Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 127: Cái gì gọi là cưng chìu vợ không giới hạn




Lời rơi vào tai, đầu óc nổ ầm một trận, đầu tiên là không thể tin, tiếp đó là cảm xúc phức tạp trộn lẫn giữa đau lòng, thương tiếc, hối hận tràn vào trái tim. Vốn tưởng chỉ bản thân mình lặng lẽ trả giá, nay mới biết, nàng cũng chịu rất nhiều uất ức. Chỉ cần nghĩ tới khả năng vào lúc mình không biết rõ tình huống mà mất nàng, liền như băng vỡ, lạnh từ trong ra ngoài.

Nhắm chặt mắt dằn nén đau xót, trịnh trọng cam đoan, “Thất thúc, ngài yên tâm, con sẽ hết lòng hết dạ đối xử tốt với nàng, cả đời tuyệt không phụ bạc.”

Trọng Thất Lâu luôn ung dung lặng lẽ quan sát hắn, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, Tuyết nha đầu quả nhiên không nhìn lầm người.

”Thế thì tốt lắm.” Trọng Thất Lâu thở dài, trên khuôn mặt nho nhã có thêm chút mệt mỏi, “Con muốn biết gì, cũng có thể hỏi.”

Phong Thiển Ảnh thầm nghĩ, chờ sau khi rời khỏi đây, hắn nhất định phải hỏi thật rõ ràng, xem hai năm nay nàng đã sống thế nào.

”Thất thúc, Tuyết Nhi đến gặp Minh Kỳ là để làm gì?” Phong Thiển Ảnh cũng không vì phân tâm mà quên nghi vấn lúc ban đầu.

”Cơ thể của ta con cũng thấy rồi đó, tàn tạ chẳng còn gì, trước khi chết chỉ mong tìm được người để truyền y bát mà thôi. Ta và Lý cô nương có duyên, tâm địa nàng thiện lương, lại nhanh nhẹn hoạt bát, ta rất thích.” Công lực mấy chục năm không thể tùy tiện truyền đi, cần chú trọng nhân phẩm, ông xem trọng nhất chính là điểm ấy, còn nữa, ông cười nói: “Thiển Ảnh, con không cảm thấy hiện nay Lý cô nương thật sự quá yếu sao?”

”Ngài cảm thấy Minh Kỳ thích hợp? E sợ Ngạn Khanh không đồng ý?” Phong Thiển Ảnh suy một ra ba, rất nhanh liền nắm rõ điểm quan trọng, nếu thật sự như thế, e tất không phải chuyện tốt. Nghe xong lời của ông ấy, lại thấy buồn cười, vị Thất thúc này muốn nhìn thấy vợ chồng bất hòa sao?

”Con sẽ giúp Thất thúc việc này chứ?” Trọng Thất Lâu xoay xoay ngọc ban chỉ* trong tay, cười như không cười nhìn hắn. (*nhẫn ngọc đeo ở ngón tay cái)

”Ngài quá xem trọng con rồi, tính tình Ngạn Khanh chỉ có Minh Kỳ mới có thể khuyên nổi, việc hôm nay, con sẽ nói với đệ ấy.” Sau khi khúc mắc nhiều năm được cởi bỏ, Ngạn Khanh cũng sẽ không tiếp tục canh cánh trong lòng nữa, ánh mắt dừng trên ngọc ban chỉ của ông, “Thất thúc, con vẫn muốn hỏi, Nhất Ngôn đường này của ngài, để làm gì?”

Trọng Thất Lâu cười, “Mở cửa đương nhiên là để buôn bán.”

Câu trả lời này thật không thành thật, Phong Thiển Ảnh thật hết nói.

Tuyết Nữ cười trả lời thay ông, “Năm đó Thất thúc rời đi, mang theo rất nhiều thủ hạ cũ trung thành với thúc, vì che chở tránh cho bọn họ khỏi bị U cốc truy đòi, Thất thúc không thể không đứng ra thành lập Nhất Ngôn đường, phát triển chừng hai mươi năm, thế lực đã không thể khinh thường.”

Tâm tư Phong Thiển Ảnh chợt lóe, hiểu rõ rất nhiều việc, ví như việc ông ấy muốn nhận Minh Kỳ làm đồ đệ, không chỉ vì cảm thấy Minh Kỳ hợp ý, việc ông ấy coi trọng hẳn còn thứ khác, chính là muốn tìm kiếm chủ nhân tương lai cho thủ hạ tùy tùng của ông.

