Nó không hoạt động ở Hắc Long kể từ ngày hôm đó đã 7 năm, ngoại trừ những người hoạt động 6-7 năm trước đều biết Nó, còn những người mới vào thì 100% chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt.
Nó sau khi đã đậu xe rồi cũng đi vào. Nơi đây gồm 4 tầng lầu; tầng trệt là bar, tầng 1 khu ăn uống, tầng 2 khu khách VIP, tầng 3 khu quản lí. Bước vào là những ánh đèn nhạc và những người đang điên cuồng nhảy múa. Vào Nó không đi gặp Phùng Hưng ngay mà tìm một góc khuất để quan sát thư mọi người hoạt động trong bar này như nào.
-Em cho chị một cocktail Rio.
Gọi đồ uống sau đó tiếp tục quan sát. Vừa quay lại lại thấy một cảnh tượng chướng mắt vô cung.
Một cô gái ăn mặt thiếu vải đã thế còn cắt xé quá mức gần như lộ ra hết những gì cần che, cô gái đó đang ngồi trên đùi một cậu trai hôn điên dại, cậu trai đó phụ họa thêm cho tiếp mục hôn đấy là bàn tay sờ soạn hết từ trên xuống dưới. Không thể nhìn thêm nữa Nó quay sang bên khác thì lại thấy một người đàn ông trung niên đang xàm sỡ một cô gái. Những người xung quanh không những không giúp mà còn chỉ trỏ xăm soi cô gái kia.
-Này, bỏ tay ra.
Nó đi vào gở tay tên đó ra.
-Cô em có quyền gì mà bảo thế.
Tên đó khó chịu.
-Quyển tôi đây có thừa. Cho ông 3tiếng đếm lập tức ra khỏi đây bằng không có chuyện gì xẩy ra tôi không biết.
Nó hằng giọng.
-Haaa...cô em khá thú vị đấy nhỉ, sao hay cô em muốn đi chới với anh đây.
Song song với lời nói là tay hắn ta chạm vào eo vào vai của Nó. Mọi người xung quanh một số người lờ đi vì chuyện này đã quá quen thuộc, còn một số người nhiều chuyện xì xào bàn tán.
-Tội cho con nhỏ đó nhỉ.
-Không phải chuyện của mình mà cứ chiu đầu vào.
-....bla bla....
Nó nghe thừa hết đấy những nhiệm vụ của Nó là đếm và chỉ đếm thôi.
-1.
-Cô em muốn đi chơi với anh đây không.
-2.
-Anh đây giàu lắm.
-3.
-Em.....
Lời nói chưa buông hết câu thì tay trái hắn ta đang choàng tay ôm eo Nó bị Nó bẻ gãy lòi sương máu tứa ra ngoài.
-Mày biết tao là ai không mà mày dám đụng đến tao. Mày phải trả giá cho hành động này.
-Ồ ra vậy, để tôi xem ông làm được gì.
-Bây đâu ra hết đây.
Hắn ta vừa dức lời thì bên ngoài rất nhiều tên áo đen đi vào nhìn thì tựa maphia nhưng hơi ngáo, tay thì cầm hung khí sắt bén.
Tiếng nhạc đã tắt hẳn giờ chỉ còn tiếng xì xào, tiếng của những vật kim loại sắt bén va vào nhau, tạo ra một âm thanh hỗn tạp.
-Coi bộ cũng đông nhỉ.
Nó nhết mép.
-Lên hết một lược luôn đi.
Tay đưa về hướng những tên đó ra giọng đầy thách thức.
Cả đám người đó đang định xong lên thì có một tiếng chặn lại.
-Ai dám đụng vào chị ấy.
Phùng Hưng bước từng bậc thang cuối cùng lạnh lùng cất tiếng.
-Đại ca, trả thù dùm em với, con nhỏ này dám đụng vào người của Hắc Long anh ạ.
Hắn ta nói, tay lại làm một hành động ghi điểm trong mắt Nó đó là tay phải hắn ta chỉ thẳng vào Nó.
Cạch...Đoàng....Áaaaaaaaaa.
-Sao đại ca lại bắng em.
