Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 66: Tam công tử nhà thành chủ




Nơi này là phố buôn bán, các cửa hàng san sát đối diện nhau, hàng hóa được trưng bày ra đến tận cửa. Lý Minh Kỳ đi đến cửa hàng của thợ rèn bèn dừng lại, trên cái bàn gỗ hình chữ nhật bày mấy thanh đao sắt và một ít dụng cụ đồng án mới rèn xong, lọt vào tầm mắt nàng là một sợi xích sắt có gắn lục lạc.

Quân Nho ho khan một tiếng, thầm nghĩ Nhị gia nhà mình thì có thể nói ra lời lẽ chí lý gì sao? “Minh Kỳ, muội xem thứ đó làm gì?” Không phải các cô nương đều chỉ thích son phấn, vàng bạc trang sức gì đó thôi sao?

“Ừm, muội muốn mua vòng cổ cho Bạch Trản.” Phòng xa thì bớt họa, nếu ngày nào đó nàng muốn chạy, việc đầu tiên là phải kìm chân nó. Phượng Nhã vừa nghe liền nở nụ cười, “Chủ tử, ngài phải suy nghĩ cẩn thận đó.”

“Minh Kỳ, muội không sợ là sẽ chọc giận nó sao? Dù sao nó cũng là một con hổ, sao có thể xích như xích chó, sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó.” Khóe mắt Quân Nho co giật, vị Lý cô nương này thực quá dũng cảm rồi, “Khụ, Thiển Ảnh đã nói gì với muội?”

“Cũng không có gì, hắn chỉ nói, mọi việc đều nên suy nghĩ thông suốt.” Đầu tiên Lý Minh Kỳ đo độ dài của dây xích, sau lại thử thử độ cứng của nó.

Người bán hàng là một nam nhân cao to khỏe mạnh có làn da ngăm đen, cơ bắp lộ rõ, cánh tay rắn chắc, cười lộ ra hàm răng trắng, có vẻ là một người thành thật, “Cô nương, dây xích chó này chỉ có giá mười lăm đồng, rất rắn chắc, ‘bao’ dùng.”

“Chỉ vậy sao? Không phải muội nói là muội không suy nghĩ thông suốt sao?” Quân Nho rối loạn, “Phượng Nhã, trả tiền, ta mua sợi xích chó này.” Trong lòng lại nghĩ, chút nữa phải chọn mua một con chó nhỏ. Tính tình con hổ kia tương đối giống chủ nhân, nếu thật sự dùng xích buộc lại, chắc chắn sẽ gầm rống rung trời, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết nơi miệng hổ.

Lý Minh Kỳ vừa lòng thỏa dạ, cầm xích sắt lắc lắc lục lạc, tiếng chuông trong trẻo, nghe thấy câu hỏi của hắn ta, kỳ quái hỏi: “Đương nhiên vẫn còn câu tiếp theo chứ. Hắn chưa từng nói với mọi người sao?”

Nói rồi thì ta còn hỏi muội sao? Ôi chao, sao tính tình nàng càng ngày càng nóng nảy vậy? Quân Nho trưng ra nụ cười hiền hòa, “Ta thực sự chưa từng nghe đệ ấy nói.”

Lý Minh Kỳ cũng không thừa nước đục thả câu, nghiêm trang nhìn hắn, mặt giãn ra, nói: “Hắn đã nói với ta thế này, hắn nói, Lý cô nương, nàng đừng đau lòng khổ sở, mọi việc đều phải nghĩ thoáng một chút, nếu cứ luẩn quẩn trong lòng thì đừng nghĩ nữa.”

Quân Nho là một người nho nhã mà còn muốn chửi thề, “Minh Kỳ, về sau muội đừng thèm nghe đệ ấy nói nữa, chả được tích sự gì, toàn rướt thêm phiền phức.”

“Không đâu, muội cảm thấy những lời hắn nói đều rất đúng.” Ánh sáng mặt trời chiếu lên người vô cùng thoải mái, nói đến đây nàng không khỏi nghĩ tới tình cảnh ngày hôm đó. Người nọ có thể đã thật sự rất đau lòng, bằng không sao lại tức giận uất nghẹn đến thế, nay nàng nhắm mắt lại, tầm mắt vẫn đỏ hồng một mảnh.

Quân Nho đột nhiên nói: “Kỳ thật, cuộc sống của Thiển Ảnh cũng không dễ chịu.”

Lý Minh Kỳ cũng không còn lòng dạ để dạo phố, quyết định xuyên qua dòng người, bước ra khỏi nơi náo nhiệt. Thân ở nơi phố xá sầm uất, nhưng lại như đang ở nơi quạnh quẽ, “Ta rất ngạc nhiên, vì ai mà tóc hắn bạc trắng? Hắn cực đoan khiến người e ngại như vậy khẳng định là đã có một quá khứ khiến người ta phải cảm thông.”

“Muội đoán thử xem.” Quân Nho chắp tay sau lưng, vẫn đi theo sau người nàng, thỉnh thoảng còn giúp nàng che chắn mấy người chen lấn trên đường.

“Từ xưa ái tình luôn gây khổ.” Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn ta cười, “Hắn bạc tóc vì giai nhân, nay giai nhân lại ở nơi nào?”

“Sao muội không nghĩ người kia đã chết?” Quân Nho cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt nho nhã dễ gần hiện lên cảm xúc chán ghét, chỉ thế cũng đủ cho Lý Minh Kỳ hiểu được, trên đời sao có chuyện vẹn cả đôi đường, “Hiện nay nàng ấy ở đâu? Mỗi ngày Phong Thiển Ảnh đều dạo khắp nhân gian, hẳn là vẫn chưa hoàn toàn quên hẳn nàng ấy.”

