Đấu nội lực, kiêng kị nhất việc phân tâm, mấy người Tửu Công cùng Đặng Húc sao còn có tâm tư uống rượu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm
cuộc chiến đang đến hồi biến hóa, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng,
đối với việc này bọn họ căn bản không thể gấp gáp giúp đỡ được gì, chỉ
có thể ngóng trông Trầm Ngạn Khanh có thể giành phần thắng, hoặc dọa sợ
khiến kẻ địch thối lui cũng tốt.
Khách khứa khắp hai tầng lầu trên lầu dưới, đều là hiệp khách bôn ba
trên giang hồ, bọn họ hàng năm đều liếm máu trên đao, sớm đã thấy chết
không sờn, sinh mạng của người khác đương nhiên cũng không khiến bọn họ
để vào mắt.
Hai bên đối chọi, chỉ cần chút sơ sẩy, bên kia sẽ có thể nhân cơ hội vùng lên tiêu diệt.
Trọng Tam Lâu không bởi vì thủ hạ chết đi mà dao động, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không chớp, “Trầm cung chủ, nghe nói ngươi rất yêu nương tử của ngươi.”
Trầm Ngạn Khanh không phủ nhận, khí lạnh mạnh mẽ vờn quanh thân, nhẹ giọng nói: “Yêu hơn cả mạng.”
”Nghe nói ngươi có một đứa con trai hoạt bát đáng yêu.”
”Không phải nghe nói, là sự thật.”
Một hỏi một đáp, hai bên đều thật bình tĩnh, cuối cùng người áo đen hỏi
gằn từng chữ: “Vậy Trầm cung chủ có hiểu thế nào là yêu ai yêu cả đường
đi không?”
”Tam Lâu tiên sinh, loại việc uy hiếp này không thích hợp để ngài ra tay đâu.” Trầm Ngạn Khanh vững vàng không dao động.
Người áo đen phát hiện hơi thở Trầm Ngạn Khanh nổi lên mênh mông như gió biển, vẫn luôn cuồn cuộn, tựa như dùng không cạn, cứ kéo dài như vậy,
chịu thiệt nhất định là ông ta, “Lý Minh Chiên bị ta dùng thuốc khống
chế, giờ phút này không chừng đang ở Bắc Sơn rồi nhỉ? Hay đã về kinh
đây?”
”Đê tiện.” Lăng Vân giận không kềm được, một quyền đấm lên mặt bàn.
Phong Thiển Ảnh ấn lên bờ vai y, đè y ngồi xuống, mà bản thân thì bưng
chén rượu đi tới, xoay người hành lễ với người mặc áo đen, “Nhạc phụ đại nhân, xin nhận của con rể một bái.”
Ai cũng là người trần mắt thịt, đều sẽ có việc gây ảnh hưởng đến cảm
xúc, người áo đen cũng không ngoại lệ, khi đã phân tâm thì không khỏi
rơi vào thế bất lợi.
Nam tử áo xanh đứng sau người áo đen rốt cục cũng ra tay, ngón tay như xương khô của gã cong lại thành trảo, bóng dáng như ma quỷ đánh úp về phía cổ Phong Thiển Ảnh, “Ngươi muốn chết.”
Phong Thiển Ảnh nhẹ nhàng lui về phía sau, hắn ta thích đánh nhau, nhưng phải là đối đầu trực tiếp, “Ta muốn chết, vậy ngươi tới giết ta đi.” Cả người treo ngược trên xà nhà, như giẫm trên đất bằng, cười nhăn mặt với người nọ, cất cao giọng nói: “Nhạc phụ đại nhân, ngài sắp làm ông ngoại rồi.”
Quân Nho rót rượu cho mọi người, “Các vị tiền bối, mọi người đừng xem nữa, uống rượu mới là việc chính của chúng ta.”
Đặng Húc suýt nữa trừng lồi mắt ra, ông ta nhìn mà khiếp vía, nâng tay chỉ Quân Nho, “Ngươi không chút lo lắng nào sao?”
Quân Nho lắc đầu, mấy người đầy khắp phòng này càng khiến hắn ta lo lắng hơn, “Tiền bối, Ngạn Khanh và người áo đen, hơi thở của ai lưu loát
hơn?”
Đặng Húc cười khổ, ông ta còn chưa đủ tư cách để bình phẩm, chỉ mơ hồ nhìn ra chút ít.
