Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 24: Chương 25: Hồi Chuông Muộn Màng






-Mình muốn nói điều này mong cậu giữ bình tĩnh...Hiểu Nghi....
-Gia Phong, bộ này thế nào?_Xoay một vòng trước mắt người con trai đang dán mắt vào màn hình Laptop, Ngọc Thanh gượng cười, cố chế ngự cơn giận đang sôi sục trong từng mạch máu của mình. Phải, từ lúc gặp anh cho đến bây giờ, cô ko còn lạ lẫm gì cái cách cư xử thờ ơ, khinh người đó của anh nhưng khi người đó tỉnh dậy sau vụ tai nạn, ko hiểu sao cô lại muốn anh dùng đôi mắt như muốn dành trọn cho người đó để nhìn mỗi cô, để mê mệt mỗi hình ảnh của cô mà thôi. Từ trước, cô vốn là người ko tham vọng bởi vốn dĩ cô biết sự tham vọng ấy sẽ chẳng giúp ích gì cho cô thậm chí ko dám mơ ước anh dành cho cô chút tình cảm dù chỉ là hèn mọn, giờ thì tất cả vì người đó mà nó đã trỗi dậy, nhiều đến mức cô vạn lần muốn bắt cóc anh để giữ làm của riêng ình hay tàn ác hơn là bóp chết con người xảo hoạt đó, làm bất cứ gì có thể làm được
-Cậu cứ chọn đi, thích cái nào thì nói, mình sẽ trả_Vẫn dán mắt vào laptop, Gia Phong thản nhiên dập tắt sự kì vọng vốn đã yếu ớt trong lòng người trước mặt, ko những thế còn tặng kèm thêm cho cô một sự hối thúc rất cương quyết_Mình sắp có cuộc họp, phiền cậu nhanh lên chút
-Lại thế nữa, cậu ko thể ngẩng mặt nhìn mình được sao? Chỉ một chút cũng khiến cậu cảm thấy khó khăn đến thế ư?_Nắm chặt cơ tay, Ngọc Thanh run rẩy cười nhạt, đôi mắt buồn chực nhấn lệ xoay sâu vào chiếc laptop, cơ hồ như muốn chồm tới, giật lấy nó và ném vỡ tan để người kia phải nhìn mình, cho dù ánh mắt đó có trở nên đang sợ và giận dữ đến thế nào
-Nếu cậu chọn xong rồi thì đi thôi_Gập chiếc laptop lại, để gọn vào chiếc túi đen bên cạnh mình, Gia Phong thẳng thừng rời khỏi chỗ, nhanh chân bước đến quầy tính tiền rồi ko mấy quan tâm đến người phía sau đang khó khăn bắt kịp mình như thế nào, thủng thẳng mà tiến về phía chiếc Bugatti Veyron Super Sports đen đỏ bóng đang đợi mình phía ngoài, khuôn mặt lạnh lùng đến vô cảm
-Gia Phong..._Ngẫm ngợi gì đó, Ngọc Thanh dừng bước đưa mắt nhìn Gia Phong đầy xúc cả, khóe môi hồng nửa muốn nói điều gì đó nửa lại muốn câm lặng. Cô ko hiểu sao bản thân mình lại tàn tạ, tệ hại đến thế này, nhưng đối với cô lúc này mà nói, điều khiến cô quan tâm chính là làm thế nào để giữ chân người con trai sắt đá ấy và để làm được điều đó, cô phải làm mọi cách có thể, cho dù đó là một lời nói dối ngu xuẩn_Hôm nay là sinh nhật mình...mình...mình...

