Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 39: Hắn thả để theo




Trong Nhã gian vô cùng im ắng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Huyết Sát bị điểm huyệt câm, nằm sấp nơi đó, nhắm mắt không hề phát ra tiếng động. Phong Thiển Ảnh nhìn cửa sổ vẫn còn đang lắc lư kia, hộ vệ áo đen vừa rồi là Ám Long vệ của Ngạn Khanh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà ngay cả Ám Long vệ cũng xuất hiện? Đáy lòng gã có chút kinh ngạc khó tin, quay đầu nhìn về phía Trầm Ngạn Khanh, vẻ mặt tiểu sư đệ vẫn như thường, không biết vì sao lại khiến gã có chút lo lắng, “Ngạn Khanh, người này là ai?”

Trầm Ngạn Khanh lười biếng ngồi tựa nghiêng vào ghế, trên khuôn mặt thon thả nhìn nghiêng không lộ ra vui giận, chỉ đôi mắt như đầm sâu kia dường như đang nổi cơn gió lốc, “Huynh có thể tự hỏi y thị.”

Phong Thiển Ảnh thầm suy xét, đã đoán được tám chín phần, rồi vẫn hỏi ra miệng, “Ngươi là ai?” Cách khoảng không giải huyệt cho y thị.

Huyết Sát dời tầm mắt, tỏ vẻ dù chết cũng không khai tên chủ nhân của mình, “Muốn giết cứ giết, bớt nói nhảm đi.”

“Chu choa, vẫn còn cứng đầu nóng tính này. Ngạn Khanh, đệ thấy nên lóc thịt hay ném vào chảo dầu thì tốt hơn?” Phong Thiển Ảnh có chút lo lắng cho tiểu sư muội, không biết rốt cuộc Ngạn Khanh tính thế nào.

“Vốn chẳng phải là chuyện lớn gì, hà tất phải phiền phức như vậy.” Trầm Ngạn Khanh chậm rãi uống một ngụm trà, từ chỗ ngồi đứng dậy, đến bên cạnh Huyết Sát, đôi giày gấm màu tím nâng lên, đá vào y thị, mũi giày chạm vào người y thị, liền giải huyệt đạo cho thị, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta không giết ngươi, chỉ cần ngươi có thể chạy khỏi cánh cửa này, ta liền bỏ qua chuyện cũ, nếu trốn không thoát, ha, làm sai thì phải trả giá thôi.”

Ánh mắt Huyết Sát chợt lóe, thân thể lập tức lao về phía trước, nhanh như hổ đói vồ mồi, toàn bộ nội lực đều dồn đến hai chân. Dù là Trầm Ngạn Khanh hay Phong Thiển Ảnh, thị đều không phải là đối thủ của bọn họ, mặc kệ Trầm Ngạn Khanh có mục đích gì, chỉ cần còn cơ hội, thị liền muốn thử một lần. Cửa sổ rộng mở kia cách thị gần như vậy, chỉ một nhịp thở là thị có thể chạy tới, trợn trừng hai mắt, hai chân dậm mạnh lên sàn nhà, sải một bước dài, cả người như đạn pháo đã lên nòng, nhằm về phía cửa sổ.

Phong Thiển Ảnh không hề cử động, gã lặng im nhìn qua. Nhìn Huyết Sát bổ nhào đến cửa sổ, nhìn y thị gian nan bước từng bước về phía trước.

Huyết Sát hô một tiếng, hai tay nắm chặt khung cửa sổ, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi, hy vọng cùng tuyệt vọng chỉ cách nhau một chút này, phía sau có lực hút truyền đến, lực hút này mang theo ý trêu ngươi, nhẹ nhàng rồi mạnh mẽ, khung cửa sổ bị y thị siết vỡ thành tro bụi, mà thị thấy được người phía sau cũng siết thịt mình vỡ nát.

Trầm Ngạn Khanh không muốn giết người, hắn nói không giết thì sẽ không giết, nhưng hắn cũng nói, nếu ngươi trốn không thoát thì phải trả giá, trả giá thế nào? Ngay lúc Huyết Sát xoay người chạy trốn hắn đã nghĩ xong rồi, nếu đã là trả giá, thì chính là sống không bằng chết, bằng ngược lại, có gì thú vị chứ? Hắn thờ ơ mở bàn tay phải, từng dòng lực hút từ bàn tay trào ra, ban đầu còn mềm nhẹ, đến cuối cùng lại biến thành một trận cuồng phong.

Gió mang theo sức mạnh có thể thổi đau người, xé rách da đầu Huyết Sát, làm cho từng sợi tóc của y thị dựng đứng, thị đau... nhưng không đau đến ngất, lại khiến người ta chỉ mong được chết.

Ban đầu Huyết Sát còn có thể cắn răng cố nén, tóc rơi từng mảng đầy đất, da đầu vẫn chưa rời khỏi thân thể, thứ rời đi chính là mấy chục năm tu vi, lực hút kia càng ngày càng mạnh, nội lực của thị bị xói mòn cũng càng lúc càng nhanh, một loại đau đớn tan lòng nát dạ đốt cháy ruột gan, rốt cục y thị không chịu nổi loại đau đớn buốt tim buốt phổi này nữa, khàn khàn gầm rú ra tiếng.

