Sau khi lão Tịnh đi khỏi cả giang phòng bắt đầu trở nên ồn ào, Hoàng Long hừ nhẹ ra hiệu im lặng, tất cả đều chìm vào không gian tĩnh lặng lạnh lẽo, không một ai dám ngước mặt lên nhìn xung quanh. Ánh mắt lạnh lẽo sâu thẫm Ngọc Hân như đang suy nghĩ điều gì.
-Đại Tỷ, có nên khử lão ấy luôn không?.
Hoàng Long quy sang bắt gặp ánh mắt của Ngọc Hân, hỏi.
-Mười hai năm trước lão ấy đã bại dưới tay Đại Tỷ chắc hắn đang tìm cánh trả thù lại.
Phú Long lên tiếng.
-Giải tán.
Một câu khẩu hiệu vừa được buông ra khỏi miệng chưa đầy 5" tất cả mọi người trong đấy đều nhanh chóng rời khỏi, tại giang phòng chỉ còn lại bảy người họ. Thấy Ngọc Hân suy nghĩ ánh mắt không di chuyển bọn họ cũng chả ai dám nói gì, cùng ngồi lại với Ngọc Hân.
Tuy bình thường họ thường tỏ ra thân thiết vui cười cùng với nhau, nhưng khi Nó đã bắt đầu vào một việc gì đó thì đừng ai mà đụng vào Nó không khéo mất mạng. Lúc Đường Sang vừa mới gia nhập vào Hắc Long đã xém mất mạng vì vô tình đụng vào người Nó lúc Nó đang suy nghĩ cách bài trừ một băng nhóm nào đó.
-Mấy anh đi về hết đi.
Nói xong Nó đứng dậy đi thẳng ra cửa mất hút.
_____________________________________________
Ring....ring....tiếng điện thoại vang lên trong một căn phòng lạnh lẽo.
-Chuyện gì???.
Người đó lạnh lùng cất tiếng.
-Cậu thấy tôi hôm nay làm tốt chứ.
Giọng lão Tịnh vang lên ở đầu dây bên kia.
-Ông còn hơi nhạt nhẽo quá, lần sau làm tốt hơn đi.
-Dạ dạ, có chuyện này tôi không hiểu?. Cậu có thể giải thích cho tôi chuyện này được không.
-Ông cứ nói?.
-Chuyện là cậu là cánh tay đắt lực của Lữ Ngọc Hân, sao cậu không xử cô ta để lên làm Đại ca.
-Ông không cần biết nhiều?.
Cúp máy Hoàng Long rời khỏi ghế sofa đi đến quầy rượu lấy ly cocktail yêu thích đứng cạnh cửa sổ nhìn xa xăm, nở nụ cười bán nguyệt đầy vẻ toan tính.