-Gì?_Khựng người một chút trước tiếng nói yếu ớt ngắt quãng phía sau, Hàn thiếu gia quay đầu lại nhìn về phía cô gái với đôi mặt lệ đông đầy, ánh mắt vốn dĩ đã thờ ơ giờ đây lại chất thêm sự giận dữ.
Giữa rừng người đang tò mò ngó nghiêng bàn tán, cô nàng họ Lâm đột ngột thả người xuống đất, cơ mắt nhắm nhiềm chỉ để lại những dòng nước mắt ấm nóng chảy dài trên gò má
"Cho dù là hèn hạ, cho dù là dơ bẩn, bằng cách này hay cách khác, mình muốn cậu trở thành của riêng mình, mỗi mình mà thôi"
***
-Tránh ra nào, tránh đường đi!_Hét lên với chất giọng đã khàn đi nhiều, báo hiệu sự xuất hiện hoành tráng của mình tới đám người gan lì đi qua đi lại nhặng xị trước mặt, Trần Bạch Chấn Vũ mồ hôi như tắm băng qua làn người vội vã trên vỉa hè, gồng lưng cõng trên vai mình một cô gái băng trắng quấn toàn thân xác ướp Ai Cập chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất có thể, trái tim đập thình thịch với nỗi lo lắng phập phòng ập đến dữ dội.
Tất cả mọi chuyện diễn ra với cậu y hệt như một cái bẫy tình cờ được sắp đặt sẵn từ lúc cậu bước chân vào cánh cổng biệt thự Hàn Gia đến lúc nhìn thấy cô vợ bạn mình cuồng quẫy với hơi thở ngắt quãng yếu ớt trong phòng, dù có phải kẻ gây án đã cố tình làm vậy hay chỉ là do câu xui xẻo nên mới bị đẩy đến đường cùng như thế nhưng dám chắc lúc đó, cậu thật sự có chút vui mừng trộn lẫn khi biết được ngoài cậu, cũng có một kẻ khác căm hận cô gái đó đến mức muốn cắt đứt sự sống vô nghĩa của cô ta. Nếu là lúc trước, khi một Hà Hiểu Nghi lột xác hoàn toàn mọi kí ức chưa tỉnh dậy, có lẽ cậu đã ko bận tâm mà bỏ mặc cô ta bị thần chết đưa đi nhưng giờ thì khác, cô ta đã thay đổi, sự thay đổi vô lí ấy lại nghiễm nhiêm đem đến cho ông bạn mà cậu đang đến đòi nợ một tình cảm mới, khiến ông bạn ấy phải lao vào điên cuồng bảo vệ cô ta. Qua vụ việc lúc cô ta rơi xuống lan can cũng đã đủ để minh chứng cho những điều cậu phán đoán. Chỉ cần cậu bỏ mặc, thể nào dòng họ Trần Bạch cũng bị một phen điên đảo trời đất vì sự tức giận cuồng nộ của người thừa kế Hàn Gia cho coi và cậu sẽ khó mà lết qua nổi ngày dài sau này. Cũng chính vì thế, giờ đây cậu phải liều chết liều sống cõng người mình ghét đến tận xương tủy băng qua mấy chục mét chỉ vì nạn kẹt xe để đến bệnh viện, nghĩ lại mà cậu cảm thấy thương cảm thay cho số phận đìu hiu của mình

-Hãy cứu lấy cô ấy, bác sĩ_Nhìn theo chiếc xe chứa người cậu vừa đưa đến vào phòng cấp cứu, Chẫn Vũ hoảng loạn, tay nắm chặt bàn tay nhăn nheo của ông bác sĩ già, mặt nhăn nhó thể hiện sự cầu xin tội tàn đẳng cấp ko ai có
-Chúng tôi còn chưa biết được, hãy đợi ở đây thì tốt hơn_Gỏn lọn đáp một cậu, ông bác sĩ bước nhanh vào buồng cấp cứu, làm mọi việc thuộc phận sự của mình, để lại cho ai đó một nỗi sầu ko biết nên oán than với ai
-Xin lỗi cậu, đã làm hỏng cuộc họp của cậu rồi_Cười nhẹ hối lỗi, Ngọc Thanh lấy dao nĩa cắt nhỏ miếng bít tết trên đĩa của mình rồi đổi cho đĩa của người đối diện,khuôn mặt phờ phạc ban nãy dường như đã có thêm chút sắc
-Lần sau đừng làm trò đó nữa_Nhấm nháp một ngụm rượu, Gia Phong cẩn trọng nhắc nhở, lời lẽ vẫn mang đậm tính chất đe dọa_Mình ko muốn trở thành con rối trong tay bất cứ ai, được chứ?
-Mình hiểu_Cúi mặt thật thấp, Ngọc Thanh tỏ ý bất mãn_Nhưng sao cậu cứ làm con rối hoài trong tay Hà Hiểu Nghi vậy chứ?
-Gì?_Như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Gia Phong đưa ánh mắt chèn ép của mình rọi thẳng vào người Ngọc Thanh, tạo cho cô một nỗi bàng hoàng khó tả vì lời nói vô thức ấy