“Chuyện cũng đã qua, có lẽ về sau sẽ còn gặp lại, ai biết được. Minh Kỳ, ta thấy muội có vẻ không ưa Thiển Ảnh, nói ra chỉ muốn thay đổi chút ấn tượng của muội với đệ ấy. Chén thuốc kia cũng không phải là thuốc phá thai, Thiển Ảnh chỉ quá thích xem náo nhiệt, chứ tâm địa không xấu, muội đừng trách đệ ấy.”

“Ừm, muội biết.” Chính vì biết nên mới nảy sinh tự trách.

“Chủ tử, ngài nhìn nơi đó kìa, rất náo nhiệt nha.” Phượng Nhã không nhịn được khi thấy chủ tử nhà mình khó xử, tuy rằng lời của đại gia có lý, nhưng có những việc vẫn nên do bản thân nghĩ thông thì mới tốt, người ngoài khuyên nhiều, ngược lại sẽ khiến nàng buồn rầu do dự.

“Đúng vậy, nơi đó đang làm gì thế? Dựng lôi đài chọn rể sao?” Lý Minh Kỳ theo sườn dốc đi xuống, chân bước nhanh hơn, chỉ sợ hắn lại hỏi nhiều. Quân Nho nâng tay chỉ chỉ Phượng Nhã, trong nháy mắt Lý Minh Kỳ quay lại, cười nói: “Là công tử nhà thành chủ tìm niềm vui, ta qua xem một chút chứ?”

“Công tử nhà thành chủ tìm niềm vui? Tìm thế nào?” Lý Minh Kỳ có chút tò mò, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi nhà, đã từng nghe kể vài chuyện mới mẻ, nhưng lại chưa tận mắt chứng kiến.

“Quy tắc rất đơn giản, chỉ cần có thể thắng một trong những thuộc hạ của hắn liền nhận được mười lượng vàng, nếu thua sẽ giống vị kia.” Lý Minh Kỳ nhìn theo hướng ngón tay hắn, sao một nam nhân khỏe mạnh râu quai nón lại trần trụi chỉ mặc mỗi cái quần lót? “Đây... đây thật rất vô văn hoá, sao lại không có ai can thiệp.”

“Hì hì, chủ tử, đây chính là cảnh tượng kỳ thú nhất của thành Kì Sơn chúng ta, các cô nương rất thích xem.” Phượng Nhã ôm cánh tay của nàng, toét miệng cười.

Lý Minh Kỳ liếc mắt nhìn qua, đúng thế thật, mặc kệ là cô nương tuổi trẻ hay là phụ nhân lớn tuổi đều đang cầm khăn tay cười, bên tai thỉnh thoảng còn nghe được những lời bình phẩm từ đầu đến chân, dân chúng nơi này cũng quá dạn dĩ rồi, Lý Minh Kỳ cảm thấy thú vị, “Vậy nếu nữ tử đánh thắng thì sao? Sẽ nhận được gì?”

“Minh Kỳ, muội thật muốn biết?”

Phượng Nhã đứng bên cạnh che miệng cười, Lý Minh Kỳ nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng ta, nghi vấn nói: “Đừng nói là hắn sẽ ép cưới con gái nhà lành đó nhé?”

“Minh Kỳ, muội thật thông minh, đã đoán đúng rồi.” Quân Nho ném cho Phượng Nhã một ánh mắt, Phượng Nhã mím mím môi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Chủ tử, hay là chúng ta đến gần xem một chút nhé?”

Lý Minh Kỳ ừ hử qua loa gật gật đầu, rẽ đám người ngẩng đầu nhìn qua, vị Tam công tử kia nghiêng người nằm trên đùi mỹ nhân, chỉ nhìn thấy một bên mặt, tươi cười trên mặt nàng dần biến mất, “Người này... Là ai?”

“Khụ khụ, chỉ là mặt mũi có vài phần tương tự mà thôi, tác phong hoàn toàn không giống. Minh Kỳ, muội đừng nhìn lầm.” Quân Nho nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt nàng, một cái nháy mắt cũng không buông tha, đáng tiếc hắn lại không nhìn ra chút gì.

“Võ công của hắn thế nào?” Lý Minh Kỳ không đầu không đuôi hỏi một câu khiến Quân Nho ngây người, “Minh Kỳ, muội muốn làm gì?”

Trong lòng Phượng Nhã có một dự cảm không tốt, “Chủ tử, ngài định làm vậy sao?”

“Đúng vậy, ta muốn đánh hắn một trận.” Trước kia nàng đã muốn đánh mấy đấm lên mặt Trầm Ngạn Khanh, đáng tiếc vẫn không toại nguyện, tuy nàng đã dùng kiếm đâm hắn bị thương, nhưng là do bị dồn ép, sau đó chỉ còn lại sự bối rối và luống cuống, chút cảm xúc vui vẻ, vừa lòng hả dạ khi trút hết giận đều không có.

“Chủ tử tốt của nô tỳ, người này không trêu chọc gì chúng ta, chúng ta không thể vô duyên vô cớ đánh người.” Khóe môi Phượng Nhã run lẩy bẩy, quả thật người này cũng rất đáng đánh, mỗi ngày đều trưng cái mặt tương tự cung chủ ra mà trêu chọc cô nương khắp nơi.