Hắn ta gào lên đau đớn.
-Mày vừa làm hành động gì mày biết chứ, nếu tao không làm thế thì mayg còn thê thảm hơn bây giờ.
-Đại ca nói gì em không hiểu.
-Sẵn tiện đây tao nói luôn cho chúng mày biết Đại Ca Hắc Long đã trở về.
Phùng Hưng vừa dức câu tiếng xì xào lại nổi lên.
-Đại Ca.
Phùng Hưng tiến lại chổ Nó quỳ một chân xuống, đó là nghi thức chào của Hắc Long.
Mọi người trong đó đo khoản 3ss sau đó cũng nhanh chóng quỳ xuống hô ta.
-ĐẠI CA.
-Tôi không muốn thấy tình trạng như thế này trong Hắc Long một lần nào nữa.
Nó nói xong đi lên tầng 2.
-Tụi mày liệu hồn đây.
Rồi Phùng Hưng cũng lên theo Nó.
Tại phòng 42.
Nó không cần để ý đến ai ở bên trong đạp phăng cách cửa, lôi Phùng Hưng vào trong. Trong phòng đó hiện tại cũng có 8-9 người gì đó, trong số đó thì có 3 cặp làm chuyện đáng tởm lúc nãy, nhìn thấy cảnh tương đó Nó đã lôi Anh lại hằng giọng.
-Tao bảo mày quản lí Hắc Long, tại sao mày để cho những chuyện đáng kinh tởm này xẩy ra ở Hắc Long.
-Đại ca anh cũng quản lắm rồi đấy nhưng không tài nào quản hết.
Anh cười nói.
-Ê nhỏ kia sao mày dám nói lớn tiếng với anh Phùng Hưng của tao thế hả.
Một nhỏ trong đám đó nói giọng chảnh choẹ.
-Không liên quan gì đến cô. Tôi quản lí đàn em mình cũng cần cô nói sao.
Nó lườm nhỏ đó âm vực lạnh giá đó làm nhỏ à không những người có mặt ở đó đều lạnh cả sống lưng.
-Đàn em...cô nghĩ cô là ai, ngoài Đại Ca Hắc Long ra thì cô không có quyền đó.
Một nhỏ khác nói.
-Phùng Hưng quản lí kiểu gì mà để cái loại gái rẻ tiền, không biết trên dưới này hóng hách ở đây thế.
Nó để hai tay trước ngực, quay hẳn người về phía đám người kia.
-Đại ca thứ lỗi, tụi nó mới vào không lâu nên còn chưa rõ. Đại ca xem như nể mặt anh bỏ qua nha.
Phùng Hưng cười.
-"Phùng Hưng liên tục gọi Ngọc Nhi là đại ca còn có vẻ khá kính nể nữa chứ, lần đầu tiên thấy Phùng Hưng cười. Em là ai, em có lai lịch gì mà có thể làm quản lí Hắc Long ra như thế" Hắn suy nghĩ.
-Ngọc Nhi sao em lại đến đây?.
Hắn đứng dậy hỏi.
-Nơi đây tôi không đến được sao?.
Hỏi ngược lại câu hỏi của Hắn.
-À không, anh muốn hỏi em sao em quen biết được Quản lí Hắc Long vậy.
-Chuyện này....
-Phùng Hưng.
Anh vừa định nói ra Nó đã hằng giọng ngăn lại.
-Chuyện thế nào.
Anh bạn lúc sáng sáng gặp ở trường hỏi tiếp.
-Không có gì.
-Lần đầu tiên thấy cậu lạ như vậy đấy Phùng Hưng.
-Tôi lúc nào chả vậy. Đại ca cũng trễ rồi, em về đi. Sáng mai anh sang rước em đi học.
Lạnh lùng với tụi Hắn, quay sang ân cần nói với Nó.
-Vậy tao về trước.
(Mấy bạn đừng thắc mắt tại sao Nó lại nói Mày Tao với Phùng Hưng, ngoài Phùng Hưng thì ai trong Hắc Long Nó đều xưng hô như vậy. Ở ngoài thì xưng hô như bình thường.)