Trầm Ngạn Khanh nhìn Huyết Sát suy yếu ngã rạp xuống, gió lốc trong mắt hắn cuối cùng cũng tắt, lấy khăn tay trắng nõn lau lau đôi tay vốn không dính một hạt bụi, thờ ơ nói: “Trở về nói với chủ nhân của ngươi, ta luôn không quá kiên nhẫn, nể chút tình cảm nhiều năm, ta cho muội ấy ba lần phạm lỗi, đây là lần thứ hai.” Khăn lụa màu trắng trên tay hắn trượt xuống, uyển chuyển lay động giữa không trung, cuối cùng rơi lên gương mặt đang dại ra của Huyết Sát.

Một người vốn có võ công cao cường, nếu bị phế hết tu vi sẽ không thể luyện võ trở lại, đây là tra tấn đến mức nào? Sống không bằng chết hẳn chính là thế này đây.

“Thiển Ảnh, chúng ta đi thôi.” Cổ tay áo thêu tơ vàng chậm rãi hạ xuống, che giấu đôi tay thon dài có thể hô mưa gọi gió, hắn nói đi là đi, không chút do dự.

Phong Thiển Ảnh thầm than thở, tiểu sư đệ quả nhiên vẫn rất thiên vị, bước nhanh vài bước theo sau, “Ngạn Khanh, vì sao lại thả Huyết Sát?” Loại người như thế, dù không còn nội lực, nhưng trên giang hồ khẳng định vẫn còn một hai người bạn tốt, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất phiền phức?

Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng nhìn thẳng vào gã, “Đệ cho muội ấy thêm một cơ hội phạm sai.” Lời nói rất nhẹ, tựa như lá rụng, bị gió thổi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, không khuấy được chút bụi bặm nào.

Phong Thiển Ảnh không hỏi nhiều, đáy lòng gã có chút sợ hãi lại có chút nguội lạnh, Ngạn Khanh bắt đầu nảy sinh phiền chán với tiểu sư muội từ khi nào? Xem ra chuyện này chính là cái cớ, đều do hắn một tay dung túng mà thành. Rốt cuộc đã làm sai thế nào, lại khiến hắn tức giận, đến mức không thể tha thứ?

Chuyện vừa xảy ra trong Nhã gian, Trầm Ngạn Khanh không để trong lòng, với hắn mà nói, tồn tại của Triệu Hân Tinh tựa như một hòn đá dưới chân, chướng mắt liền đá văng đi, vướng chân thì trực tiếp nghiền thành phấn, có thể khiến hắn lo lắng chính là người đứng sau lưng thị.

Đời người chính là một vở kịch vừa bi vừa hài, hắn không sợ chịu khổ cũng không sợ bị thương, chỉ là kẻ nào có ý xấu xa muốn đánh vào người trong lòng hắn, thì đừng trách hắn xuống tay độc ác vô tình.

Lúc hai người xuống lầu, vẻ mặt đều rất thản nhiên, không nhìn ra được điều gì. Tiểu nhị thấy bọn họ bước xuống, thừa dịp bọn họ không chú ý, nhanh như một trận gió chạy lên lầu, buôn bán nhỏ kỵ nhất là chết người, kiện tụng. Vào phòng nhìn lướt qua, liền thấy có người đau đến hôn mê bất tỉnh nằm dưới sàn, không nguy đến tính mạng, lúc này tiểu nhị mới thấy nhẹ nhỏm, ân oán gì đó trên giang hồ y đã thấy nhiều, liền không quan tâm thêm nữa, xoay người xuống lầu.

Phong Thiển Ảnh lấy trong áo ra một nén bạc, dung nhan tuấn tú sa sầm, lạnh nhạt nói: “Đây là chi phí sửa sang phòng ốc, người trong phòng các ngươi đừng thèm quan tâm, mặc thị tự sinh tự diệt.”

“À... À, khách quan yên tâm, tiểu nhân hiểu.” Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, ông chủ đương nhiên cũng biết nặng nhẹ, chỉ cần lợi ích của mình không bị thiệt hại, lão quan tâm nhiều làm gì?

Trầm Ngạn Khanh trước gã một bước lướt qua cửa khách điếm, toàn thân khoác áo đen như vẩy mực, rất đậm rất tối, phơi dưới ánh mặt trời, tựa như ngọn lửa màu đen bùng cháy, cực lạnh cực rét, khiến không ai dám nhìn.

Phong Thiển Ảnh nhìn lướt qua xung quanh, tuyệt không thấy bóng dáng Lý Minh Kỳ, thầm than, con thỏ nhỏ này chạy cũng thật mau, ngươi chạy thì hay rồi, đâu biết là có bao nhiêu người bị xui xẻo theo đâu.

Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, trên nóc nhà mấy con chim sơn ca vui mừng ca hót, lông mao trên người chúng bị gió thổi, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, “Ngạn Khanh, chúng ta đi đâu đây?”

Trầm Ngạn Khanh nhìn dãy núi nơi xa, vùng núi vẫn xanh biếc, gió thổi lay động bóng cây, “Đến nơi phải đến thôi.” Áo choàng đen viền vàng điểm bạc nhoáng lên trong gió, hắn dời tầm mắt nhìn về nơi nào đó, môi mỏng nhếch thành nụ cười như có như không, tự nhiên phóng khoáng như cây Ngọc đón gió.