mỗi việc pha trà đạo thôi cô cũng làm đi làm lại hết 7 tiếng vẫn ko làm được, chẳng nhẽ cô ngu ngốc đến mức từng ấy cũng ko làm trọn sao?_Nheo mắt nhìn Shiori một cách xoi mói, Hàn phu nhân hai tay gác lên thành ghế ko chân, tiếp tục đả kích_Nãy giờ tôi thấy, căn bản bề ngoài cô pha trà đạo rất thuần thục, nhưng sao vị như thuốc độc muốn bóp cổ người thế? Đúng là, nhìn mặt thì ko nên bắt hình dong, ai mà biết, sau cái vẻ bề ngoài vô hại kia lại ẩn chứa một tâm địa ác độc chứ?
Như đã hiểu hết toàn bộ những gì người kia muốn ám chỉ, Shiori cơ mặt căng lên đầy căng thẳng, đáy mắt tựa mặt nước êm ả bỗng gợn sống, toàn thân cô run lên, kìm nén đến độ run lẩy bẩy.
Người này, ngay từ đầu đã ghét cô.
Và cô, là kẻ ngu ngốc đã quy rằng bà ta là người ko thương cũng xót ình.
-Mẹ nói rất đúng ạ! Đúng là nhìn người ko thể nhìn bề ngoài được. Thế nên, nếu mẹ đã hiểu rõ điều đó thì xin đừng kì vọng quá nhiều về con. Tuy bề ngoài con trong giống thiếu nữ đảm đang tốt việc nhà cửa, bếp núc, nhưng thực sự, con vốn sinh ra ko phải để ngoan ngoãn ngồi làm mấy việc vặt vãnh này_Suy nghĩ mông lung một hồi, Shiori ngẩng phắt cái đầu nhỏ với chúm tóc trang nhã một cách khí thế khiến Hàn phu nhân thiếu điều bị dọa cho chết trân, ánh mắt ngấn nước ko nhu hòa mà cương nghị nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nhíu lại kinh ngạc của người đối diện. Cô gật đầu đồng ý với lời nhận định của bà mẹ chồng, giọng nói toát ra từ khuôn môi khẽ nở cong như chắc nịch, tuyên thệ như đó là một chân lí.
-Cái...cái gì?_Hệt y vừa bị vài quả boom to tướng dội vào đỉnh đầu, Hàn phu nhân choáng váng quay cuồng cùng hai chữ "vặt vãnh" bay qua bay lại như bóng bay dạo chơi trong đầu, nếp nhăn trên vầng trán cao càng ngày càng xô lại một cách giữ dội, ánh mắt ko còn sắc tràn đầy ý xẻo thịt lột da người nữa, mà thay vào đó là sự căm phẫn muốn ăn tươi nuốt sống tại chỗ ko cần chiên, xào, luộc, rán.
Coi nét mặt biểu tình sự giận giữ ngút ngàn như biển đông kia như khung nền có hoặc ko có cũng được, ko nhất thiết phải mất công nhìn ngắm, Shiori vẫn ngang tàn ko chịu thu hồi ánh nhìn gay gắt của mình, nụ cười trên môi tươi rói tỏ ra có chút bất lực. Cô ko tiếc calo giảng giải câu nói của mình thêm một lần nữa, ko những thế, ngữ điệu hết sức chậm rãi, nhấn giọng để người kia từ từ nắm bắt:

-Con nói, con vốn ko sinh ra để làm mấy thứ vặt vãnh này, chỉ những người tầm thường mới rảnh rỗi làm mấy việc vô vị này thôi. Dù mẹ có bắt con pha đến lần thứ 100 hay 1000 gì đó nữa, con cũng có lòng hảo tâm ẹ biết, kết quả vẫn thế, như nhau cả, nếu con ko có ý muốn làm những việc này, ko bao giờ con chú tâm hoàn thiện để nó trở thành một kiệt tác đâu ạ_Tỉnh bơ kể lể sự tình xong, Shiori konhững ko biết đường lùi mà còn tích cực đóng góp ý kiến xây dựng bài_Con nghĩ, thay vì ngồi đầy pha trà đạo, mẹ con ta nên làm những việc có ý nghĩa hơn một chút.