Nhất Ngôn đường và U cốc, bên nào lợi hại hơn? Còn Vô Trần cung thì sao? Việc trao đổi này đương nhiên có lợi, không ngờ Minh Kỳ có thể gặp được chuyện như thế, hắn chờ mong ngày nào đó mà thỏ trắng và sư tử có địa vị ngang nhau.

Lý Minh Kỳ hắt xì hai cái, lầm bầm một câu, ai rảnh rỗi khi không lại nhắc tới nàng vậy?

Trầm Ngạn Khanh lau miệng giúp nàng, bất chấp mọi thứ, quan tâm nói: “Có phải bị cảm lạnh rồi không?”

Lắc đầu, gần đây ngay cả cửa phòng nàng cũng không bước ra, sao có thể sinh bệnh chứ, “Chàng không để ý đến thiếp thì không chịu được sao? Chàng đi xử lý việc công đi, thiếp muốn yên tĩnh một mình.” Nên thẳng thắn cũng đã thẳng thắn rồi, người nào đó lại vẫn không tỏ thái độ gì, nàng bèn lười phản ứng với hắn, lực chú ý dứt khoát dời đến Quan tưởng đồ.

Lý Minh Kỳ thầm muốn đi gặp vị Trọng tiên sinh kia, không liên quan gì đến lá gan lớn hay nhỏ. Nhưng với tính tình của Trầm Ngạn Khanh, đừng nói là cho nàng gặp, dù chỉ đi vì chút tò mò thì ngay cả cửa cung nàng cũng không cách nào bước ra được.

Trên đã có chính sách, thì dưới cũng có đối sách, không phải hắn không muốn nàng quá quan tâm sao, nay nàng tỏ ra thờ ơ tuyệt đối, thì hắn lại trở nên thiếu kiên nhẫn.

Trầm Ngạn Khanh không đoán được tâm tư của nàng, loại cảm giác này rất không thoải mái, kéo thẳng người nàng, thử độ ấm trên trán nàng, “Đầu còn đau không?”

”Không đau nữa.” Lý Minh Kỳ lắc đầu, hai người cách nhau cực gần, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, nàng giả ngu, “Ngạn Khanh, chàng sao vậy?”

”Không có gì, Kỳ Kỳ, nếu nàng muốn gặp, ta liền đưa nàng đi gặp.”

Tim run lên, ánh mắt vừa như có điều biến hóa lại bị nàng nén xuống.

Khi trong lòng ngươi chỉ chứa nổi một người, mà người đó cũng đặt ngươi vào lòng, vậy đúng là trời đã ưu ái ngươi rồi.

Lý Minh Kỳ từng nói chuyện với Vô Trần Tử một buổi, học được thế nào là ‘không thể thì không tham’, cũng học được cách dùng trí, đẩy tay hắn ra, hí mắt cười nhìn hắn, “Ngạn Khanh, nghĩ một đằng nói một lẻo là không tốt.”

Ý muốn đi biểu hiện thực rõ ràng, ở trước mặt nàng Trầm Ngạn Khanh sớm đã không thâm trầm nổi, ngồi xuống cạnh giường, thuận thế ôm nàng vào lòng, “Nói đi, sao lại muốn đi.”

”Thiếp cảm thấy ông ấy không có ác ý.” Ngón tay ngọc như lướt qua vuốt ve bàn tay dày rộng của hắn, lần theo đường chỉ tay, nhìn như có chút mất tập trung, kì thực đã đề phòng thật cao, chuẩn bị một khi tình huống không ổn liền phản kích.

”Kỳ Kỳ, cảm giác là thứ gạt người.” Trầm Ngạn Khanh nói lời thấm thía.

”Nếu chàng không tin, thiếp cũng hết cách.” Ngẫm lại vẫn có gì đó không đúng, vốn muốn ngoái đầu dùng ánh mắt giết chết hắn, nhưng bởi vì tư thế, tầm mắt lại rơi lên cằm của hắn, nàng vẫn nên bớt lòng vòng thôi, phản bác: “Nếu ông ấy có ác ý, thiếp còn có thể sống tới hôm nay sao? Không từ mà biệt, chỉ bảo Tuyết Nữ đến đây một chuyến chuyển lời giúp ông ấy sao? Chưa nói đến việc còn tặng lễ vật tân hôn.”