Tửu Công ưỡng thẳng lưng, nghiêm túc chăm chú nhìn qua, phun ra mấy chữ, “Nguy hiểm đáng sợ.”
Lầu hai có mấy bàn thực khách chưa tan, đang không chuyển mắt
nhìn chăm chú tình hình bên này, bọn họ nhìn về phía Quân Nho, ánh mắt
mang theo đề phòng, vừa thấy liền biết là người trong U cốc.
”Đêm dài đằng đẵng, chúng ta vừa ăn vừa chờ.” Quân Nho đè nén bất an, đứng dậy mời rượu.
Mặt trời chiều đã sắp về tây, gió đêm nhè nhẹ, trong Trúc uyển truyền ra giọng cười của trẻ con, Lý Minh Kỳ chạy chầm chậm trên con đường nhỏ
trải đá xanh, thỉnh thoảng quay đầu nhăn mặt với con trai, “Ninh Ninh,
mẫu thân đây nè, mau đuổi theo, bắt được liền có thưởng nha.”
Trầm Ninh Ninh ở phía sau vui vẻ đuổi theo, thời gian hai mẹ con vui đùa ầm ĩ thật không nhiều lắm, bé con chơi rất vui vẻ, cả tối đều cười
khanh khách, cuối cùng Lý Minh Kỳ cố ý thả chậm bước chân, rốt cục cũng
ôm được đùi nàng, “Khặc khặc... Mẹ... Ôm ôm, thưởng.”
”Úi chà, Ninh Ninh thật lợi hại, chạy nhanh hơn mẫu thân rồi.” Lý Minh
Kỳ khom người ôm lấy con trai đã mồ hôi đầy đầu, hôn mạnh một cái lên
khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của bé, “Ngoan, đây là thưởng cho con.”
Có qua có lại mới toại lòng nhau, Trầm Ninh Ninh ôm cổ mẫu thân, cũng
cắn một cái lên mặt, cắn khiến mặt nàng đầy nước miếng, rất thích, rất
thích mùi trên người mẫu thân đó, “Ha, thưởng.”
”Nhóc tinh nghịch, không biết là sạch hay bẩn mà cứ cắn loạn.” Hai tay
Lý Minh Kỳ ôm lấy dưới nách bé xoay quanh trong viện, xoay một lúc cuối
cùng nàng quyết định thêm chút kích thích, “Ha ha, Ninh Ninh, con có sợ
không?”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc thấy mà hết hồn hết vía, mỗi lần chủ nhân ném
Tiểu Chủ nhân lên không trung, các nàng đều với tay muốn đón, rơi vào
tai mình, lại là tiếng Tiểu Chủ nhân cười khanh khách, còn có tiếng tim
đập như nổi trống của các nàng.
Trầm Ninh Ninh vốn lớn gan, thân người giữa không trung hoa chân múa tay vui sướng cười vui, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng, “Cao cao”.
Hai mẹ con chơi vui vẻ, đổ đầy mồ hôi nóng. Lý Minh Kỳ ôm bé con ra suối nước nóng sau núi tắm, lúc tắm xong, Trầm Ninh Ninh nằm trong lòng nàng lim dim muốn ngủ, trên khuôn mặt trẻ con tràn đầy thỏa mãn, ngủ mà như
đang cười.
”Con trai ngốc, con đó, thật quá dễ thỏa mãn rồi.” Lý Minh Kỳ thu xếp ổn thỏa cho đứa bé ngoan, khoác quần áo đứng dậy khỏi giường.
Vùng núi ban đêm yên tĩnh hiền hòa, trên bầu trời một vầng trăng rằm
chiếu rọi lên khúc quanh trên con đường trải đá xanh, nhìn không thấy
đầu kia, như vô cùng sâu thẳm.
Lý Minh Kỳ ra khỏi phòng, nhịn không được duỗi cái lưng mệt mỏi, “Nhã Nhi, vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc vẫn trông giữ trong viện, thấy nàng bước ra
liền vây đến, “Chủ nhân, đêm đã khuya, ngài vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi,
theo bên người cung chủ có đại gia cùng nhị gia, sẽ không gặp chuyện gì
không may đâu.”
”Ngày mai sẽ là một ngày lành.” Bầu trời xanh sẫm cao xa, Lý Minh Kỳ đếm đếm mấy vì sao lấp lánh, không biết nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng nở nụ
cười.