-Gì...gì?_Ko hiểu vì xúc động trước thịnh tình hay vì chủ kiến quá sáng suốt của cô con dâu , Hàn phu nhân dường như ko thể thốt nên lời nào nữa, chữ nghĩa thốt ra biến dị cứng ngắc.
-Mẹ hình như ko có ấn tượng tốt với con thì phải, bằng chứng là suốt từ sáng đến giờ mẹ luôn gây khó dễ cho con. Con là người đơn giản, nhưng ko phải con ko biết giận giữ hay nổi nóng là gì, vì thế, mẹ ko nên cứ khi dễ con hoài, nếu ko, con ko nghĩ mẹ con ta ta có thể sống hòa thuận với nhau được đâu_Thẳng như ruột ngựa, Shiori tiếp tục nêu lên suy nghĩ của mình, đáy mắt cô, trong chuyện này hoàn toàn nghiêm túc_Con muốn cùng mẹ làm việc gì đó có ích để vun đắp thêm tình cảm cho nhau, coi như hóa giải khúc mắc giữa hai bên, thắt chặt tình cảm. Hơn nữa, trên cương vị là một người vợ, con cũng ko muốn chồng con vì chuyện mẹ chồng, nàng dâu mà buồn rầu, ủ rũ sinh bệnh chết ỉu. Chúng ta là người một nhà, dù ko muốn gặp cũng phải gặp, sinh sự, gây gỗ, khi dễ nhau hoài mẹ cũng chán mà con cũng mệt lắm. Mẹ thấy có phải ko?
-Cô...cô..._Quá kinh ngạc trước lời đề nghị ko có chút do dự hay sợ hãi như ấn tượng ban đầu cô con dâu đem lại, Hàn phu nhân tức quá hóa giận, bàn tay ko ngừng tăng thêm lực ép chiếc cốc sứ trong lòng bàn tay.
Gì chứ, bà là mẹ chồng của cô, đâu cho phép cô lên mặt dạy đời bà như vậy, thật ko ra thể thống gì nữa. Uốn cây nhất định phải uốn từ nhỏ, nếu ko, lớn lên sẽ khó để nắn lại.
Trừng mắt nhìn cô con dâu to gan lớn mật đối diện, Hàn phu nhân mỉm cười gian mãnh, sẵn sàng để lộ bản chất của mình:
-Tôi khi dễ cô, gây sự với cô? Đoán đúng lắm, vậy thì đã sao nào?
Ko để cho Shiori kịp nghĩ ra mấu chốt hằn trong lời nói, Hàn phu nhân đã hất mạnh đống nước trà cô mới pha xong vào mặt kẻ đã tạo nên nó, trả về cho chủ. Nét mặt bình thản đầy thỏa mãn như được trút hết cơn giận:
-Xin lỗi nhé, con dâu, mẹ đây hoàn toàn ko muốn thắt chặt hay có tình cảm với con. Nếu sự gây gổ của người mẹ chồng này có thể khiến chồng con phát bệnh chết, đương nhiên, mẹ sẽ tích cực chơi đến cùng.
Nói đoạn, Hàn phu nhân đứng dậy rời khỏi ghế, tiến bước về phía cánh cửa đóng kín. Bà ta dùng lực mở toanh cánh cửa gỗ, nét mặt vừa hài lòng thoáng vụt tắt khi nhìn thấy kẻ đang đứng ngoài.
Nhưng, người như bà ta, đâu dễ dàng mất bình tĩnh đến thế. Bà ta hung hăng bước ra ngoài, lướt qua kẻ phút chốc làm mình chột dạ, khẽ ban một lời hứa hẹn:
-Con sắp được giải thoát rồi đấy, Hàn Gia Phong!
Nụ cười trên môi, quỷ mị lắm.