-..._Nhanh tay hớp một ngụm nước, Ngọc Thanh ngẩng mặt, quyết dù có chết cũng phải một lần đối kháng với con người luôn khoác trên mình sự chết chóc đáng sợ ấy_Chẳng phải thế sao? Từ lúc cô ta xuất hiện ở P&P rồi đến lúc cô ta tỉnh dậy sau vụ tai nạn đó, cậu luôn bị cô ta dắt mũi con gì. Mình chỉ là ko hiểu tại sao cậu luôn chừa cho cô ta đường sống nữa, với thế lực của cậu, chuyện vạch trần cái thái rõ ràng là giả đó là chuyện quá đơn giản, thế mà...thế mà...cậu lại để cho cô ta ngang nhiên bước vào Hàn GIa...hay là...cậu đã ...yêu cô ta mất rồi
-Nếu cậu bảo mình đến đấy chỉ để nói thế thì mình ko rảnh đâu_Rời người khỏi ghế, Gia phong toan bỏ đi thì lại bị cô gái kia giữ lại
-Cậu đừng lẩn tránh nữa, hãy nói ình biết, cậu có yêu cô ta ko?
-Cậu thực sự muốn biết?_Đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm nhọn của cô gái đang níu giữ mình, Gia Phong cong môi cười gian tà
-Dù kết quả là gì, tớ đều muốn biết_Cương nghị qua ánh mắt trông đợi, Ngọc Thanh môi mím chặt, lòng hồi hộp cầu mong người trước mặt ko làm gì khiến cô thất vọng
-Nếu vậy thì..._Cúi mặt thật thấp, Gia Phong từ từ đưa môi mình thẳng tiến về phía đôi môi hồng bóng bẩy kia, tạo một khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần chạm nhé, chúng có thể quyện lấy nhau bất cứ lúc nào...
-Ông xã, bà xã có lệnh!_Tiếng chuông rắt réo với giọng nói đầy trẻ con vang lên từ túi áo của Gia Phong, khiến anh chàng giật mình lúng túng, khuôn mặt vô cảm dần đỏ nhẹ lên, đến cả việc bấm nút để nghe cũng gây khó dễ cho anh chàng_Ai vậy?

-Gia Phong hả?... Mình,... Chấn Vũ đây_Giọng nói đầu giây có chút ngập ngừng
-Gì thế?
-Mình muốn nói điều này mong cậu giữ bình tĩnh...Hiểu Nghi....
Buông lỏng chiếc điện thoại trong tay, Gia Phong để mặc cho nó rơi mạnh xuống đất, toàn thân người cứng lạnh như tượng. Anh nhìn Ngọc Thanh đang khó hiểu đáp lại mình một hồi rồi thông báo nhanh gọn, trở người phi thật nhanh ra khỏi căn nhà hàng sang trọng:
-Mình phải đi gấp
-Gia Phong, rốt cuộc có chuyện gì thế?_Vẫn ko chịu buông tha cho Gia Phong, Ngọc Thanh vừa chạy theo sau vừa gọi với, trái tim đập mạnh liên hồi
-Xin cậu đấy, để cho tớ yên_phũ phàng gạt đôi tay thanh mảnh đang nắm lấy mình, Gia Phong ngồi vào xe, nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái đến bệnh viện, nơi vợ anh một giờ trước được đưa đến